Vương Lập mặc một bộ áo dài màu xám, thất thểu đi trên đường phố lành lạnh trong thành. Vì trời cũng chỉ mới vừa sáng nên người đi đường cực kỳ thưa thớt.
"Hí...iiiiii. . . Ôi. . ."
Vương Lập cảm thấy gió buổi sáng thổi tới lạnh cả người, thân thể chợt run rẩy một hồi.
Trước khi say rượu sẽ cảm thấy nóng, sau đó không bao lâu sẽ cảm thấy lạnh, nhất là trên đường sáng sớm sau cơn mưa xuân này.
Gã khẽ lắc bình rượu trong tay một cái, bên trong đã không còn rượu. Vương Lập tiện tay hất ra.
Bầu rượu vẽ lên một đường vòng cung, rơi xuống mặt đất đường đi cách đó không xa.
"Cành cạch. . ."
Sau một tiếng vang trong trẻo, bầu rượu vỡ vụn hoàn toàn, còn Vương Lập lại tiếp tục lắc lư đi xa.
Kế Duyên cúi đầu nhìn chiếc bình vỡ vụn thành bột phấn dưới chân mình, lại nhìn Vương Lập đang lung la lung lay đi xa. Hắn không khỏi nhíu mày. Tình trạng của người này lúc này khác biệt với trong tưởng tượng của hắn.
"Uyển Nhi. . . Uyển Nhi a. . ."
Vương Lập trong miệng lầm bầm, nắm thật chặt tay nải đi về chỗ ở của mình. Gã đã không còn ở trong kinh thành từ rất lâu rồi, mà ở bên trong phủ Thành Túc ở phía đông sông Thông Thiên, thuộc về cảnh nội U Châu.
Dường như mỗi khi Vương Lập đến một chỗ mới, vị trí chỗ ở đều là một khu dân cư, thuê một gian nhà kề của một nhà nào đó, cư trú thời gian dài sẽ lợi hơn nhiều so với việc thuê khách sạn.
"A. . . Ôi. . . Ơ, Vương tiên sinh ngài mới trở về ư?"
Nam chủ nhà vừa vặn eo bẻ cổ từ trong nhà đi ra, chứng kiến Vương Lập lảo đảo liền lên tiếng chào hỏi.
"Ha ha, chào. . ."
Vương Lập run rẩy chắp tay, tự mình đi đến trước cửa gian nhà kề kia, mở cửa rồi giữ tay nắm cửa nghiêng người đi vào, bởi vì không nắm chặt tay nắm cửa nên mới ngã nhào vào trong phòng.
"Ai ôi!!!, Vương tiên sinh ngài đã uống bao nhiêu rượu vậy!"
Nam chủ nhà vội vàng đi tới nâng đỡ, dìu Vương Lập đến trên giường.
"Cám, cám ơn . . ."
Vương Lập ngã xuống giường mơ mơ màng màng chắp tay, sau đó tự mình kéo chăn qua che nửa người, chỉ qua một chốc đã phát ra tiếng ngáy.
"Chậc chậc chậc chậc chậc. . ."
Nam chủ nhà lắc đầu, ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Bên trong nhà chính phía sau, nữ chủ nhà cũng đã mặc xong quần áo, nhìn thấy nam chủ nhà mới đi ra từ nhà kề, nhanh chóng nhỏ giọng hỏi một câu.
"Lại uống nhiều quá sao"
"Ừ. . . Uống không ít, nằm xuống liền ngủ."
"Vị Vương đại tiên sinh này lúc mới đến là một người thật tốt, lúc này lại trở thành như vậy."
"Ta cũng không xen vào, chỉ cần gã trả tiền thuê nhà đúng hạn là được rồi."
Hai người âm thầm trở về rửa mặt.
Mãi cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, Vương Lập nằm ở trên giường mới tỉnh ngủ, bóp lấy huyệt Thái Dương từ trên giường ngồi dậy. Gã có chút hoảng hốt nhìn chung quanh, một hồi lâu mới dần dần tỉnh táo lại.
Sắc mặt Vương Lập hơi tái. Gã vén chăn lên bước xuống giường, rồi mở cửa phòng. Ánh chiều tà chiếu vào khiến gã không thể không mở mắt ra, trong phòng bếp bên cạnh đã có khói bếp bốc lên.
"Vương tiên sinh, ngài tỉnh "
Nữ chủ nhà đang phơi quần áo thấy Vương Lập đi ra, vội cười ân cần thăm hỏi một tiếng.
"Lưu tẩu, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Ta cũng chưa nhìn khuê biểu(*), nhưng xem chừng bây giờ cũng tầm giờ mão, ngài dậy đúng lúc, ngày hôm nay có món cá . . ."
(*) khuê biểu: dụng cụ đo bóng nắng, từ đó tính thời gian, tiết khí... thời xưa
"Giờ mão ư, ta phải đi nhanh một chút . . ."
Vương Lập nghe thời gian xong, vội vàng vỗ vỗ mặt của mình, sau đó trở về phòng thu dọn đồ đạc, quạt giấy, thước gõ, sách. . . Tất cả đều sắp xếp vào trong một cái bọc quần áo, sau đó mang theo bọc này hấp tấp đi ra ngoài lần nữa.
"Ai ai. . . Vương tiên sinh, ngài không ăn cơm ư"
"Không ăn không ăn, ta phải ra sân khấu đây!"
Vương Lập dáng vẻ hấp tấp rời khỏi sân nhỏ chạy vội ra ngoài. Hôm nay gã phải tới một quán rượu lớn kể chuyện. Có gia đình giàu có bao hết quán làm tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi khách mời chúc mừng đứa con mình nổi danh trên kỳ thi mùa xuân, đã có tư cách làm quan.
Hiện tại đã là giờ Mão, nếu tới không kịp thì tiệc trong quán rượu cũng sẽ bắt đầu rồi. Nếu như tiệc rượu đã bắt đầu mà người kể chuyện Vương Lập không đến, như vậy có thể coi là vi phạm giao hẹn. Gã không chỉ không nhận được bạc trong vụ này, ngay cả tiền đặt cọc cũng phải trả lại, thế nhưng tiền đặt cọc đã bị gã tiêu sạch rồi.
Trên đường cái đầy ắp người đến người đi, Vương Lập dáng vẻ hấp tấp, chẳng bận tâm lau mồ hôi một mực chạy chậm tiến lên, vội vàng rẽ người đi tới bên ngoài Chúng Thái Lâu trên một đường cái phồn hoa, đã thở hổn hển.
"Ôi. . . Ôi. . . Ôi. . . Ôi. . ."
Bên ngoài Chúng Thái Lâu đang có người ở hoan nghênh khách mời, từng vị quý nhân đang cùng nhau đi vào trong lầu, thế nhưng đi đến bên ngoài lầu tất cả đều chắp tay.
"Cao lão gia, chúc mừng chúc mừng!" "Cao công tử tuổi trẻ tài cao!"
"Ha ha ha ha. . . Cùng vui cùng vui, mau mau mời đến!"
"Cao lão gia phúc khí thật tốt, lệnh lang đề tên bảng vàng, về sau là quan dân khác biệt với chúng ta rồi!"
"A ha ha ha ha ha ha. . ."
"Cao lão gia, Cao công tử, về sau xin trông nom dân chúng nghèo khó như chúng ta một chút nhé!"
"Ha ha ha, Vương lão gia, ngài còn muốn làm dân chúng nghèo khó, Cao gia ta chẳng phải là người bán hàng rong giữa chợ ha ha ha ha. . . Mau mời vào!" "Vương bá phụ khách khí!"
"Ha ha ha ha ha. . ."
. . .
Người Cao gia ở bên ngoài tiếp khách nét mặt tươi cười như hoa, không ngừng chắp tay đáp lễ, cũng không dám ra vẻ mệt mỏi, xem ra càng vui mừng hơn so với tân hôn.
Vương Lập dựa người vào bên tường cách đó không xa thở hổn hển kịch liệt, chứng kiến tình huống này trong miệng mặc dù không thể ngừng nhưng trong lòng thở dài một hơi, xem ra tiệc rượu chắc hẳn còn chưa bắt đầu.
Sau khi điều chỉnh khí tức bản thân, Vương Lập nhìn mình từ trên xuống dưới, sửa sang lại quần áo, dùng bọc quần áo sau lưng xoa xoa mồ hôi trên mặt cùng trên cổ, lúc này mới khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng, đi đến Chúng Thái Lâu.
Còn chưa tới nơi, Vương Lập đã mang theo nét mặt tươi cười chắp tay chúc mừng.
"Cao lão gia, Cao công tử, chúc mừng chúc mừng a, Vương mỗ không tới muộn chứ?"
Cao lão gia là một lão giả mặc áo gấm rất nhanh nhẹn, Cao công tử cũng đẹp trai cao lớn, hai người cũng khách khí đáp lễ.
"Vương tiên sinh tới thật đúng giờ, tiệc rượu còn chưa bắt đầu. Ta đã sai người nổi lửa chuẩn bị thức ăn cho ngài xong xuôi, sau khi đi vào sẽ có người chiêu đãi ngài"
"Tốt, đa tạ Cao lão gia rồi!"
Vương Lập lại chắp tay một lần nữa sau đó tranh thủ thời gian tiến vào Chúng Thái Lâu. Lúc này gã thực sự vừa đói vừa khát, Cao lão gia chuẩn bị đúng ý của gã.
Lấy tư cách người kể chuyện, về sau còn phải mang đến vui sướng có khách mời trên tiệc rượu, người khác có thể vừa ăn vừa nghe, Vương Lập lại không có khả năng vừa ăn vừa giảng, cân nhắc đến việc kể chuyện cũng là việc tốn thể lực, đương nhiên muốn ăn cơm trước.
Tiến vào quán rượu lập tức có gã sai vặt dẫn Vương Lập tiến về một gian phòng trang nhã trên lầu hai. Ở đây có một bàn đồ ăn thật lớn đã được bày biện xong, nhưng không chỉ duy nhất Vương Lập ăn cơm, còn có một số cô gái đánh đàn cầm và đàn sắt hòa âm, bọn họ đã sớm động đũa rồi. Hiển nhiên là Vương Lập vẫn tới chậm một chút.
"Vương tiên sinh, mời ngồi ở đây."
"Tốt, đa tạ."
Gã sai vặt không nói thêm gì nữa, rời đi sắp xếp công việc của mình.
Vương Lập hơi có vẻ lúng túng lên tiếng chào hỏi với đám người trong phòng, liền tự mình ngồi vào vị trí bắt đầu ăn. Nhưng bởi vì vừa đói lại khát, gã nhanh chóng cắn nuốt thức ăn. Vài cô gái ở bên thấy được không ngừng cười khẽ.
Một lát sau, khách mời tới Chúng Thái Lâu đã dần dần ít lại. Bởi vì phải nở nụ cười tươi một lúc lâu khiến cho cơ bắp trên mặt Cao lão gia bắt đầu mỏi, lão định quay đầu đi vào trong tửu lâu, mà trước đó không lâu Cao công tử cũng đã tiến vào.
"Cao lão gia, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng lệnh lang đề tên lên bảng vàng!"
Một giọng nói rõ ràng bình thản nhưng cao độ vừa đủ vang lên, khiến cho Cao lão gia cùng gia phó bên người vừa mới chuẩn bị quay đầu đi vào vô thức ngoảnh trở lại. Bọn họ phát hiện bên ngoài có một vị tiên sinh mặc áo xanh đang đứng, ngoại trừ một cây trâm ngọc đen nhánh trên đầu, trên người cũng không hề có những đồ trang sức khác như ngọc bội, nhìn như đơn giản nhưng khí độ lại nổi bật, lúc này vẻ mặt ôn hoà chắp tay chúc mừng.
"Ách. . . Tiên sinh là.."
Cao lão gia trả lễ rồi nghi ngờ hỏi.
"À, tại hạ là Kế Duyên, vốn định đến Chúng Thái Lâu thưởng thức một số món, lại thấy Cao gia bao hết quán rượu ăn mừng Cao công tử đề tên trên bảng vàng, muốn chúc mừng một tiếng, chúc mừng chúc mừng!"
Kế Duyên chỉ vào tấm bảng màu đỏ đang dựa nghiêng bên ngoài lầu. Trên đó viết quán rượu được Cao gia bao một ngày để tiếp khách chúc mừng công tử Cao gia đề tên bảng vàng, xin lỗi những vị khách khác chọn ngày khác tới.
Cao lão gia giật mình cũng chắp tay đáp lễ.
"A a, đa tạ tiên sinh chúc mừng!"
Kế Duyên khẽ gật đầu, thả tay xuống hất tay áo lên, quay người muốn đi đến tiệm cơm quán rượu khác trên đường cái.
"Ấy, tiên sinh xin dừng bước! Nếu như không chê, kính xin cùng lên lầu dự tiệc đi."
Cao lão gia thấy vị tiên sinh họ Kế này khí độ bất phàm, không kìm được khẽ mời một tiếng, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Kế Duyên xoay người lại, giả bộ như hơi hơi suy nghĩ một cái, sau đó mới lộ ra vẻ tươi cười, lại chắp tay gửi lời cảm ơn một lần nữa.
"Kế mỗ mới tới nơi này, sớm nghe nói mùi vị thức ăn của Chúng Thái Lâu rất đặc sắc, nếu như thế, đa tạ Cao lão gia rồi!"
"Tiên sinh khách khí, mời!"
Cao lão gia bắt chuyện với Kế Duyên, sau đó cùng nhau tiến vào trong lầu.
Bởi vì lúc trước cũng không nhận ra Kế Duyên, mặc dù được một vị tiên sinh khí độ nổi bật như vậy vô tình gặp được chúc mừng, là chuyện khiến người rất vui mừng, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ được sắp xếp ở chỗ quá náo nhiệt, nên xếp vào một chỗ trống trên lầu hai.
Kế Duyên cũng không quá quan trọng, hơn nữa đã ăn chực thì có tư cách gì để chê. Người trên bàn này hiển nhiên không hề quen biết lẫn nhau. Sau khi hàn huyên với nhau một hai câu, theo đồ ăn nóng hổi hương thơm ngào ngạt được đưa lên, mọi người cũng có vẻ hòa thuận hơn một chút.
"Các vị, Cao gia ta được sao Văn Khúc cao chiếu, lộc vận thuận lợi, càng may mắn là mời được tiên sinh kể chuyện nổi danh kinh thành, hiện tại xin Vương Lập Vương tiên sinh kể cho chúng ta nghe một chuyện xưa, giúp tiệc rượu càng vui hơn!"
"A, thật tốt quá!" "Danh chấn kinh thành đó"
"Nói chút chuyện xưa chúng ta chưa từng nghe đi."
"Đúng đúng đúng!"
"Ta nhớ không nhầm đã từng nghe tới người tên Vương Lập này lúc ở kinh thành, nghe nói còn biết khẩu kỹ(*), cực kỳ cao minh!"
(*) Khẩu kỹ: một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác
"Thật vậy chăng?" "Vậy còn giả bộ!"
. . .
Kế Duyên có thể nghe được những lời đối thoại tràn ngập mong chờ của khách mời, mà phía trước lại có tôi tớ bưng một cái bàn đến chỗ trống bên trong phòng. Sau khi sắp xếp xong những vật như thước gõ, còn có người mang hai tấm bình phong đi lên, xếp thành hai nửa vòng tròn trước ôm lấy cái bàn.
Vương Lập cầm quạt giấy trắng trong tay, chuẩn bị chậm rãi từ một gian phòng trang nhã đi tới phía sau tấm bình phong trước mặt, còn có một vài cô gái ôm đàn Tỳ Bà, cũng đến bên cạnh chuẩn bị đứng lên.
"Các vị khách mời, ngày hôm nay là ngày vui của Cao gia, Vương mỗ mang đến cho chư vị một cuốn sách mới chắc chắn mọi người chưa từng nghe tới, cuốn sách này rất có thể có sắc thái thần dị, chính là do Thần tiên truyền thụ trong mơ, tên gọi "Bạch Lộc Duyên"!"
Một đoạn dạo đầu này của Vương Lập lập tức khiến hứng thú của mọi người tăng lên một cao độ mới, ngay cả Kế Duyên cũng hứng thú bừng bừng buông đũa xuống. Hắn cũng rất muốn nghe chuyện xưa Vương Lập đã sửa xong.