Thanh Tùng đạo nhân là thầy tướng số có kiểu bói không nói điềm xấu sẽ tự thấy khó chịu trong lòng. Nhưng trên thực tế, cũng phải hiểu là những thứ bói ra đâu phải lúc nào cũng là lời hay ý đẹp hết đâu. Nhân sinh có lên có xuống, làm sao có thể như ý mọi chuyện đây? Hơn nữa, đặc biệt là ở một số vấn đề, vì Thanh Tùng đạo nhân đã cao tuổi nên thỉnh thoảng cũng biểu đạt vấn đề ấy bằng một cách ít nghiêm trọng hơn - nhưng vẫn còn khá tàn nhẫn. Do đó, lão luôn sẵn sàng bị mắng, thậm chí là bị đánh. Tuy nhiên, Đỗ Trường Sinh rốt cuộc cũng không mất bình tĩnh, khiến Thanh Tùng đạo nhân càng đánh giá cao Đỗ Trường Sinh thêm một chút.
Nghĩ đến một kẻ có thân phận đặc thù như Đỗ Trường Sinh, tướng mạo đặc biệt lại có chút mơ hồ, nếu có thể thông qua phương thức bói toán mà đoán ra gút mắc trong số mệnh của lão... Quá trình này khiến Thanh Tùng đạo nhân có cảm giác rất thành công.
Vì thế, khi Đỗ Trường Sinh tự đứng an ủi tâm một mình tại giáo trường, Thanh Tùng đạo nhân lại đang thoải mái ngời ngời, mang tâm trạng mỹ mãn mà quay về doanh trướng vừa được thu dọn để nghỉ ngơi. Về phần chiến sự, Đại Trinh hiện giờ là bên phòng thủ, không nên động trước, mà đó cũng là việc của tướng soái trong quân.
......
Mùa đông tại Tề Châu tương đối lạnh. Ngày 30 Tết, toàn bộ Bắc địa tại Tề Châu gặp trận tuyết lớn. Vào đêm hôm trước, tuyết trắng đã bao trùm khắp mọi ngóc ngách.
Tề Lâm Quan được xây dựng trên đèo, tựa lưng vào đường núi. Doãn Trọng đang tuần tra khu vực phòng ngự. Mấy ngày nay, trời khá rét, lại gần Tết, nên cả hai phe chiến sự đều cố ý giảm thiểu các hoạt động giao phong.
Lúc đi qua đầu thành, Doãn Trọng trông thấy có khá nhiều tướng sĩ dọc đường hành lễ với mình.
“Tướng quân!” “Tướng quân!”
Từng binh sĩ hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ, đều hành lễ chào hỏi. Doãn Trọng cũng đều gật đầu với bọn họ. Thấy có không ít người trong đó lạnh đến mức tay và mặt đỏ bừng, y không thể không hỏi thăm người giáo uý bên cạnh một câu.
“Quần áo chống rét có đầy đủ không?”
“Hồi bẩm tướng quân! Sau khi vào đông, Tề Châu gặp rét đậm. Vật tư chống rét chính là ưu tiên hàng đầu trong quân đội, và hậu phương cũng sớm đốc thúc sản xuất và vận chuyển đến đây. Mỗi một binh sĩ đều có quần áo chống rét cả trong lẫn ngoài, bên cạnh đó là áo tơi, than củi và các vật tư khác cũng đã cấp đầy đủ.”
Doãn Trọng gật đầu, nhìn về phía bên ngoài Tề Lâm quan. Dù là thảm thực vật rừng rậm hay miền hoang dã, tất cả đều bọc một tầng tuyết trắng bên ngoài.
“Tướng quân, vật tư của quân ta đã đầy đủ, ấy thế mà cũng bị lạnh đến múc run rẩy cả tay chân. Tặc tử Tổ Việt thì cả nước đang bất ổn, cho dù hiện giờ nhờ vào chiến sự nên có thể mạnh mẽ thống nhất hậu phương, nhưng tất nhiên là vẫn thiếu vật tư tiếp tế...”
Doãn Trọng giơ tay lên, ý bảo gã không cần nói tiếp, sau đó lắc đầu bảo.
“Theo thám mã báo cáo, quy mô của quân địch bây giờ đã đến hàng trăm vạn. Trừ bỏ lời phóng đại cùng phụ binh dịch phu, các binh lính có khả năng chiến đấu cũng không phải là ít. Nhiều người như vậy, chúng rất liều lĩnh ở giai đoạn này. Dân chúng Tề Châu vốn đã bị tặc binh cướp bóc, e là sẽ phải gặp thảm cảnh nếu chúng ta sơ suất...”
Tuy Doãn Trọng hiện giờ là võ tướng, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Doãn gia, thế nên tầm mắt của y chắc chắn hơn hẳn các quân nhân trẻ tuổi mới vừa nhập ngũ. Y hiểu rất rõ tình huống của Tổ Việt quốc cùng với thói quen của đám quân nhân kia. Lấy trường hợp của quân đội Đại Trinh, dù là tân binh mới ra khỏi trại huấn luyện cũng đều là một sư đoàn với quân kỷ nghiêm minh. Nhưng trái lại, Tổ Việt chính là một đám hung binh tràn ngập bản tính lang sói, chuộng cướp bóc, trong mười tên thì hết bảy kẻ là như vậy rồi.
Bản thân quân lính Tổ Việt thiếu thốn vật tư, thế nên hoặc sẽ tranh giành lẫn nhau, hoặc cướp bóc dân chúng Tề Châu. Mềm nắn rắn buông, đây là tình huống không riêng gì Doãn Trọng biết rõ, mà ai nấy cũng đều nhìn thấu.
Sự thật không khác gì Doãn Trọng đã đoán. Đại quân Tổ Việt quốc lập doanh trại với quy mô từ ba đến năm vạn người trong phạm vi Tề Châu ở bên ngoài Tề Lâm quan. Chỉ riêng nơi cắm trại cộng lại, đã kéo dài hơn ba trăm dặm. Các thành trấn Tề Châu, thậm chí là các thôn trang nằm gần nơi quân Tổ Việt hạ trại - đều gặp tai nạn nghiêm trọng.
Bị nặng nhất là các ngôi làng nhỏ hoặc thị trấn, còn bên trong thành lớn thì ổn hơn. Dù sao đi nữa, Tổ Việt quốc hiện giờ đang ôm mộng mở rộng lãnh thổ, thế nên cũng không ra tay quá bạo tàn, trong khi những thôn trấn kia hoàn toàn là những chú cừu non chờ làm thịt.
Phủ Kiến Khâu ở phía bắc Tề Lâm Quan là nơi đóng quân chủ yếu của một trong những chi chủ lực của quân Tổ Việt. Vào ngày 30 Tết, có tướng quân trong sư đoàn bảo rằng, binh sĩ nên đón một năm mới tốt đẹp hơn, từ đó lại còn thuận thế buông lỏng cảm giác dồn nén gần đây. Kết quả là, không ít các binh sĩ Tổ Việt nóng nảy xông về phía các huyện thành và thôn xóm phụ cận.
Năm nay, đối với dân chúng Tề Châu thì quả thật chính là một năm xui rủi. Bình thường, mọi người căn bản cũng không dám ra ngoài mua sắm quá nhiều thứ. Nhưng hôm nay là 30 Tết, có thể không mua pháo, nhưng nhất định phải chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên đơn sơ. Không những thế, tốt nhất là có thể tìm được người đọc sách quen biết mà nhờ viết vài câu đối xuân gì đó. Lại có người muốn đi chùa miếu cầu phúc, mong cho tặc binh đừng tìm tới, cầu khẩn Vương sư Đại Trinh sớm ngày chiến thắng tặc binh.
Huyện úy tiền nhiệm của huyện Trúc La và đại bộ phận quan sai cùng binh lính của huyện thành đã sớm bị đánh cho tan đàn xẻ nghé từ lúc quân Tổ Việt tấn công. Hiện giờ, cả huyện thành đang ở trạng thái không phòng ngự. Nề nếp trật tự xã hội hiện vẫn còn tồn tại là nhờ vào uy vọng của huyện lệnh và một số ít nha dịch còn sót lại, kết hợp với ý thức tự giác của dân chúng.
Trước cổng thành, đang có vài nông dân cầm giỏ vào thành. Trong khoảng thời gian này, mọi người không dám ra ngoài. Hôm nay 30 Tết, vẫn có kẻ liều mạng buôn bán, định bán chút củ cải và các loại rau củ quả khác, đổi lấy chút thịt cá đem về nhà.
Nhóm nông nhân ấy còn chưa kịp vào thành thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động từ xa xa. Vừa quay đầu nhìn về hướng đó rồi nghi hoặc một hồi, ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ. Đó chính là hình ảnh của đám mây bụi bặm bốc cao vì có quân đội đang động binh.
“Tặc, tặc binh,... lại tới rồi!”
“Chạy mau! Chạy mau lên!”
“Mọi người đừng ra ngoài! Khu đất này trống trải như vậy, nếu chúng ta đi ra là sẽ bi tặc binh bắn chết đấy!”
“Vào thành đi, vào thành nhanh lên!”
Mấy người nông nhân vội vã khiêng đòn gánh bỏ chạy; có người dứt khoát vứt cả sọt và rau củ quả. Còn mấy người đã vào thành rồi thì hô to lên.
“Tặc binh đến rồi.... Tặc binh lại đến rồi...”
“A...”
“Cha ơi...”
“Tặc binh sắp tới rồi à?” “Mau mau, mau về nhà!”
“A a a...”
“Mẹ, mẹ... Mẹ ở đâu rồi?...”
Dân chúng trong thành rơi vào tình cảnh vô cùng rối loạn; tiếng thét hoảng sợ hoà cùng tiếng khóc lúc của trẻ nhỏ, đan xen lấy nhau. Mấy người lớn tuổi cứ như ruồi mù chạy loạn. Có kẻ trực tiếp chạy về nhà; có người thì vẫn còn ngớ ngẩn, sau đó bèn xông tới một nơi trông có vẻ khá kín đáo để ẩn nấp; hoặc bọn nhỏ bị thất lạc phụ huynh mà kêu khóc vang trời.
Đùng...
Có một đứa bé bị một kẻ đang hoảng hốt chạy loạn khác đụng trúng. Nó ngã xuống ngay cửa hàng bên vệ đường. Gã chủ cửa hàng đang khóa cửa nhà mình, trong khi người đàn ông vừa tông ngã đứa nhỏ kia chỉ quay đầu nhìn nó một thoáng, sau đó tiếp tục bỏ chạy về phía xa xa.
“Oa oa oa... Mẹ ơi, mẹ ơi....”
Một gã nông nhân với chòm râu hoa râm bên mép chợt nhìn thấy đứa nhỏ này, thế là xông tới đỡ nó dậy.
“Ai da, con nhà ai thế này? Phụ mẫu của mày đâu? Nhóc con, phụ mẫu của con đâu? Lớn rồi, đừng khóc nữa. Đừng có khóc nữa nha!”
Lão nông dân này cũng không lo toan được quá nhiều, quyết đoán kéo tay đứa nhỏ chạy nhanh vào sâu trong thành. Mà khoảng mười mấy nhịp thở sau khi bọn họ rời đi, một phụ nhân với sắc mặt trắng bệch chạy đến đường phố hỗn loạn, thét gọi con mình, để rồi lại bị dân chúng khác kéo chạy sang địa điểm khác.
Có rất nhiều tình huống tương tự như vậy xảy ra. Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ dưới cảnh hỗn loạn của thị trấn. Ai nấy đều cảm giác được tai hoạ đang tiến đến gần kề.
Lọc cọc... lọc cọc... lọc cọc...
Lọc cọc... lọc cọc... lọc cọc...
Tiếng vó ngựa và tiếng bước chân rốt cục đã lan tràn đến cổng huyện thành. Cổng thành đang đóng một nửa; cũng không biết vừa rồi là ai định đóng cổng thành, nhưng khi đóng được một nửa thì buông tay bỏ chạy. Ngay đường phố trực diện với cổng thành, giờ phút này chẳng có một ai, chỉ còn lại vài làn gió lạnh thổi xuyên qua vài chiếc giỏ tre lăn lóc trên đường. Trong thành lặng yên không một tiếng động. Nếu không phải đã nghe được tiếng la hét ồn ào hoảng loạn từ xa xa, đám binh sĩ Tổ Việt quả thật sẽ nghĩ rằng đây là một toà thành trống.
Một nam tử trung niên mặc quan bào, đầu đội mũ ô sa, bên hông cầm một thanh kiếm, đang tiến đến từng bước một từ phía cuối đường. Y có bước chân rất vững vàng, sắc mặt vừa bình tĩnh, lại vừa tức giận.
Quân sĩ đầu lĩnh của đội quân Tổ Việt vừa giục ngựa dẫn quân xông vào trong thành, ngay khi nhìn thấy người trước mặt này từ xa thì đã nheo mắt lại, sau đó giơ tay lên. Binh lính phía sau, dù đang nóng nảy trong lòng nhưng thấy tín hiệu này thì không thể không dần giảm tốc độ rồi dừng lại. Giờ chưa đến lúc khai chiến, bọn chúng vẫn còn có thể kìm lòng, không ngang nhiên cãi lại thượng cấp.
Nam tử mặc quan bào ngênh đón cơn gió lạnh mà đi tới từng bước, sau đó dừng chân trước toán binh mã Tổ Việt, giơ tay hành lễ.
“Ta là huyện lệnh của huyện Trúc La. Quân của ngươi đã nói rằng, Trúc La huyện sẽ được an toàn cơ mà? Hôm nay, tướng quân điều động binh lính đến đây, chẳng lẽ là muốn bội ước?”
Người ngồi trên chiến mã chỉ là một tên giáo uý, nhưng gã lại thích nghe người khác gọi mình là tướng quân. Thế cho nên, gã bèn cười bảo.
“Ồ? Chào huyện lệnh đại nhân. Nếu đã sớm có ước định, bọn ta dĩ nhiên tuân theo... Thế nhưng mà, chẳng phải ước định bảo rằng, không ai được phép mang theo vũ khí ư? Món vũ khí bên hông huyện lệnh lại là thứ gì?”
Nghe giáo uý bảo phải giữ đúng ước định, đám binh lính hậu phương xôn xao hẳn lên. Gã giáo uý bèn trừng mắt ra sau lưng, mọi người mới dần an ổn lại.
Huyện lệnh trừng mắt, nghiêm túc đáp.
“Bội kiếm của thư sinh vốn dĩ chỉ là một món trang sức. Nếu tướng quân giữ lời hứa, vậy mong tướng quân dẫn người rời đi. Nếu có khó khăn gì, có thể tìm riêng bổn quan để thương lượng. Ta sẽ hết lòng giúp đỡ.”
“Ừm, không thành vấn đề. À đúng rồi, xin hỏi huyện lệnh, ai nói cho ngươi biết huyện Trúc La là khu an toàn?”
“Tướng quân Vương Thành Hổ trong quân đội của ngươi.”
Giáo uý gật đầu, mỉm cười lần nữa rồi nhìn lại toán binh lính sau lưng mình.
“Các huynh đệ, tướng quân Vương Thành Hổ là ai vậy? Sao ta chưa từng nghe nói qua nhỉ? Các ngươi có biết người đó hay không?”
“Không biết...” “Không biết đâu, ha ha ha ha. . . . . .”
“Ha ha ha ha ha ha...”
Gã giáo uý quay đầu lại, cười nói.
“Nếu không có người đó, hiệp nghị dĩ nhiên không tính, ha ha ha ha...”
Huyện lệnh giận dữ, sa sầm cả mặt, chỉ thẳng vào tên giáo uý ngồi trên lưng ngựa mà quát to.
“Bọn chuột nhắt chúng mày rồi sẽ chết không yên lành! Đến khi Vương sư Đại Trinh của bên ta đánh tới, chắc chắn sẽ lăng trì chúng mày...”
Keng...
Lời còn chưa dứt, vị huyện lệnh này đã rút kiếm, chém thẳng vào gã giáo uý. Ra mặt chuyến này, y không định sống sót mà về.
Keng... Choang...
Chỉ bằng một mũi thương, gã giáo uý dễ dàng đỡ được đường kiếm của huyện lệnh trước khi phóng mũi thương về phía trước.
Phập...
Mũi thương đâm thẳng vào ngực của vị huyện lệnh, xiên ông ta lên.
“Vương sư Đại Trinh? Chúng cũng yếu đuối như ngươi à? Các huynh đệ, muốn phá thì phá, muốn cướp thì cướp! Tuỳ ý các ngươi!”
Vừa nói, gã giáo uý vừa vung thương, ném vị huyện lệnh vừa rồi sang một bên đường. Tiếp đó, gã phi ngựa xông vào trong thành, mà đám binh lính xung quanh cũng hò hét hưng phấn, tản mát chạy loạn khắp mọi ngõ ngách cả toà thành.
“Khụ... Khụ... Tặc tử... Bọn ăn cướp...”
Huyện lệnh nắm chặt chuôi kiếm, vừa chửi, vừa trừng mắt rồi đứt hơi.
Một tên mặc áo giáp binh sĩ cùng hai người lính khác đi đến trước mặt huyện lệnh, nhìn y bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi quay sang thanh kiếm mà y đang nắm chặt.
Gã binh sĩ ấy cúi người, vươn tay vuốt mắt của huyện lệnh để y nhắm mắt lại, sau đó trầm giọng nói.
“Một vị huyện lệnh thư sinh, không ngờ lại có khí phách thế này…”