Vào lúc này, cửa lớn của khách đường Tiêu gia đã đóng chặt. Bên trong cũng chỉ có ba người là hai cha con Tiêu gia và Đỗ Trường Sinh. Tiêu Độ và Tiêu Lăng chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện.
“Lúc triều đại khai quốc tru sát công thần là do tổ tiên Tiêu gia các ngươi động thủ ư?”
Nghe được điều này, Đỗ Trường Sinh cũng có chút kinh ngạc. Thực ra, đoạn lịch sử tru sát này đã từng lưu truyền ở bên ngoài, chẳng qua những kẻ bị giết đều mang “tội danh” tương ứng. Nhưng những người có trí tuệ nhìn thấu thị phi đều hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Mà chuyện Tiêu gia rút đao vì Đế vương thì đúng là làm cho Đỗ Trường Sinh có chút ngoài ý muốn.
“Quốc sư, việc này không thể nói ra ngoài...”
“Tất nhiên là ta biết chuyện này rồi. Sau đó thì sao?”
Tiêu Độ hòa hoãn cảm xúc một chút mới tiếp tục nói.
“Chuyện sau đó, vốn dĩ Tiêu mỗ cũng không rõ lắm, nhưng lúc trước ta nằm mộng, dường như có thể hiểu ra một việc....”
Từ lời kể của Tiêu Độ, Đỗ Trường càng nghe thì thần thái của lão càng không bình thường. Đợi đến khi Tiêu Độ nói xong, Đỗ Trường Sinh mới nổi hết da gà, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiêu Độ.
“Tổ, tổ tiên của các ngươi vậy mà lại thả ánh nến trong nhà các đại thần bị giết xuống Xuân Mộc giang... Đây chính là đoạn đi con đường tu hành, làm vỡ căn cơ thành đạo của người ta đấy! Hơn nữa, yêu quái kia vẫn còn sống cho đến ngày hôm nay...”
Đỗ Trường Sinh hít vào một hơi lạnh. Đây đã là chuyện của gần hai trăm năm trước rồi. Nếu những gì Tiêu Độ kể là thật, năng lực của yêu quái từ hai trăm năm trước đã không nhỏ, hiện giờ yêu quái này vẫn còn sống thì không biết đã lợi hại tới mức nào.
“Phù...”
Một lúc lâu sau, Đỗ Trường Sinh thở ra một hơi rồi nhìn về phía Tiêu Lăng.
“Vậy còn ngươi, ngươi đã làm gì chọc giận Ứng nương nương?”
Tiêu Lăng cũng không có gì để giấu diếm, kể hết ngọn nguồn chuyện năm đó.
“Nói ra cũng rất dài, phải bắt đầu từ lúc ta đau khổ theo đuổi Uyển Nhi....”
Khi Tiêu Lăng kể đến chuyện Ứng Nhược Ly tìm tới cửa, còn có một vị tiên sinh họ Kế đồng hành, Đỗ Trường Sinh kinh hãi lên tiếng cắt ngang.
“Đợi một chút! Tiêu công tử, ngươi nói trong chuyện xưa còn có một vị Kế tiên sinh tìm đến sao?”
“Đúng vậy, vị tiên sinh kia ngoại trừ tò mò chuyện của ta và Uyển nhi, chủ yếu vẫn là vì nữ tử đã cho ta đạo phù chú. Hình như đối phương đã chạy trốn từ trong tay hắn. Nếu nhìn phản ứng của Ứng nương nương và một nam tử khác thì có lẽ nữ tử chạy trốn kia là một yêu tà khó lường. Đúng rồi, Ứng nương nương và nam tử kia gọi Kế tiên sinh ấy là 'thúc thúc'.”
Hô hấp của Đỗ Trường Sinh mang theo một chút run rẩy. Lão cảm thấy hình như mình vừa biết được một ít bí mật của Kế tiên sinh, vừa có chút hưng phấn, vừa có chút thấp thỏm. Sau đó, lão chợt nghĩ đến một chuyện, để rồi giữ sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Lăng, nói.
“Vậy nữ tử cho ngươi phù chú tà dị kia có cho ngươi cái gì khác hay không? Hoặc là định ra ước định nào đó, hoặc là thi triển pháp thuật gì đấy khiến ngươi không thoải mái, hoặc là...?”
Nói đến đây, Đỗ Trường Sinh bỗng nhiên ngưng bặt. Ban đầu lão nghĩ rằng nữ tử yêu tà kia có thể chạy thoát từ trên tay Kế tiên sinh thì chắc là rất khó lường, tùy tiện lưu lại một chút hậu thủ cũng sẽ rất nguy hiểm. Nhưng sau đó nghĩ lại, Kế tiên sinh và Ứng nương nương đã tự mình đến xem qua, nếu có việc gì thì há bọn họ nhìn không ra hay sao?
“Ách, Quốc sư à, nữ tử tà dị kia...”
“Về việc này, ngươi không tiện biết quá nhiều. Chỉ cần biết rằng Tiêu công tử cũng như Tiêu gia các ngươi, thậm chí không biết có bao nhiêu người vì việc này mà đã đi dạo qua Quỷ môn quan một lượt, nếu như không gặp được cao nhân thì đã... Thôi quên đi, việc này các ngươi không cần biết quá nhiều... Ừm, chuyện này vẫn cần giữ chặt miệng lại, không được nói với ai hết!”
“Dạ dạ!” “Tiêu mỗ hiểu!”
Đỗ Trường Sinh bình ổn cảm xúc của mình, một lần nữa cẩn thận đánh giá Tiêu Lăng. Trong lòng lão cũng thoáng thấy có chút kỳ quái. Nếu Tiêu Lăng có thể giữ kín bí mật này nhiều năm như vậy, ngay cả cha mình cũng không nói, theo lý thì cũng không thể xem là người sẽ vi phạm lời hứa.
“Tiêu công tử, ngoại trừ chuyện vừa rồi, Ứng nương nương có đặt ra thêm ước định nào không?”
Tiêu Lăng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu.
“Có lẽ không có.”
“Đó mới là lạ. . .”
Đỗ Trường Sinh suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp đứng lên.
“Đỗ mỗ cũng đã rõ rồi. Ta cần trở về tính toán một chút, mượn pháp đàn tính toán xem phải làm thế nào để giải quyết việc này, càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ. Hôm nay, Đỗ mỗ xin cáo từ trước. Tốt nhất là sắp tới hai vị không nên ra ngoài thường xuyên!”
“Quốc sư, để ta tiễn ngài!”
Đỗ Trường Sinh tự mình mở cửa khách đường, đứng ở ngoài cửa chắp tay vào phía bên trong.
“Không cần đâu, Đỗ mỗ tự đi được, cũng không cần xe ngựa gì cả. Nếu có tin tức thì ta sẽ quay lại.”
Lúc này tâm tư của Đỗ Trường Sinh đã không còn ở Tiêu gia nữa rồi. Lão chẳng nói hai lời, lập tức ra khỏi Tiêu gia, sau đó hòa mình vào dòng người đi lại trên đường phố. Đỗ Trường Sinh thi triển một chút chướng nhãn pháp để thoát ra, phòng ngừa có người đi theo mình, sau đó đi thẳng tới Doãn phủ.
Vừa đến gần Doãn phủ, Chướng nhãn pháp của bản thân Đỗ Trường Sinh bắt đầu trở nên bất ổn. Lão vừa mới đi vào một ngõ hẻm, còn chưa kịp bước lên nên cũng không kịp phản ứng. Pháp thuật tựa như một bong bóng khí bị Hạo nhiên chính khí đâm thủng, khiến lão càng hoảng sợ hơn.
“Hạo nhiên chính khí quả nhiên lợi hại. Nếu Tiêu - Doãn không còn hiềm khích, vậy thì chỉ cần cùng đứng một phía với Doãn tướng thì yêu tà chưa chắc đã dám đến trả thù. Thần linh còn phải bán vài phần mặt mũi cho Doãn tướng nữa mà!”
Chẳng qua đó cũng chỉ là lão nghĩ ngợi một chút mà thôi. Đỗ Trường Sinh vứt bỏ hết suy nghĩ, trực tiếp đi về phía Doãn phủ. Hiện giờ danh vọng của lão ở Doãn phủ không thấp, cho nên lão đi một đường thông suốt, không chút trở ngại tiến vào trong phủ, đi tới trước viện của Kế Duyên.
Lần này Kế Duyên đã dậy từ sớm. Khi Đỗ Trường Sinh đến nơi, đúng lúc thấy Kế Duyên đang đánh cờ một mình trong sân. Lão đứng bên ngoài cổng vòm, cung kính hành lễ.
“Đỗ Trường Sinh bái kiến Kế tiên sinh!”
“Chào Đỗ Thiên Sư, ấy, Kế mỗ nên gọi là Quốc sư chứ nhỉ. Chúc mừng nhé.”
Đỗ Trường Sinh có chút thẹn thùng khẽ cười.
“Kế tiên sinh nói gì vậy. Nếu không có tiên sinh chỉ điểm, không có tiên sinh ban pháp, làm sao Đỗ Trường Sinh ta có được ngày hôm nay.”
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Trường Sinh đã đi vào trong viện, bước tới trước bàn đá, cẩn thận nhìn lướt qua ván cờ trên bàn. Lão cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt. Thấy Kế Duyên không nói gì, lão tự mình hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng nói.
“Kế tiên sinh, lúc trước ta đến nhà Ngự Sử đại phu Tiêu đại nhân...”
Đỗ Trường Sinh kể hết đầu đuôi gốc ngọn những gì mình nhìn thấy và nghe thấy cho Kế Duyên nghe. Kế Duyên cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng lắng nghe, không cắt lời. Đợi đến lúc Đỗ Trường Sinh nói xong, Kế Duyên mới như có điều suy nghĩ, nói.
“Thì ra bây giờ Tiêu Lăng không thể sinh con rồi ư?”
“Đúng vậy. Nghe nói công tử Tiêu gia cưới nhiều phòng thiếp thất, sắp tới cũng có ý định lấy thêm một phòng, nhưng nhiều vị phu nhân không thể sinh con nối dõi. Đỗ mỗ đã nhìn qua rồi, phát hiện ra có lẽ đây là thủ đoạn của Ứng nương nương ở Thông Thiên giang.”
“Ừ.”
Kế Duyên khẽ gật đầu, đặt quân cờ trong tay xuống. Đỗ Trường Sinh đợi thật lâu mà vẫn không thấy hắn nói chuyện, lão nhịn không được lại hỏi.
“Kế tiên sinh, việc này ta nên quản hay là mặc kệ đây?”
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn lão.
“Ý ngươi là thù cũ giữa Tiêu thị và lão Quy, hay là trừng phạt của Ứng nương nương ở Thông Thiên giang với Tiêu Lăng?”
“Ách, hai cái đều có... Mời tiên sinh chỉ giáo!”
Kế Duyên lại đặt một quân cờ xuống, nhìn lướt qua bàn cờ rồi đứng lên. Ống tay áo vừa nhấc lên thì cũng lập tức thu dọn bàn cờ.
“Như vậy đi, ngươi đã gặp người nhà họ Tiêu thì cũng nên đi gặp đương sự hai bên kia. Ngươi cũng có thể tự mình phán đoán thật tốt. Thành hay không hoàn toàn phụ thuộc vào các ngươi.”
“Hai bên kia?”
Đỗ Trường Sinh hơi sửng sốt. Còn chưa hỏi được cái gì, lão đã thấy Kế Duyên đi ra ngoài viện, vì vậy đành phải nhanh chóng đuổi theo. Sau khi ra khỏi Doãn phủ, bước chân tuy chậm nhưng tốc độ như bay, hai người xuyên qua đường phố ngõ hẻm, rốt cuộc cũng đã ra khỏi thành. Không lâu sau, cả hai đã đi đến một nơi hẻo lánh bên bờ Thông Thiên giang.
Trước mắt là sông Thông Thiên rộng lớn, nước sông cuồn cuộn chảy xuôi dòng, làm cho con người ta có cảm giác tâm tình rộng mở. Nhưng điều này không bao gồm Đỗ Trường Sinh, bởi vì lão đang suy nghĩ xem mình sẽ gặp ai.
Giờ phút này, từ trong ngực áo của Kế Duyên, một con hạc giấy nhỏ bước ra từ trong túi gấm. Sau đó nó mở rộng cánh, bay vòng quanh Kế Duyên vài vòng. Thấy chủ nhân gật đầu, nó mới chui vào Thông Thiên giang.
Kế Duyên nhìn mặt sông, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Đỗ Trường Sinh cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng ở một bên, không nói câu nào.
Ước chừng vẻn vẹn chỉ nửa khắc sau, trên mặt sông có bọt nước bắn tung tóe. Một lão Quy khổng lồ phá vỡ sóng nước bơi về phía bờ. Đỗ Trường Sinh hơi khẩn trương, nhưng điều làm cho lão thấy kỳ quái chính là đây cũng không phải yêu tà có dáng vẻ cực kỳ ác độc như trong tưởng tượng. Yêu khí trên người lão Quy này tuy nồng đậm nhưng cũng không có tà khí.
Lão Quy đi đến bờ sông, người đạp trên gợn sóng đứng lên, chắp tay về phía Kế Duyên.
“Ô Sùng bái kiến Kế tiên sinh! Ra mắt Quốc sư Đại Trinh!”
Đỗ Trường Sinh vội vàng đáp lễ, đồng thời kinh ngạc hỏi.
“Ngươi, ngươi biết ta?”
Lão Quy cười cười.
“Ha ha ha, lão Quy ta am hiểu bói toán, có thể đoán được mấy việc nhỏ này. Lúc còn ở Xuân Huệ phủ thì ta đã tính ra quốc sư rồi.”
Lão Quy vừa dứt lời, sóng nước trên mặt sông bỗng nhiên gạt ra hai bên trái phải. Một đạo sóng nước nâng một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy, lại có dải ruy băng trôi nổi đi theo. Đây chính là Ứng Nhược Ly mới trở về Thông Thiên giang không lâu.
“Nhược Ly ra mắt Kế thúc thúc.”
Ứng Nhược Ly chỉ hành lễ với Kế Duyên, hơi gật đầu với lão Quy và Đỗ Trường Sinh. Dù vậy, cũng đủ làm cho hai người kia cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng hành lễ với Giang Thần Thông Thiên giang.
Đương nhiên là Kế Duyên muốn thỏa lòng hiếu kỳ của mình trước, nên hỏi thẳng Ứng Nhược Ly.
“Tiêu Lăng không sinh con được là thủ đoạn của ngươi sao?”
Ứng Nhược Ly nghe vậy thì đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó nàng bấm ngón tay tính toán rồi chợt nở nụ cười.
“Ra vậy à, xem như là do Nhược Ly động thủ đi. Bốn phòng thiếp thất nữa đấy, y cũng đủ vất vả rồi. Tiêu gia tuyệt hậu cũng rất tốt...”
Vốn dĩ Ứng Nhược Ly cũng khinh thường nói thêm cái gì, nhưng vì Kế Duyên hỏi nên nàng mới giải thích thêm một câu.
“Kế thúc thúc, lúc trước gã họ Tiêu và nữ tử họ Đoàn kia ở trước mặt ta làm ra vẻ tình cảm cứng hơn vàng, Nhược Ly mới thả cho y một con ngựa. Chỉ là lời hứa của phàm nhân có đôi khi không đáng tin lắm, nên ta mới lưu lại chút hậu thủ. Nhược Ly cũng sẽ không quản y có bao nhiêu khổ tâm, nguyên khí còn chưa khôi phục đã vội vàng cưới thiếp, hôm nay lại muốn cưới thêm phòng. Kế thúc thúc, ngài nói đây coi như là Nhược Ly hại y sao?”
Kế Duyên nghe ra được trong lời nói của Ứng Nhược Ly thoáng có chút tức giận, dường như cho rằng Kế mỗ hắn tới đây để nói giúp cho Tiêu Lăng. Vì vậy, hắn vội vàng phủi sạch quan hệ.
“Tất nhiên không phải do ngươi hại y rồi. Kế mỗ cũng chẳng hứng thú gì với chuyện đấy. Lần này ta chỉ muốn dẫn vị quốc sư này tới đây mà thôi. Đỗ quốc sư, hai vị chính chủ đã đến. Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”
Kế Duyên nói xong liền đi sang một bên. Hắn vung tay áo, bàn cờ lại một lần nữa hiện ra. Lúc này còn có thêm một cái bàn. Kế Duyên chuẩn bị tiếp tục giai đoạn tự đánh cờ lúc trước, rõ ràng là thái độ không muốn xen vào.
Ta ư? Ta nói chuyện với bọn họ? Đỗ Trường Sinh vô thức nuốt ngụm nước bọt, nhìn thoáng qua lão Quy hiền lành, rồi lại nhìn vẻ mặt Giang Thần nương nương tự tiếu phi tiếu. Đỗ Trường Sinh hình như không nhớ rõ chuyện của Tiêu Lăng nữa rồi.