Mặc Giao bơi theo dòng nước lũ tiến vào Nghiễm Động Hồ. Mấy thuyền cá đậu trên sông nhỏ đều bị sóng đánh dập dềnh lên xuống. Phải qua hơn thời gian một chén trà, mặt hồ mới yên tĩnh trở lại.
Vừa vào Nghiễm Động Hồ, tuy thân thể của Mặc Giao vẫn chưa tốt hơn bao nhiêu nhưng lại khiến nó cảm giác như được trở về nhà, rõ ràng tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Ở xung quanh, mưa vẫn rơi không ngừng, nhưng đã nhỏ hạt hơn lúc trước. Vừa rồi, Giao Long dẫn nước lũ vào hồ làm dâng lên từng đợt sóng, làm cho mấy thuyền đậu ven bờ nhấp nhô dữ dội.
Giờ phút này, tuy trời vẫn chưa ngớt mưa nhưng đã có vài ngư dân sống gần bờ khoác áo tơi, đội mũ rộng vành đi ra kiểm tra thuyền bè nhà mình.
Cơn lũ vừa rồi quả thực rất kỳ quặc. Dù vậy, ngư dân vẫn phải sống dựa vào mấy chiếc thuyền này. Bọn họ có chút lo lắng không yên, đợi đến khi không còn động tĩnh nào khác, liền có người bất chấp tất cả chạy ra xem xét. Khi thấy thuyền bè không có vấn đề gì, không lật không chìm, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở về nhà.
Đương nhiên, cũng có mấy ông lão khá lớn tuổi cảm thấy lo sợ trong lòng. Cảnh tượng Nghiễm Động Hồ đột nhiên bị lũ lụt năm xưa vẫn còn rõ ràng trong ký ức. Lúc ấy, phòng ốc bị phá hủy. Thậm chí, có rất nhiều người bị nước lũ cuốn trôi, mất tăm mất tích.
Kế Duyên và Thành Hoàng Lệ Thuận Phủ Lý Bảo Thiên đứng bên cạnh Nghiễm Động Hồ. Hai người đứng nhìn mặt hồ tĩnh lặng, còn Giao Long đang lặn ngụp xuống chỗ sâu dưới hồ nước.
"Kế tiên sinh có biết lai lịch của Giao Long Mặc Vinh này không?"
Lý Thành Hoàng nhìn thoáng qua những người ngư dân vừa ra khỏi nhà, sau đó hỏi Kế Duyên một câu.
Hiện tại, Kế Duyên đang tính toán xem lúc nào lão Long sẽ đến đây, dù sao thì khoảng cách giữa Thông Thiên giang với bên này vô cùng xa xôi. Nói một cách đơn giản như thế này, từ Uyển Châu đến Kinh Kỳ phủ, Thanh Đằng kiếm chạy hết tốc lực cũng cần một canh giờ. Mà lão Long là Chân Long, lại có Phi Cử Thuật lô hỏa thuần thanh, thì cũng phải đến khi trời tối hẳn mới đến được đây, với điều kiện tiên quyết là lão Long đang ở nhà và ngay lập tức lên đường.
Nghe xong câu hỏi của Thành Hoàng, hắn cũng nói thật.
"Kế mỗ mới tới Uyển Châu, lần đầu tiên nhìn thấy Nghiễm Động Hồ, nên cũng không biết lai lịch của Mặc Giao."
Thực ra, lần đầu tiên hắn nghe nói về Nghiễm Động Hồ là từ miệng của tên áo đen suýt cướp xe của Ngụy Vô Úy năm xưa, sau đó cũng loáng thoáng nghe mấy tin đồn và đọc trong sách nên hiểu hơn một chút.
Lý Thành Hoàng vuốt râu, nhìn mặt hồ rộng lớn hiếm thấy trước mắt.
"Khoảng bốn mươi năm trước, nghề dệt lụa ở Uyển Châu còn chưa phổ biến. Lúc ấy, các nơi ven bờ Nghiễm Động Hồ đều lưu truyền một truyền thuyết tên là Hoa đại vương."
"Hoa đại vương?"
Kế Duyên nhìn hồ nước, nghĩ về Mặc Giao màu đen kia, tên này không đến mức được gọi là "Hoa" đấy chứ.
"Đúng vậy. Hoa đại vương là một con thiềm thừ độc nhiều màu sắc, ẩn núp dưới Nghiễm Động Hồ mấy trăm năm. Nó có đạo hạnh thâm hậu, lại nhạy bén, giảo hoạt. Dưới trướng của nó cũng có mấy con tinh yêu. Khoảng hơn một trăm năm trước, nó bắt đầu cẩn thận phát triển từng chút một, thỉnh thoảng còn lén lút lật thuyền đánh cá trong hồ, cắn nuốt ngư dân."
Kế Duyên nhíu mày nhìn Thành Hoàng. Nhưng hắn chưa kịp nói chuyện, Lý Thành Hoàng đã biết hắn muốn hỏi cái gì, liền trả lời.
"Nghiễm Động Hồ nằm ở nơi giáp ranh của thần chích ba phủ, tự nhiên sẽ được quan tâm. Sau khi những sự kiện kia phát sinh, Âm ti cũng kịp phản ứng, nhận định có yêu vật quấy phá, rốt cuộc cũng truy xét đến Nghiễm Động Hồ. Yêu vật kia còn dám dùng thuật ác mộng uy hiếp những người dân làng chài sống xung quanh, bắt bọn họ xây miếu lập tượng cho nó, lại muốn ăn thịt đồng nam đồng nữ tế tự. Nó còn tự gọi mình là Hoa đại vương!"
Nói đến đây, Lý Thành Hoàng cười lạnh.
Kế Duyên cũng chớp mắt suy nghĩ. Thực ra, danh tự Đại vương này cực kỳ hiếm thấy ở Đại Trinh. Yêu vật đạt được thành tựu lại càng ít hơn. Với lại, danh xưng Yêu vương cũng quá nặng rồi.
Lý Thành Hoàng nói tiếp.
"Nếu như Nghiễm Động Hồ không có Hồ Thần thì những địa chích như chúng ta phải liên thủ càn quét. Nhưng Yêu vật giảo hoạt. Nơi sâu nhất ở giữa hồ đâu chỉ có ngàn thước, bên trong lại càng u ám, động nước giao thoa phức tạp. Mấy tên tinh yêu trốn ở dưới đáy, hơn nữa còn ỷ vào thuật ngự thủy và lực lượng thần thông của bản thân, vì thế chúng ta không tìm thấy nó. Sau một tháng tìm kiếm không có kết quả, chúng ta đã nghĩ rằng yêu vật kia chạy trốn ra sông lớn rồi. Cho đến hơn bốn mươi năm trước..."
Thanh âm của Thành Hoàng không khỏi bùi ngùi...
"Sau mùa xuân năm đó, giông bão xảy ra thường xuyên xung quanh Nghiễm Động Hồ. Vào một ngày hiếm hoi không gió không mưa, nơi này bất ngờ có lũ lụt, dòng nước chảy ngược từ sông vào hồ. Trong chốc lát, ba mươi dặm xung quanh đều ngập trong nước, rất nhiều thôn trấn gặp tai họa, nhiều người bị dòng nước lũ cuốn trôi..."
"Ngay trong tháng đó, thế nước ở Nghiễm Động Hồ rất lớn. Dĩ nhiên, mượn cơ hội này, mấy con yêu vật trong hồ chạy ra ngoài với mong muốn ăn một bữa no nê, bổ sung tinh nguyên để có thể hóa hình. Đáng ghét nhất là nước lũ đến nhanh đi nhanh, đám yêu vật nhanh chóng thối lui, một lần nữa trốn vào trong hồ. Quả thực là tức chết Âm ti thần chích chúng ta mà!"
Ngay cả bây giờ, khi Lý Thành Hoàng kể lại chuyện này, y vẫn phải dựng râu trừng mắt.
"Trong một ngày mưa dông, đúng lúc chúng ta chuẩn bị muối mặt đi mời thần sông đến đây giúp đỡ thì có một con Giao Long ngự thủy xuôi dòng nước đi về phía Nghiễm Động Hồ. Khi đó, Giao Long nói chuyện với thần chích ở bờ bên kia, tự xưng là Mặc Gia, đến từ bên ngoài Đại Trinh. Nó đã báo cáo với Long Quân, muốn dùng Nghiễm Động Hồ làm nơi tu hành. Sau khi Giao Long vào trong hồ, nó đánh nhau với đám tinh yêu đang trốn dưới nước. Trong vòng mấy ngày, xoáy nước nổi lên khắp nơi trong Nghiễm Động Hồ. Không có thuyền nào dám xuống nước. Sau khi nơi này trời yên biển lặng, Hoa đại vương cùng với đám yêu vật đã trở thành chuyện dĩ vãng."
Kế Duyên gật đầu hiểu rõ. Chẳng qua, dường như Mặc Giao không có ý định trở thành Hồ Thần, thật sự lấy Nghiễm Động Hồ làm nơi tu hành, chẳng qua là lần này nó gặp phải đại nạn rồi.
Một người một thần vẫn chưa rời đi, chỉ yên lặng đứng đợi bên hồ. Ở xung quanh, mưa to như trút nước, "Rầm rầm..." không ngừng. Vì thế, sắc trời hôm nay tối nhanh hơn ngày trước một chút.
Khoảng nửa canh giờ sau, lúc bầu trời tối đen, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Trong mắt Kế Duyên và Lý Thành Hoàng, hạt mưa rơi tí tách trên mặt hồ u ám lại càng rõ ràng sinh động.
"Rặc rặc...Ầm đùng đùng..."
Tiếng sét bất ngờ nổ vang trên bầu trời, tia chớp chiếu sáng cả mặt đất. Giờ phút này, tiếng sấm vốn đã ngừng cả một buổi chiều lại phát ra trong đêm, nhất là âm thanh đầu tiên đủ khiến cho một số người ngủ sớm phải kinh hãi.
"G r à o o o ~~~~~ "
Ngoài tiếng sét, mơ hồ có thanh âm rồng ngâm ở phía chân trời vang vọng, ẩn chứa uy thế cuồn cuộn, dẫn tới sấm chớp không ngừng oanh tạc.
'Lão Long đến rồi!' 'Long Quân Thông Thiên giang đến rồi!'
Hai ý niệm này lần lượt hiện lên trong suy nghĩ của Kế Duyên và Lý Thành Hoàng.
Gần như chỉ sau mấy hơi thở, một hư ảnh hình rồng giống như khí lưu xuất hiện trong màn mưa, thế như rồng cuốn xông thẳng xuống Nghiễm Động Hồ. Sau đó "Bùm ~" một tiếng, sóng nước trên mặt hồ dao động.
Lần này, hiếm khi thấy lão Long không chào hỏi Kế Duyên một tiếng trước mà trực tiếp đi thẳng xuống hồ.
Thời điểm lão Long lao mình xuống nước, mặt hồ vẫn lăn tăn gợn sóng, Thanh Đằng kiếm cũng mang theo ánh sáng màu xanh bay về sau lưng Kế Duyên.
"Long Quân rất tức giận!"
Thành Hoàng nhìn Kế Duyên, nhỏ giọng nói một câu như vậy. Hắn chỉ "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Vào lúc Thanh Đằng kiếm đi truyền tin, tuy thần ý được lưu giữ mơ hồ không nhiều lắm nhưng cũng đủ để lão Long hiểu rõ tình cảnh của Mặc Giao lúc này. Từ thái độ của Mặc Giao lúc trước cùng với chuyện xưa của Thành Hoàng, hắn có thể thấy quan hệ giữa Mặc Giao và Long Quân không tầm thường chút nào.
Hơn nửa canh giờ sau, trong hồ có một dòng nước bay lên. Một người mặc trường bào, đạp trên sóng nước chậm rãi đi vào bờ. Lão chắp tay với Kế Duyên và Lý Thành Hoàng.
"Kế tiên sinh, Lý Thành Hoàng."
"Ứng lão tiên sinh." "Ra mắt Long Quân!"
Ở nơi này, lão Long và Kế Duyên hành lễ khá tùy ý, còn Thành Hoàng rõ ràng trịnh trọng hơn hẳn.
"Ầm đùng đùng..."
Sấm sét trên bầu trời không giảm, chiếu sáng vẻ mặt của cả ba người. Sắc mặt của lão Long có chút dọa người. Lão chỉ đi đến bên cạnh Kế Duyên và Thành Hoàng, đứng nhìn mặt hồ, trầm tư không nói.
"Không biết tình huống bây giờ của Mặc Giao sao rồi, Ứng lão tiên sinh có đối sách nào không?"
Thấy lão im lặng, Thành Hoàng cũng không dám mở miệng, Kế Duyên đành phải hỏi trước.
Nghe bằng hữu hỏi thăm, lão Long mới thu lại suy nghĩ, lắc đầu với hắn.
"Nó bị rút gân, tinh khí toàn thân hao tổn rất nhiều, ngay cả long châu cũng bị tổn hại. Ta cũng hết cách cứu rồi. Nếu không nhờ Kế tiên sinh kịp thời giúp nó trừ bỏ ác yểm quấn thân thì e là long hồn cũng không bảo vệ nổi."
"Ác yểm?"
Lý Thành Hoàng nhíu mày hỏi một tiếng, Kế Duyên cũng tò mò.
"Đúng vậy. Loại quỷ thuật này quả thực âm tà ngoan độc, lại rất khó phát hiện. Khi ác yểm quấn thân phát tác, Mặc Vinh giống như bị đánh lại nguyên hình dã thú, không thể nói chuyện được. Nó còn phát tán thôn phệ nguyên khí bên trong cơ thể. Nếu Mặc Vinh chết đi, hồn phách sẽ trở thành ác yểm mới, quay trở lại bên cạnh người thi thuật!"
"Hí...iiiiii. . ."
Kế Duyên nhịn không được phải hít sâu một hơi. Hắn chưa từng nghe nói về thuật pháp ác độc này, có khi còn không muốn biết về nó.
"Rặc rặc.... Ầm đùng đùng..."
Sấm sét lại chiếu sáng mặt đất. Vẻ mặt của lão Long vẫn dọa người, lúc này đang nghiêm túc nhìn Kế Duyên. Lão nheo mắt nhìn hai mắt xám trắng không chút bận tâm của hắn. Ánh mặt này giống hệt lần đầu tiên hai người gặp mặt năm xưa.
"Kế tiên sinh, ngài nói rất đúng. Vận số của Đại Trinh không thể đoạn, chẳng những vậy còn nhất định phải quật khởi. Tốt nhất là phải cường thịnh đến mức có thể dẫn dắt toàn bộ Đông Thổ Vân Châu, để Nhân đạo đại thế trấn áp tà ma, còn hơn là quần ma loạn vũ!"
Sau khi nhìn Kế Duyên một lúc, lão ngẩng đầu nhìn về phía bắc.
"Kẻ ra tay với Mặc Vinh không phải hạng người bình thường. Vốn dĩ gã không muốn để Mặc Giao trốn về Đại Trinh, chỉ là đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Mặc Vinh, không ngờ nó liều mạng tự hủy đạo hạnh, bạo tạc long châu mới có thể thoát ra tìm đường sống.... Mấy trăm năm qua, vùng biên giới Lưỡng Hoang này bắt đầu loạn lạc, vốn tưởng rằng chuyện này chưa ảnh hưởng đến Đông Thổ Vân Châu cách đây cả trăm triệu dặm..."
Nói đến đây, lão vô thức nhìn Lý Thành Hoàng, sau đó chắp tay nói với Kế Duyên.
"Ta sẽ rời Đại Trinh một chuyến. Làm phiền Kế tiên sinh trông nom Mặc Vinh. Hiện tại, có một số việc còn chưa rõ, đợi ta đi ra ngoài chuyến này trở về, ta sẽ nói tỉ mỉ với Kế tiên sinh."
Ứng lão tiên sinh nói xong liền hóa thành Long ảnh mơ hồ bay trên trời.
"G r à o o o ~~~~ "
Tiếng rồng ngâm dường như ẩn chứa một cỗ sát khí nghiêm nghị.
"Long Quân đi lần này có thể tìm ra thủ phạm không?"
"Không rõ lắm, nhưng nếu có thể giết được thì tốt..."
Kế Duyên nhìn về phía chân trời, đột nhiên hiểu ra vì sao lão Long chưa từng nghĩ tới việc yên ổn ngồi ở "Thần vị".
Sau khi Chân Long bay về trời, rốt cuộc cơn mưa lớn đêm nay cũng tạnh.