Uy lực của Tam Muội Chân hỏa thực sự không làm cho Kế Duyên thất vọng. Thật ra, đạo hạnh của tên cự thi này đơn giản mà nói thì cũng chẳng cao thâm gì. Có điều, một thứ như cương thi đúng là kỳ lạ, thực lực thường vượt qua đạo hạnh của bản thân nhiều lắm. Nếu như không có thủ đoạn khắc chế thì tu sĩ bình thường gặp được rất có thể sẽ thất bại.
'Còn may gặp phải ta.'
Ở dưới tình huống không phải đối mặt với quá nhiều mục tiêu áp lực, Kế Duyên quả thật có tư cách để nghĩ tới điều này ở trong lòng. Hắn nhìn thoáng qua tro tàn trên mặt đất, vì được cơn mưa cọ rửa nên đã dính chặt với bùn đất.
“Cát bụi trở về với cát bụi đi.”
Dứt lời, Kế Duyên xoay người sang chỗ khác, từng bước đi vào căn nhà hoang. Kim Giác Lực Sĩ chỉ đứng ở cửa ra vào, mà không đi vào. Sau khi Kế Duyên tiến vào phòng, nó liền lóa lên quang mang lại lần nữa hóa thành một tờ giấy mỏng vàng, bay về trong tay Kế Duyên.
Kế Duyên thu giấy vàng vào trong tay áo, nhìn xà nhà cuối cùng, sau đó mới nhìn về phía đám người đang giữ yên lặng Hoàng Chi Tiên và Hàn Minh. Vẻ mặt căng thẳng của bọn họ vẫn còn chưa biến mất.
“Không sao rồi.”
Nghe được câu nói này của Kế Duyên, thật nhiều người mới thở ra một hơi, cả đám người như trút hết được gánh nặng.
“Đa tạ Kế tiên sinh cứu giúp!”
“Đúng vậy, đa tạ Kế tiên sinh cứu chúng ta!”
“Đa tạ tiên sinh cứu mạng!”
“Đa tạ tiên sinh!”
…
Tất cả mọi người chắp tay thi lễ với Kế Duyên, ngay cả tiểu nữ hài kia cũng học theo trưởng bối cùng nhau hành lễ.
Kế Duyên không trốn không né, nhận tất cả mọi người thi lễ, sau đó mới quay người đóng cánh cửa rách nát lại.
“Đều nghỉ ngơi đi, đêm còn rất dài. Ngày mai mọi người còn phải đi đường, yên tâm buổi tối không có nguy hiểm.”
Nói xong, Kế Duyên đi đến chỗ góc tường lấy một cái ghế đã bị gió thổi lật. Sau đó, hắn ngồi xuống, đầu dựa tường, tay lấy ra “Ngoại Đạo Truyện”, bộ dáng này chủ yếu bày ra cái thái độ không muốn nói nhiều.
Hàn Minh cùng Hoàng Chi Tiên đưa nước ấm và thức ăn lên, Kế Duyên cũng đều tạ ơn biểu thị không cần.
Cho dù bọn họ có hiếu kỳ và nhiều điều muốn nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Kế tiên sinh, mọi người cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn, xác thực không dám quấy rầy.
Đống lửa gần cửa ra vào đã tắt ngấm, lại còn bị ướt. Chỉ là Kế Duyên đã lặng lẽ hóa đi tất cả hơi nước trong phòng nên khi Hoàng Chi Tiên nhóm lửa lần nữa, ngọn lửa lại cháy lên.
Cả đám vây quanh hai đống lửa để sưởi ấm. Chờ đến lúc đống lửa ấm áp nướng đi tất cả căng thẳng và sợ hãi trong lòng, mọi người lại bắt đầu phấn khởi, lần này không phải sợ mà là hưng phấn.
Lòng hiếu kỳ người người đều có, hơn nữa bây giờ lại có một vị thần tiên an vị ở trong phòng, người bình thường làm sao mà nhịn được. Nhưng hiện tại, Kế tiên sinh đang tập trung tinh thần đọc sách, không tiện làm phiền lắm. Cho nên, bọn họ đành phải tạm lùi lại hỏi thăm người thứ hai. Dù sao trước đó còn có một tên dư nghiệt tặc phỉ đi ra ngoài cùng Kế tiên sinh.
Hoàng Chi Tiên nhìn về phía tên phỉ đồ núp ở góc cửa. Tất cả mọi người nơi đây tràn đầy hưng phấn và vui sướng. Ngay cả hai con ngựa của đám người Hàn Minh cũng vô sự. Chỉ có duy nhất Ba Tử là không tốt. Gã thấy may mắn vì mình còn sống, nhưng có lẽ chỉ là tạm thời. Những người khác được uống nước nóng, ăn bánh bột ngô, còn gã chỉ có thể một mình núp ở góc tường.
Nếu không phải y phục trên người sớm đã được Kế Duyên thổi bay hơi nước, không chừng bây giờ gã còn bị lạnh cóng, run lẩy bẩy.
“Này, ngươi gọi là Ba Tử phải không?”
“Ách… Đúng, đúng!”
Ba Tử vô thức nhìn Kế Duyên ngồi cách đó không xa, thấy đối phương không có phản ứng gì, chỉ có thể vội vã trả lời.
“Cho ngươi, bánh bột ngô nướng nóng.”
Thấy Hoàng Chi Tiên đưa bánh bột ngô qua, Ba Tử khá ngạc nhiên, miệng nuốt nước bọt, sau đó do dự nhận lấy. Gã gặm một cái liền dừng không được, không ngừng nhét vào trong miệng, nhét đến khi miệng phình lên mới bắt đầu nhai nuốt.
Đêm nay nếu nói về bị khiếp sợ, Ba Tử hẳn là sâu nhất, thể lực tiêu hao cũng lớn. Hơn nữa, vào đêm trước còn chém chém giết giết, gã cũng chưa được ăn gì nên đã sớm đói đến mệt lả.
Sau khi gã nhai nuốt xong bánh bột ngô, lại bắt đầu gặm hết phần bánh còn lại.
Hàn Minh đi tới, đưa một cái ống trúc.
“Uống xíu nước nóng đi.”
“Ồ… Ừm… Tạ…”
Ba Tử nhận ống trúc thử nhiệt độ một chút, rồi “ực ực” uống vào. Sau đó gã lại bắt đầu gặm bánh bột ngô.
Bánh bột ngô này bỏ hơi nhiều muối, sau khi nướng thì vừa khô vừa cứng. Mặc dù một cái bánh cũng không quá lớn, nhưng ăn xong chắc chắn sẽ no bụng, bình thường cần ăn chậm nhai kĩ, mất một lúc mới ăn hết cái bánh này, nhưng Ba Tử nhoáng cái liền ăn sạch.
"Ực ực ực ực ực ực ực ực. . ."
Nước trong ống trúc cũng bị gã một hơi uống cạn.
“Phù…”
Ba Tử giờ mới cảm thấy mình như vừa sống lại, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt Kế Duyên khẽ nhìn thấy một màn này, liếc qua con hạc giấy đang nhìn chằm chằm ở phía góc nhà. Hắn bật cười, khẽ lắc đầu, rồi tiếp tục xem sách.
“Ba Tử, trước đó ngươi và Kế tiên sinh cùng đi với nhau, bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Đúng thế, ngươi nói cho bọn ta nghe một chút đi, chút nữa chúng ta cũng nói cho ngươi bên này xảy ra chuyện gì. Kế tiên sinh lưu lại Kim Giáp thần tướng thật quá uy mãnh!”
Ba Tử vô thức nhìn Kế Duyên, thấy hắn tựa hồ không để ý. Hơn nữa hiện tại cơ thể đã no bụng, lá gan cũng lớn hơn chút.
"Nam Vương trại chính là chỗ ta làm tặc phỉ. Ta và Kế tiên sinh tới nơi đó, đi một đường nhanh đến nỗi như đang bay. Khi chúng ta chạy tới nơi thì bên trong trại không còn người sống. Mấy trăm người, gần mấy trăm con ngựa, chết sạch.”
Ba Tử toát lên vẻ mặt hoảng sợ, sau đó lại bắt đầu vui vẻ kể chuyện.
“Các ngươi có biết không, Kế tiên sinh có thanh kiếm lợi hại lắm luôn. Kiếm quang đảo qua liền san bằng sơn phong to nhỏ trên Ải Nam Sơn… Còn có, lúc trở về là bay về đấy…”
Kế Duyên nghe Ba Tử khoác lác kể lại, cũng không tránh khỏi nghĩ thầm.
“Khoác lác luyên thuyên, quả thật là bản tính trời sinh của con người.”
Trên xà nhà, hạc giấy tập trung tinh thần nhìn chỗ này, khi đám người khiếp sợ than vãn “a” “a” cũng bắt chước ngẩng đầu và gật đầu.
Buổi tối hôm nay, mọi người đều hứng chịu kích thích thật lớn. Sau khi cảm giác phấn khởi trôi qua, đến nửa đêm cảm giác mệt mỏi đánh tới, ngay cả người gác đêm cũng ngủ mất. Người thì dựa vào góc tường, người thì không quan tâm gì ngủ ngay tại chỗ.
Ban đầu Kế Duyên nghĩ rằng sau khi bọn họ ngủ, đến sáng mình sẽ rời đi. Nhưng hắn nghĩ rằng đám người này hôm qua đã bị dọa quá nhiều, vẫn nên tiễn bọn họ đến chỗ có đông dân cư rồi tính tiếp.
Cho nên một đoạn thời gian kế đó, Kế Duyên kết bạn với đám võ giả do Hoàng Chi Tiên dẫn đầu và đám người Hàn Minh rời đi. Sau khoảng chục ngày, mọi người mới đi ra khỏi Nam Nguyên Đạo, thấy được một cái thị trấn náo nhiệt, xung quanh cũng xuất hiện người đi đường.
Hoàng Chi Tiên nhìn về phía thành trấn ở con đường phía trước, bước tới gần Kế Duyên, nhỏ giọng nói.
“Kế tiên sinh, đằng trước có thành trấn, ta muốn hỏi ngài xem xử lý Ba Tử như thế nào đây?”
Kế Duyên sớm đã nói với mọi người, đến thành trấn gần nhất hắn sẽ rời khỏi. Hoàng Chi Tiên vốn có thể chờ hắn suy nghĩ đến chuyện của Ba Tử, giờ này nói ra, xem như quyền lựa chọn ở Kế Duyên.
Kế Duyên không hề có ý kiến gì với việc xử trí Ba Tử cả, chỉ để cho đám người Hoàng Chi Tiên bàn bạc kỹ lưỡng rồi mới xử lý.
Vì vậy, sau khi đi đến bên ngoài thành trấn, trước đó dù Ba Tử không hiểu rõ tình hình, lúc này bỗng nhận ra mọi người tính xử lý chính mình.
Đột nhiên nghe được tin này, Ba Tử vốn tự coi là đã quen thân với mọi người cũng thoáng không chấp nhận được. Gã sợ hãi nhưng vẫn tỉnh táo nghĩ tới điều gì đó, đành quỳ xuống trước mắt Kế Duyên khóc lóc cầu xin.
“Kế tiên sinh, Kế tiên sinh cứu ta! Bọn họ muốn xử lý ta! Tiên sinh ngài nói một câu, ngài mở miệng bọn họ nhất định sẽ tha thứ cho ta!”
Ba Tử khóc lóc kể lể, còn định dập đầu trên mặt đất. Gã chưa kịp dập đầu xuống thì đầu đã bị một bàn tay nâng lên, ngẩng đầu lên thì thấy Kế tiên sinh lạnh nhạt nhìn mình.
Bên tai liền vang lên giọng nói bình thản chính trực của Kế Duyên.
“Ba Tử, ai cũng phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của chính mình, có người khi còn sống, có người sau khi chết. Ta cho rằng khi còn sống càng tốt hơn, cũng để cho ngươi nhớ lâu một chút. Ngươi yên tâm, giữ vững loại tâm tính dọc đoạn đường này, sẽ không bị đánh chết, khóc lóc kể lể không muốn nhận trách nhiệm, không phải thứ bậc trượng phu nên làm!”
Dứt lời, Kế Duyên cũng đứng lên, chắp tay về phía tất cả mọi người cười nói.
“Chư vị, xin cáo biệt, chỉ mong sau này còn gặp lại!”
“Kế tiên sinh bảo trọng!”
“Sau này còn gặp lại!”
“Đa tạ tiên sinh một đường trông nom!”
“Đa tạ tiên sinh cứu mạng!”
Ước mơ cầu tiên, dọc đường đi mọi người đều thử qua. Nếu như không thành, giờ phút này cũng chỉ có thể thực lòng gửi lời cảm ơn và tạm biệt.
Nơi này người qua lại vội vã, Ba Tử quỳ xuống đất cầu xin và đám người cáo biệt nhau, tất nhiên thu hút không ít ánh nhìn, cũng có người sẽ vừa đi vừa bàn tán rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Có điều cũng là chuyện không liên quan đến mình, cho nên người dừng lại nhìn cũng không nhiều.
Kế Duyên đi trước vào trong thành, Ba Tử quỳ trên mặt đất chán nản lẩm bẩm.
“Ta cũng đâu phải bậc trượng phu gì đó…”