Nghe Kế Duyên nói vậy, Lục Sơn Quân đứng thẳng dậy, sau đó nghiêm túc hỏi một câu.
"Không biết sư tôn có chuyện gì phân phó?"
Lục Sơn Quân vẫn luôn kính trọng sư tôn của mình, hơn nữa y luôn có thái độ sùng bái Kế Duyên. Ở một mức độ nào đó, y cũng có thể cảm nhận được tâm tư của Kế Duyên một chút. Vừa nghe Kế Duyên nói có việc tìm mình, theo bản năng liền cảm thấy không phải chuyện vặt vãnh hay ôn chuyện tán gẫu gì rồi.
Kế Duyên cũng không lập tức nói gì, chỉ nói một câu "Tìm lão Ngưu kia trước rồi nói sau", sau đó hắn đi trước một bước rời núi. Lục Sơn Quân không dám chậm trễ, tạm thời đè nén suy nghĩ trong lòng rồi bước nhanh theo.
Kế Duyên và Lục Sơn Quân - một người mặc thanh sam, một người mặc trường bào màu vàng nhạt - cùng nhau đi ra khỏi núi, bước chân nhìn như chậm chạp nhưng thực ra bước đi như bay, tuy vậy hai người vẫn ngắm hết cảnh núi chung quanh vào trong mắt. Kế Duyên nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của đệ tử mình ở bên cạnh. Nếu hắn không nói lời nào thì Lục Sơn Quân cũng không nói lời nào, có vẻ cung kính có thừa mà thoải mái không đủ.
"Thực ra ở trước mặt ta, ngươi không cần câu nệ như vậy. Tu hành có vấn đề gì, cứ hỏi là được."
Lục Sơn Quân nghe vậy thì khẽ cười, nói với Kế Duyên.
"Lớn nhỏ có trật tự, lễ không thể bỏ được. Tuy đệ tử ngu dốt, nhưng về con đường tu hành thì tạm thời không có vấn đề gì quá lớn. Ta vẫn đang chậm rãi lĩnh hội những điều sư tôn chỉ điểm lúc trước."
Lời này cũng không nằm ngoài dự liệu của Kế Duyên. Đã như vậy, hắn cũng thay đổi đề tài nói chuyện sang mấy vấn đề khác với Lục Sơn Quân.
"Nhiều năm như vậy, Kế mỗ hình như chưa từng tán gẫu với ngươi quá nhiều về những chuyện không liên quan đến tu hành. Lần này coi như là vi sư nói chuyện phiếm với ngươi một chút. Ừm, vi sư quen biết không ít tiên nhân, cũng quen biết không ít yêu quái mà ta cảm thấy không xấu, còn có một ít chuyện nhân gian. Trong đó đáng nói nhất, chính là có một con rồng, một vị Nho gia, một vị Đạo gia, một vị Thần và một hòa thượng..."
Nội tâm Lục Sơn Quân có chút kích động, sắc mặt luôn bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng cũng lộ ra vẻ hưng phấn trong lòng. Đây là lần đầu tiên sư tôn kể những chuyện này cho y nghe. Dĩ nhiên y vẫn rất kính trọng sư tôn, nhưng nghiêm túc mà nói, ngoại trừ trong lòng có thể khắc họa hình tượng sư tôn, còn ngoài hình tượng sư tôn ra, đối với Lục Sơn Quân mà nói đều là một mảng mê muội, bởi vì sư tôn dường như chưa từng nói gì nhiều.
Kế Duyên dùng giọng điệu nói chuyện phiếm để kể cho Lục Sơn Quân nghe. Mà sau giây phút kích động ban đầu, Lục Sơn Quân cũng không chỉ giới hạn ở việc chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi hai câu, đồng thời cũng cảm khái suy nghĩ trong lòng.
Trong lòng Lục Sơn Quân, màu sắc bên ngoài hình tượng sư tôn Kế Duyên bắt đầu phong phú hơn, không còn là bối cảnh sơn thủy, mà có nhiều người hoặc câu chuyện hơn: Doãn gia mà y đã biết rõ; Long Quân nhất mạch Thông Thiên giang, hòa thượng ở Đại Lương Tự; Đạo môn Vân Sơn Quan...
Chuyện đáng nói có nhiều lắm, cũng không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói xong, Kế Duyên nghĩ đến cái gì thì nói cái đó. Có một số việc từng nói qua, chuyện nào thú vị thì tán gẫu thêm vài câu cùng Lục Sơn Quân. Chuyện nhân gian cũng nói, chuyện tiên đạo cũng không bỏ qua, còn có thể nói một chút về thần thông pháp thuật. Sau đó hắn lại nói đến lão Ngưu, mặc dù nếu so ra thì Lục Sơn Quân là người nghiêm khắc hơn lão Ngưu nhiều, tuy rằng không thể lý giải nhưng cũng đã hiểu con người của gã. Lão Ngưu thích chơi gái nhưng kiểu gì cũng sẽ không tìm gái nhà lành hay ép buộc người khác, hay là bình thường gã đối nhân xử thế cũng không tệ, làm gì thì lão Ngưu cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Hai người không phi độn, vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã tán gẫu cả một ngày một đêm.
Nói thật, Lục Sơn Quân bỗng nhiên có loại cảm giác, dường như mãi đến giờ khắc này bản thân y mới chân chính được sư tôn thừa nhận. Y vẫn luôn cung kính với sư tôn, nhưng sự cẩn thận quá mức đã dần dần phai nhạt đi rất nhiều, và có vẻ y đã trở nên thoải mái hơn nhiều rồi.
......
Kế Duyên và Lục Sơn Quân đi thẳng một đường, nhanh chóng đến bên ngoài một trong những tòa thành lớn có thể đếm trên đầu ngón tay của Tổ Việt quốc. Nơi này chính là thành Lạc Khánh mà hắn đã ghé vào một lần năm xưa.
Bây giờ đang là sáng sớm. Trong tầm mắt hai người, ở phương xa đã xuất hiện trang viên mà Ngưu Phách Thiên và Yến Phi mua lúc trước. Trang viên nhỏ này từng chỉ có bốn năm gian phòng, hiện giờ nếu tính cả phòng bếp là có tám gian phòng nhỏ. Xung quanh trồng trái cây rau quả cũng vô cùng đa dạng.
"Thật không nghĩ tới bọn họ có thể ở đây nhiều năm như vậy."
Lục Sơn Quân nhìn khói bếp bốc lên từ phương xa, cảm khái một câu. Y từng sống ở chỗ này khoảng nửa năm rồi rời đi. Lý do thứ nhất là y thật sự chịu không nổi lão Ngưu, thứ hai là cảm thấy lãng phí thời gian. Sau khi tạm chấm dứt lời ước hẹn với chín vị thiếu hiệp, y cũng có ý định muốn tu luyện chút chút rồi quay trở về Đại Trinh trước. Từ lúc rời đi, Lục Sơn Quân cũng chưa từng gặp lại lão Ngưu và Yến Phi, còn tưởng rằng bọn họ đã sớm rời đi rồi. Đúng vậy, mười mấy năm đối với Lục Sơn Quân cũng chỉ là một phen tu luyện chút chút mà thôi.
Kế Duyên thì không cần hỏi cũng hiểu được nguyên nhân trong đó.
"Ở Tổ Việt quốc, một tòa thành lớn như thành Lạc Khánh tất nhiên sẽ tập trung tài nguyên trên diện tích rộng lớn. Ở đây, yên chi câu lan cũng cực kỳ phồn thịnh. Hiện giờ Yến Phi không vội vàng luận võ mài giũa bản thân khắp nơi nữa. Cho nên lão Ngưu kia càng không vội vàng rời khỏi nơi này."
Hai người càng đến gần trang viên nhỏ kia, tốc độ lại càng chậm lại. Lúc đến trước trang viên, cả hai chẳng khác gì những người bình thường đang đi tản bộ. Khi đến trước căn phòng nhỏ, Kế Duyên và Lục Sơn Quân đều hơi sửng sốt một chút, bởi vì nơi đây vậy mà lại có một phụ nhân đang phơi quần áo. Điểm mấu chốt là phần bụng của người phụ nữ này hơi nhô lên, rõ ràng là đang mang thai.
'Là lão Ngưu?'
Đây là phản ứng đầu tiên của hai thầy trò Kế Duyên và Lục Sơn Quân, sau đó lập tức vứt bỏ suy nghĩ trong đầu. Với tính tình của lão Ngưu, tuyệt đối không có khả năng tự treo cổ trên một cái cây. Vậy chẳng lẽ là Yến Phi?
Phụ nhân kia đang phơi mấy bộ quần áo trên giá trúc, lúc xoay người cũng phát hiện bên ngoài có người vừa mới tới. Thấy hai người kia đã bước vào tường rào bên ngoài trang viên nên biết chắc chắn là bọn hắn tới nơi này.
"Xin hỏi hai vị tiên sinh là ai, đến đây làm gì? Các ngài muốn tìm Ngưu đại hiệp và Yến đại hiệp ư?"
Sắc mặt Kế Duyên và Lục Sơn Quân trở lại bình thường, xem ra không phải lão Ngưu mà cũng không phải của Yến Phi. Lục Sơn Quân mở miệng nói chuyện trước.
"Ta họ Lục, vị này là Kế tiên sinh. Chúng ta tới tìm Ngưu đại hiệp và Yến đại hiệp, là người quen cũ của bọn họ."
Nữ tử vội vàng hành lễ với hai người.
"Thì ra là người quen cũ của hai vị đại hiệp. Mời hai vị tiên sinh đến trong viện ngồi một lát!"
Vào lúc này, trong phòng cũng có một nam tử trung niên xa lạ nghe được động tĩnh nên đi ra. Đúng lúc nghe được câu nói của Lục Sơn Quân, nhìn dáng vẻ nhã nhặn của hai người này, gã và nữ tử nhiệt tình mời hai người vào trong viện, còn pha trà cho hai người.
"Hai vị tiên sinh, Yến đại hiệp ra ngoài mấy ngày rồi nhưng không biết đi đâu. Ngưu đại hiệp chắc hẳn đang ở trong thành Lạc Khánh. Hai vị ở đây chờ một lát, trước giữa trưa ngài ấy nhất định sẽ trở về."
"Được, chúng ta không vội, chờ một chút cũng được."
Vừa nhìn Kế Duyên và Lục Sơn Quân thì biết ngay đây là hai vị đại tiên sinh rất có học vấn, cách nói chuyện cũng ôn hòa, nhìn không giống kiểu người có võ công, cho nên rất dễ dàng chiếm được sự tin tưởng của hai vợ chồng. Sự cảnh giác đối với bọn họ cũng khá ít.
Sau khi uống trà nói chuyện phiếm cùng hai vợ chồng ở trong viện, lúc này Kế Duyên và Lục Sơn Quân đã biết được, hai vợ chồng này được Yến Phi ra cửa thuận tay cứu giúp hai tháng trước. Lúc đó, bọn họ đang bị mấy tên tặc phỉ vây quanh, tuy rằng nam tử biết võ công nhưng cũng không quá cao cường, Yến Phi đi ngang qua thấy vậy thì giúp bọn họ giải vây.
"Tại khu vực Dương Thu đạo có phản loạn, triều đình phái binh trấn áp. Chúng ta không thể đi tiếp, đành phải bỏ chạy tới đây. Yến đại hiệp thấy ta mang thai, để cho chúng ta ở tạm nơi này. Thường ngày, chúng ta phụ giúp quét dọn, chăm sóc trang viên, trồng chút rau củ quả, ráng góp chút sức mọn."
"Ha ha, ta còn nghĩ làm sao mà Yến Phi và lão Ngưu kia lại có thể làm ruộng đâu ra đấy như vậy được."
Kế Duyên đang cười nói, sau đó trong lòng bỗng có cảm giác, nhìn về phía bên ngoài trang viên. Sau đó, Lục Sơn Quân cũng nhìn theo. Ước chừng vài hơi thở sau, cả hai đã có thể cảm nhận được một cỗ yêu khí mờ mịt tiếp cận. Qua một hồi nữa, bóng dáng lão Ngưu đã xuất hiện bên ngoài trang viên.
Rất rõ ràng là lão Ngưu cũng đã nhìn thấy hai người trong trang viên. Một đường chạy tới đây, người còn chưa đến thanh âm đã truyền đến.
"Ngưu Phách Thiên bái kiến Kế tiên sinh, còn có lão Lục, ngươi rốt cục cũng đến thăm ta! Ha ha ha ha..."
Lúc tiếng cười vừa truyền đến, lão Ngưu đã đi vào trong viện. Thân hình gã dừng lại, mang theo một trận gió. Gã chắp tay, trực tiếp bước vọt tới trước mặt Lục Sơn Quân.
"Lão Lục, giang hồ cấp cứu! Mượn mười lượng vàng, ngày khác phụng trả gấp bội!"
Nụ cười trên mặt Lục Sơn Quân thoáng cứng đờ.
"Không cho? Không có sao? Vậy năm lượng, năm lượng vàng lúc nào cũng có phải không?"
Lão Ngưu đến gần vài bước, muốn đặt tay lên vai Lục Sơn Quân, bị người sau trực tiếp phất tay phủi đi.
"Ôi ôi ôi, thật đau lòng quá đi. Giao tình của chúng ta còn chưa bằng một chút vàng sao? Kế tiên sinh, ngài nói có đúng không? Đúng rồi, tiên sinh ngài có vàng không, cho lão Ngưu ta mượn một chút là được... Ách, tiên sinh ngài hãy xem như ta chưa nói gì..."
Lão Ngưu thấy Kế Duyên đang bình tĩnh nhìn mình, một đôi mắt xám trắng đạm mạc không gợn sóng. Lời nói sắp thoát ra cũng phải hạ xuống, không hiểu sao lại thấy chột dạ, nhưng nghĩ lại, Kế tiên sinh cũng sớm biết sở thích của mình rồi mà.
"Cũng không phải là không thể cho ngươi tiền."
Kế Duyên vừa nói ra lời này, Lục Sơn Quân và lão Ngưu đều sửng sốt, ngay cả hai vợ chồng ở một bên cũng có chút kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ của vị đại tiên sinh này cũng không giống người có tiền, nhưng lão Ngưu lại lộ vẻ vui mừng.
"Vẫn là Kế tiên sinh tốt! Vậy thì cho ta mượn mười lượng hoàng kim, ít nhất cũng phải cho lão Ngưu ta mượn năm lượng. Xuân Hạnh lâu có một cô nương xinh đẹp tuyệt đỉnh. Ta quen biết nàng khi còn đang trong giai đoạn học nghệ. Ngày thường nàng cười nói rất vui vẻ, còn mặt tới mày lui với ta. Ngày mai là lần đầu tiên nàng tiếp khách. Ta và Tú bà đã thương lượng xong, năm lượng hoàng kim, ta liền chọn nàng!"
Kế Duyên khẽ giật lông mày, có chút không nói nên lời.
"Được, cho ngươi mười lượng hoàng kim."
Nói xong, Kế Duyên lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng mười lượng, đặt ở trên bàn đá. Lão Ngưu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy hoàng kim vào trong tay, hơi bóp một cái lại dùng yêu lực dò xét thì biết đây là vàng thật.
"Hừ!"
Thấy phản ứng này của lão Ngưu, Lục Sơn Quân ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Người trước vội vàng cười làm lành, cầm lấy ấm rót trà cho Kế Duyên và Lục Sơn Quân.
"Ách ha ha, Kế tiên sinh đừng trách, chỉ là ta sợ vàng biến thành tảng đá mà thôi. Lão Lục ngươi nói đúng không? Hơn nữa, thân phận của Kế tiên sinh là bực nào chứ, chắc chắn sẽ không để ý. Tiền này cũng giống như lời tiên sinh dạy dỗ, lão Ngưu ghi nhớ trong lòng. Chỉ cần tiên sinh có việc phân phó, lão Ngưu nhất định sẽ xông pha khói lửa vì ngài!"
Kế Duyên nở nụ cười, Lục Sơn Quân cũng nở nụ cười, Ngưu Phách Thiên cũng cười theo. Sau đó Ngưu Phách Thiên bỗng nhiên kịp phản ứng lại, nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi một câu.
"Tiên sinh, thật sự có việc à?"