Có một điểm Kế Duyên cảm thấy mình làm cũng tạm được, mặc dù hiện giờ Tụ Lý Càn Khôn đối với hắn mà nói, vẫn còn 99% là mơ mộng viển vông, nhưng ít ra 1% còn lại cực kỳ tinh tế. Giống như giờ phút này, khi hắn thu lấy một vài vật linh tinh, mặc dù trên nghiên mực chứa mực nước cũng chẳng mảy may thấm lên tay áo. Trong mắt người ngoài thật sự không hề nhiễm chút bụi trần nào.
Nói đến cùng, tuy rằng bây giờ tâm cảnh Kế Duyên đã có cách biệt rất lớn so với kiếp trước, nhưng nếu có thể chọn lựa dưới tình huống không ảnh hưởng đến toàn cục thì thuật pháp có chút cảnh đẹp ý vui sẽ càng tốt hơn.
Hắn thu lại ‘bút, mực, giấy, nghiên’ trên bàn. Đúng lúc này, phòng bếp bên kia truyền lại tiếng nước sôi "Phù phù phù phù. . .". Tiếng nước sôi bên trong nội viện Cư An Tiểu Các yên tĩnh, đừng nói là nghe vào tai Kế Duyên, ngay cả nghe vào tai lão ăn mày và tiểu ăn mày cũng hết sức vang dội.
"Ừm, vừa đúng lúc nước sôi."
Kế Duyên đi vào phòng bếp, nước nấu trong nồi đang sôi, đống củi hắn thêm vào lò lúc trước vừa vặn chống đỡ đến lúc này.
Hắn nhấc ấm trà để trên bàn gần bếp lò, lại mở hộp gỗ bên cạnh ra, lấy một nhúm nhỏ lá trà ở giữa bỏ vào, sau đó mở nắp nồi, dùng gáo gỗ múc nước sôi nóng hổi đổ vào trong ấm.
Từng đợt hơi nóng tràn ngập trong phòng bếp. Một lát sau, Kế Duyên mới bưng ra một khay trà, bên trên có bốn cái chén và một ấm trà, còn có một cái muỗng be bé bằng sứ đặt bên cạnh một cái bình gốm nhỏ.
Kế Duyên rất thích tự mình làm những điều nhỏ nhặt hằng ngày, như vậy tương đối có hơi thở của con người, hơi thở của cuộc sống, cũng xem như là một loại nghi thức trong sinh hoạt. Ở trình độ nào đó cũng có thể nhắc nhở chính mình, bản chất của hắn là cùng một dạng người với bách tính, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
"Kế tiên sinh còn thích tự mình nhóm bếp đun nước pha trà ư?"
Kỳ thật lão ăn mày cực kỳ thưởng thức kiểu diễn xuất này của Kế Duyên, đây thậm chí không thể coi là dạo chơi nhân gian mà càng giống một loại thái độ, vừa hay mượn chuyện này thoát khỏi sự xấu hổ khi tiểu ăn mày nhìn trộm pháp trước đó.
Nghe thấy lão ăn mày đổi đề tài, Kế Duyên cũng vui vẻ cười đáp lại một câu.
"Kế mỗ cảm thấy, nếu đã có điều kiện thì dùng cành cây làm củi nhóm bếp để đun nước sẽ giúp nước trà pha ra uống ngon hơn một chút."
"Lỗ gia gia, thật sự như vậy ạ?"
Tiểu ăn mày tương đối ngây thơ hỏi lão một câu, người sau nhỏ giọng trả lời.
"Ngươi tin lời nói càn của hắn!"
Vốn dĩ lão ăn mày muốn nói đừng tin Kế Duyên nói mò, nhưng có vài chữ vẫn nên tránh đi thì hơn.
Đặt dụng cụ pha trà trên bàn đá, Kế Duyên mới duỗi tay dẫn mời lần nữa.
"Hai vị mời ngồi."
Lão ăn mày thấy Kế Duyên chẳng hề có vẻ gì là tức giận với Tiểu Du, trên mặt lại khôi phục nét tươi cười, dắt cậu bé đến ngồi xuống cạnh bàn đá.
"Chậc chậc chậc. . . Uống trà do Kế tiên sinh tự mình pha, trên đời này chẳng mấy kẻ có phúc phận này. Lão ăn mày ta phải nếm cẩn thận một chút."
"Không phải tiên trà gì đâu."
Kế Duyên liếc mắt nhìn lão rồi trả lời một câu, sau đó thuần thục đặt chén trà lên bàn. Hắn nhấc ấm trà lên rót cho mình và hai người mỗi người một chén, sau đó không đậy nắp chén trà ngay, mà lại mở bình gốm nhỏ trên khay trà, dùng muỗng sứ nhẹ nhàng múc vật bên trong ra.
Muỗng sứ kéo ra một sợi tơ trong suốt óng ánh, tay cầm muỗng khẽ cử động, tách đứt tơ mỏng, mang theo một mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt di chuyển đến phía trên chén trà của Tiểu Du. Sau đó muỗng sứ lật lại, mấy giọt mật ong trong suốt rơi vào trong chén trà.
Lúc này nhiệt độ nước vừa lúc thích hợp, Kế Duyên đậy nắp chén trà lại, đưa qua cho cậu bé ăn mày, nói:
"Lắc nhẹ một chút rồi uống, hương vị rất ngon đấy."
Sau đó Kế Duyên lại tiếp tục pha chế y như vậy, pha vào chén trà của mình và lão ăn mày một muỗng nhỏ mật ong.
Trong cả quá trình này, hai người ăn mày đều liên tục hít hà mùi thơm. Mặc dù ngoài miệng Kế đại tiên sinh đã nói rằng không phải tiên trà gì, nhưng khi thêm vào chút mật ong, lập tức hóa mục nát thành thần kỳ, cảm giác như bên trong chén trà đang ấp ủ một luồng khí tức đặc thù.
Hai người có chút nhịn không được, nâng chén trà lên khẽ lắc, sau khi mở nắp, thổi vài cái rồi nhấp lấy một ngụm.
"Thật là thơm, rất ngọt! Uống ngon quá!"
"Chậc chậc chậc. . . Không tồi không tồi, Kế tiên sinh thật biết hưởng thụ!"
Phản ứng của tiểu ăn mày và lão ăn mày không nằm ngoài dự liệu, cậu bé uống xong một ngụm thì cực kỳ tò mò nhìn chằm chằm bình gốm nhỏ trên khay trà. Cậu dám chắc tác dụng của vật này so với lá trà càng lớn hơn.
"Kế tiên sinh, bên trong cái bình này của ngài là vật gì vậy ạ, trong suốt óng ánh, không giống mật mía."
"Đứa nhỏ ngốc, đây gọi là mật ong, không phải thứ mà dân chúng bình thường có thể dùng đến, hơn nữa loại mật ong này của Kế tiên sinh. . ."
Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn bầy ong mật đang bận rộn giữa những chùm hoa nở rộ trên cây táo.
"Ngay cả lão Hoàng Đế cũng chưa chắc nếm được, không đúng, là chắc chắn không thể nếm được."
Loại trà mật ong này quả thực xứng đáng nhận được một câu khen ngợi của lão ăn mày, nhưng Kế Duyên không muốn nghe hết những lời nói nhăng nói cuội đó. Mấy lần trước hắn chủ động tìm lão, đối phương dây dưa dài dòng không chịu nhắc đến chủ đề chính thì thôi đi, lần này lại tìm tới tận nhà mình, ngoại trừ gấp gáp muốn trả nhân tình, cũng không nên nói hươu nói vượn mãi thế.
Hiếm lắm mới gặp được một đạo diệu* cao nhân chân chính, nếu giảng cái lí trong Đạo pháp có lẽ còn có thể thắng cả lão Long, Kế Duyên cũng muốn tâm sự một phen.
(*) Chỉ sự tinh thâm về mặt học thuyết của Phật giáo hoặc Đạo giáo, cũng chỉ văn chương giỏi
"Lỗ lão tiên sinh nếu đã đi qua Ngọc Hoài Sơn chắc hẳn cũng biết đến việc chúng ta đang chuẩn bị trước mắt nhỉ?"
"Ừm!"
Lão ăn mày hiếm khi trở nên nghiêm túc, bỏ chén trà trong tay xuống.
"Tuy rằng Ngọc Hoài tu sĩ có chút che giấu lão ăn mày ta, nhưng lấy đạo hạnh tầm thường của bản thân ta và tầng quan hệ với Kế tiên sinh ngài, bọn họ đối đãi với ta ít nhiều vẫn được coi là rộng rãi."
"Kế tiên sinh, lão ăn mày ta mạo muội hỏi một chút, ngài và Thông Thiên Giang Long Quân kia, dường như đều không quá xem trọng thế lực ở Vân Châu, nhưng lão ăn mày ta vẫn hiểu bản sự của đám lão già râu dài ở Thiên Cơ Các một chút, tuyệt không phải là hạng người hư danh, một quẻ mấy năm trước kia cũng không phải quẻ tượng này."
Kế Duyên đưa đôi mắt màu xám trắng chăm chú nhìn lão ăn mày.
"Xem ra quan hệ giữa Lỗ lão tiên sinh và Thiên Cơ các không tầm thường, không hề áp đặt theo lời đồn đại, thậm chí dường như còn biết rõ quẻ tượng cụ thể, cũng đừng nói với Kế mỗ rằng, những lời này nghe được ở chỗ Ngọc Hoài Sơn."
"Không dám không dám, lão ăn mày ta dám lừa gạt một vài tên Ngọc Hoài Sơn tu hành hỏng não, chứ nào dám ở trước mặt Kế tiên sinh mở miệng nói lời giả dối gạt người."
Lời này đồng dạng với câu "chọn quả hồng mềm mà bóp", cũng may không có người nào của Ngọc Hoài Sơn nghe thấy, nếu không thì cho dù khí độ người tu tiên có tốt đến mấy cũng phải tức hộc máu.
"Yêu tà hội tụ trong Thủy Lục Pháp Hội cũng có thể nói là do được lời đồn đại dẫn dắt, mà lần này Tuệ Đồng hòa thượng đi đã hơn nửa năm. Trên Ngọc Hoài Sơn, gần như mỗi ngày đều có Chân Nhân cầm ngọc ra bói, dựa theo Ngọc Chú Phong để cảm ứng với Thái Hư ngọc phù và tình trạng của Tuệ Đồng hòa thượng, vẫn chẳng hề có bất kỳ chỗ không ổn nào."
Nếu không phát sinh tình huống đặc thù, thủ đoạn của Ngọc Hoài Sơn kỳ thật càng trực quan hơn so với cảm ngộ quân cờ hư hư thực thực của Kế Duyên, cho nên điều lão ăn mày nói, hắn cũng tán thành.
Lão ăn mày còn chưa nói hết, dừng một chút, như đang suy nghĩ làm sao để nói ra lời kế tiếp, suy nghĩ rất lâu vẫn cảm thấy không có từ ngữ nào thích hợp, dứt khoát nói thẳng.
"Nếu như Kế tiên sinh và Long Quân đều không sai, Thiên Cơ Các cũng không sai, vậy chẳng phải là Vân Châu khí suy mà Đại Trinh độc thịnh, gây ra hiện tượng âm dương mất cân bằng quá mức. . ."
Kế Duyên uống trà, cẩn thận nghe lời lão ăn mày nói, kỳ thật cũng coi như đang mượn lời của lão để sắp xếp lại phân tích và trù tính gì đó trong lòng. Chờ đến khi lão ăn mày nói hết cả đống lời mang đầy sự tò mò, nội tâm cũng sinh ra một loại rung động đặc thù.
Buông chén trà xuống, Kế Duyên trước nhíu mày sau đó giãn ra, rồi mới nhìn về phía lão ăn mày một cách chăm chú.
"Không hợp với đạo lý cân bằng của trời đất sao, cũng chưa chắc, Lỗ lão tiên sinh có lẽ thường đi lại trong hồng trần, hẳn đã nhìn thấy không ít sự hưng suy của các vương triều. Dù ngài không hề miệt mài theo đuổi đạo lý biến hóa của các vương triều thì chắc chắn cũng gặp qua không ít chuyện chia chia hợp hợp."
Hắn nói ra lời này, thần sắc lão ăn mày trở nên nghiêm túc hơn.
"Vậy Kế tiên sinh cảm thấy, vì sao Đại Trinh lại được ông trời ưu ái cho khí vận như vậy?"
"Được trời ưu ái? "Thiên nhược hữu tình Thiên diệc lão"(*), chính đạo của nhân gian là tang thương (**), Lỗ lão tiên sinh coi trọng ta rồi, Kế mỗ cùng lắm chỉ là mang theo chút mong đợi mà thôi."
(*) Trời mà có tình thì trời cũng già - Trích trong bài “Kim Đồng tiên nhân từ Hán ca” của Lý Hạ
(**) thương hải tang điền, bãi bể hóa nương dâu, chỉ sự biến hóa khôn lường
Dù lời nói của Kế Duyên khá uyển chuyển nhưng cũng đủ để khiến lão ăn mày kinh hãi.
Thứ ngầm ám chỉ trong những lời này, tiểu ăn mày ở bên cạnh nghe chẳng hiểu gì cả, cảm giác còn sâu xa, còn đau đầu hơn những đạo lý tu hành mà Lỗ gia gia gần đây đã dạy cho cậu.
Nói xong những lời khiến cậu bé ăn mày đau đầu, lão ăn mày và Kế Duyên còn nói hươu nói vượn một hồi, lúc thì như là chuyện tu hành, lúc thì toàn là chuyện linh tinh vụn vặt như lông gà vỏ tỏi của bách tính bình thường, nhưng mang hàm ý sâu xa khiến cậu cảm thấy không đơn giản.
Đương nhiên sau khi kết thúc mỗi một đề tài, lão ăn mày đều hứng thú nói bóng nói gió đề cập tới ý chính, nói gần nói xa đại ý là "Ân tình ta nợ ngươi có phải nên trả rồi hay không?*", nhưng lời thì mờ mịt xa thẳm.
Dù sao đến cuối cậu bé ăn mày cũng không biết hai vị đại nhân này trò chuyện ra kết quả gì, kéo đông kéo tây, chỉ biết rằng Lỗ gia gia sau cùng vẫn không thể moi từ miệng Kế tiên sinh ra cách chính xác để làm sao trả nhân tình.
Thời gian kéo từ sáng sớm đến giữa trưa, hai tên ăn mày còn ăn ké một bàn đồ ăn do Kế Duyên tự nấu. Kỳ thật tay nghề nấu nướng của Kế Duyên chẳng ra gì cả, cho nên phần lớn không phải hấp thì là luộc, nhưng phối với nước sốt đặc biệt hắn tự pha cũng không tệ, khiến cho hai người kia ăn hết sạch sành sanh.
Mãi cho đến buổi chiều, rốt cuộc lão ăn mày cũng mang theo tiểu ăn mày nói lời cáo từ, còn ở nữa thì phải ngủ nhờ trong Cư An Tiểu Các rồi. Nếu là nơi khác, lão ăn mày tuyệt đối không do dự, nhưng ở chỗ của Kế Duyên, lão ngại lưu lại.
Nửa cái canh giờ sau, trên đường lớn của huyện Ninh An, hai người ăn mày mặc quần áo tả tơi đi ven đường. Lão ăn mày vẫn luôn giữ im lặng, tiểu ăn mày nhẫn nhịn lâu như vậy rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà hỏi.
"Lỗ gia gia, vậy chúng ta còn rời khỏi Đại Trinh hay không?"
"Ài. . . Đi không được, không dễ đi!"
Cậu bé hơi nhíu mày, thật ra cậu thấy không sao cả, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của lão ăn mày vẫn nói ra một câu.
"Lỗ gia gia, lúc nãy người đừng nói quanh nói co với Kế tiên sinh, nói thẳng ra không phải là xong rồi sao, người nói khiến Kế tiên sinh nghe xong cũng không hiểu người muốn nói cái gì."
Nghe xong lời này, lão ăn mày ít khi tỏ vẻ kích động.
"Hắn nghe không hiểu? Tên kia đang giả ngu với ta đấy! Còn giỏi đổi đề tài hơn ta, hơn nữa thái độ của lão ăn mày ta đã được coi là cực kỳ thẳng thắn, nếu lại nói trắng ra nữa, chẳng phải giống như ta đang cầu xin hắn? Lão ăn mày ta trước mặt Kế Duyên luôn cảm thấy thấp hơn hắn một cái đầu, ngươi nói có bực mình hay không?"
Tiểu ăn mày không còn gì để nói, nhỏ giọng thầm thì.
"Thấp hơn một cái đầu thì cứ thấp hơn thôi, chúng ta là ăn mày còn tranh giành sĩ diện cái gì. . ."
Lão ăn mày thấy cậu không nói chuyện nữa, dắt tay tiểu ăn mày đi trên đường lớn, hồi lâu sau mới tự lẩm bẩm một câu.
"Cao nhân đều có sĩ diện lớn, chỉ là phân mặt mũi cho ai..."
Huyện thành Ninh An, trong Cư An Tiểu Các ở phường Thiên Ngưu, Kế Duyên lại lấy bút mực giấy nghiên ra để trên bàn đá, một lần nữa bắt đầu múa bút viết chữ, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không.
'Nói bóng gió với Kế mỗ ta à, cho ngươi nghẹn chết! Ngoan ngoãn lưu lại Đại Trinh đi...'