Đừng thấy đây chỉ là mấy muỗng mật ong nhỏ, Hồ Vân cũng chỉ dám lấy đầu lưỡi dính chút xíu mỗi lần ăn. Bởi vì như vậy thì mùi vị mới ngon nhất, nếu ăn nhiều một lúc sẽ cảm thấy ngọt ngấy.
Kế Duyên ở bên cạnh nhìn xích hồ đang say mê cầm bát đào, thè lưỡi liếm mật ong. Thấy vậy, hắn cũng không đợi ở phòng bếp nữa mà quay lại nhà chính, sửa sang lại mấy thứ mới mua.
Hắn mới tỉnh lại ngày hôm nay, ngoại trừ đi ra ngoài ăn mì một lần thì lúc trở về cũng chỉ ngồi yên tĩnh ngắm tuyết. Giờ đây, hắn mới nghĩ tới làm chuyện chính sự.
Kế Duyên lấy ra một cái sàng tròn nhỏ từ trong phòng, phía trên đặt một cái thước gỗ, một thanh than mỏng, một xấp giấy Đại Hoàng dày và một cái kéo. Rồi hắn bước ra sân, đặt mọi thứ lên bàn đá.
Hồ Vân đang cầm bát đào, vẻ mặt vô cùng tò mò đi ra sân. Nó nhìn dáng vẻ Kế Duyên ngồi trước bàn đá, tựa hồ đang chuẩn bị chơi trò thủ công nào đó.
"Kế tiên sinh, ngài làm gì đó, học người dân cắt hoa treo cửa sổ sao. Nếu vậy thì phải là giấy màu đỏ chứ?"
Lúc này, Kế Duyên lấy một tờ giấy vàng, dùng cây thước và cái kéo cắt thành một bộ quần áo, rồi lại dùng thanh than vẽ thành một hình người.
"Oa, Kế tiên sinh có bút pháp thật thần kỳ, lợi hại!"
Kế Duyên nhìn hình người bằng giấy vàng của mình, đầu tròn quay, thân thể và tay chân giống như mấy cái cọc thẳng đứng. Kỹ năng vuốt đuôi ngựa tệ hại của con hồ ly này cũng quá khoa trương rồi.
Không để ý đến Hồ Vân nữa, hắn dùng cái kéo cắt theo đường cong đã vẽ sẵn, cắt xén tờ giấy vàng từng chút một.
Trong quá trình này, con hạc giấy trong túi gấm trước ngực cũng bay ra. Nó đứng trên vai Kế Duyên, nhìn chăm chú. Bây giờ, ngoại trừ bản năng xu cát tị hung, lòng hiếu kỳ của con hạc giấy cũng lớn hơn một chút, nhất là việc làm bây giờ của Kế Duyên lại có liên quan đến giấy.
Một lúc sau, có một hình người làm bằng giấy màu vàng xuất hiện trong tay hắn, to bằng nửa lòng bàn tay.
Đầu tiên, hắn đặt người giấy mỏng màu vàng này sang một bên, sau đó làm điều tương tự một lần nữa. Hắn đã cắt một tá người giấy màu vàng trong một phần tư giờ.
Những hình người giấy này có hình dáng không giống nhau. Ngoại trừ hình đầu tiên có tư thế đứng thẳng, những cái khác đều đại diện cho một động tác nào đó. Có hình ngồi xổm, có hình khom người, có hình hai cánh tay uốn lượn, cũng có hai tay đánh nhau, đồng thời cũng không thiếu chân trái chân phải, hay đầu lệch sang trái, sang phải.
Ngay từ đầu, Hồ Vân còn tưởng Kế tiên sinh đang đùa. Nhưng thật ra, những trang giấy này tuy có hình dáng khác nhau nhưng tất cả trang giấy lại có đầu lớn đầu nhỏ, độ dài tay chân, toàn bộ giống nhau như đúc. Ở mép mỗi hình người lại có một tầng pháp quang ẩn tàng nhàn nhạt. Hơn nữa, từ khi Kế Duyên cắt hình người đầu tiên, trong miệng dường như không ngừng lẩm bẩm.
Tới lúc này, bát đào trong tay đã được Hồ Vân liếm sạch sẽ từ lâu. Cho dù biết Kế tiên sinh chắc chắn đang làm phép, nó không nói lời nào ngồi xuống bên bàn đá, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng ly từng tý. Mắt nó không chớp một cái, lỗ lai cũng gióng lên như muốn nghe rõ từng phát âm của Kế Duyên.
Không sai, Hồ Vân muốn học trộm thuật pháp của Kế Duyên, hoặc nói đúng hơn đây không tính là trộm, vì nó đang trắng trợn nhìn mà.
Cho tới bây giờ, Hồ Vân càng ngày càng “hiểu chuyện”. Dưới ảnh hưởng của Lục Sơn Quân, nó đã sớm hiểu rõ Kế tiên sinh trước mắt mình chính là cao nhân hiếm hoi trên thế gian, đạo hạnh sâu không lường được, chỉ cần đi theo ngài ấy học hỏi một chút là đủ dùng cả đời.
Kế Duyên hoàn toàn không có ý trốn tránh Hồ Vân. Với bộ dáng ngốc nghếch của con hồ ly này, tám phần là học không nổi, huống chi để cho nó xem một chút da lông cũng chẳng sao cả.
Cứ như vậy, Hồ Vân nhìn Kế Duyên làm càng lúc càng nhiều hình người bằng giấy. Lúc bắt đầu có hơn mười tờ, giờ vẫn không ngừng làm thêm. Lúc đầu chỉ có động tác đưa tay, về sau có thêm không ít động tác cánh tay uốn lượn nữa.
Đỗ Trường Sinh và sư phụ của lão dành hai đời người để nghiên cứu. Bọn họ cho rằng một trăm lẻ tám cái là tổng số lượng của Thiên Cương Địa Sát, có thể thừa nhận đầy đủ tất cả các động tác của người giấy. Vả lại, đây cũng là cực hạn pháp lực, nhất là tâm lực của bọn họ.
Dù sao những hình người bằng giấy này cũng không đơn giản chỉ là đầu tròn, tứ chi gắn trên thân. Trên thực tế, trong quá trình cắt xén, hắn phải dùng tâm thần và pháp lực không ngừng bổ sung, đưa vào ngón tay, bàn tay, xương, da, các loại thần tủy. Miệng phải niệm khẩu quyết thật nhanh, giống như bổ sung thuyết minh của tâm thần phối hợp. Ví dụ như nói rõ xương có mấy đoạn, tay có mấy ngón, giáp có mấy mảnh, vân vân...
Chỉ cần ở giữa có một khâu phạm sai lầm thì tất cả hình người bằng giấy có tâm thần tương liên đều sẽ hóa thành tro tàn.
Tuy tinh thần của hắn cường đại nhưng lần đầu tiên thử nghiệm cần sức tưởng tượng và động tác cứng nhắc kết hợp với nhau thì vẫn xảy ra chuyện không may.
Ước chừng vào lúc hình người thứ chín mươi sắp hoàn thành, sự phối hợp giữa cái kéo và khẩu chú tâm thần xuất hiện một chút vấn đề. Chỉ trong tích tắc, trang giấy đã được cắt mà việc định hình từ trước vẫn chưa được xác định.
Soạt soạt.. soạt soạt... soạt soạt...
Trong nháy mắt, mảnh giấy trên tay hắn và tám mươi chín hình người bằng giấy vàng trên sàng nhỏ đều dấy lên một ngọn lửa nhỏ. Chỉ trong tích tắc, tất cả đều biến thành tro, khiến Hồ Vân hoảng sợ không thôi.
"Ài... Nóng vội quá!'
Kế Duyên thở dài, phất tay quét qua. Tất cả bụi giấy đều biến mất.
Rốt cuộc, Hồ Vân có thể nắm lấy cơ hội này hỏi mấy vấn đề.
"Kế tiên sinh, ngài vừa làm pháp gì thế, những hình người nhỏ bằng giấy đó để làm gì đấy, nhìn như đang đánh nhau, không phải ngài muốn biểu diễn lồng đèn đấy chứ? Vì sao lại biến thành bụi rồi?"
"Lắm miệng."
Kế Duyên nói một câu, tiếp tục bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai. Lần này có hiệu suất cao hơn một chút, đến lúc sắp đủ một trăm lẻ tám người giấy thì chỉ mới hơn nửa canh giờ.
Chẳng qua, hắn vẫn chưa muốn kết thúc. Trong toàn bộ quá trình này, hắn đã lĩnh hội được thần tủy(*) của thuật pháp. (*)thần tủy: phần mấu chốt
Đây là những suy diễn, cải tiến của hắn, sửa chữa một vài sai lầm chí mạng do Đỗ Trường Sinh và người sư phụ của lão có đạo hạnh chưa đủ để lý giải đến nơi đến chốn. Hắn nghiên cứu Sắc lệnh rất sâu, vì vậy suy luận cũng có thể nhìn ra được một vài vấn đề.
Tuy Đỗ Trường Sinh và vị sư phụ đã qua đời kia có sáng ý và hệ thống thuật pháp xác thực cực kỳ khó có được, nhưng thực ra thuật pháp này xem như đã biến đổi về chất.
Cực hạn của Đỗ Trường Sinh và người sư phụ kia chỉ như vậy, không có nghĩa cực hạn của Kế Duyên cũng thế. Hắn vẫn tiếp tục cắt người giấy, quá trình thi pháp vẫn không dừng lại.
Mãi đến khi sắc trời bắt đầu ảm đạm, Kế Duyên mới dừng động tác. Lần này hắn không thất bại, làm một mạch tổng cộng ba trăm hai mươi bốn người giấy.
Với lý giải của hắn, số lượng hai đợt sau được gọi là "Bổ chân", có ý bổ sung chân ý. Đương nhiên đây chỉ là thuyết pháp tu tiên mà thôi. Thật ra, bên cạnh ý nghĩa, còn phải nhắc đến âm tiết của từ này nữa. Nói cách khác, cái tên Bổ Chân này gần âm với "Bổ Trinh"(*), cũng coi là một chút tâm tư hoài niệm và lãng mạn nho nhỏ của hắn.
(*)Trinh: bức; tấm (lượng từ dùng cho tranh chữ)
Còn về phần vì sao lại bổ sung ba trăm hai mươi bốn cái, chủ yếu vẫn do Kế Duyên sợ mà thôi. Càng về sau, pháp lực chỉ là thứ yếu, mà tâm thần tiêu hao lại theo cấp số nhân. Dù sao những cái làm xong trước cũng không phải chỉ để đó mà còn hình thành sự kết nối.
Tuy hắn còn chưa tới cực hạn nhưng cũng không còn thong thả nữa. Vạn nhất đi sai một bước nhỏ thì toàn bộ những cái đã làm đều uổng phí. Vì vậy, hắn quyết đoán làm xong ba bộ liền dừng tay.
Hơn ba trăm tờ giấy hình người trong tay được xếp thành một chồng cao. Tất cả đều được hắn giữ trên tay. Những thứ này có động tác không thống nhất, duy chỉ có tất cả đầu người đều trùng khít lên nhau.
Kế Duyên nhìn Hồ Vân bên cạnh, con hồ ly này đang tập trung mười hai phần tinh lực.
'Hiếm khi thấy ngươi cũng có lúc này.'
Trong lòng nghĩ một câu, hắn thích thú chắp tay trước ngực, ấn tờ giấy vào lòng bàn tay.
Trong mắt Hồ Vân, hai tay của Kế tiên sinh toát ra từng vầng sáng màu vàng. Ánh sáng này vô cùng yếu ớt, giống như ánh sáng màu vàng này đang bay múa giữa những ngón tay.
Lại trôi qua một lúc, phần căng phồng giữa hai tay Kế Duyên dần dần thu nhỏ lại, đến cuối cùng tư thế giống hệt như mấy vị hòa thượng đang chắp tay trước ngực làm lễ Phật.
Hắn nhìn xích hồ đã bò nửa người lên bàn đá, chóp mũi còn muốn chạm vào bàn tay hắn, cười cười mở lòng bàn tay ra.
"A! Chỉ có một tấm thôi! Nhiều hình người như vậy đã không thấy nữa rồi! Mấy cái kia đâu ạ?"
Hồ Vân nhìn dưới bàn, lại nhìn lòng bàn tay của hắn.
"Kế tiên sinh, không phải là những hình người đó hợp thành một tờ này đấy chứ?"
"Ha ha, đoán đúng rồi."
Tâm trạng của Kế Duyên rất tốt, ít nhất mô hình này đã hoàn chỉnh rồi.
Hình người làm từ tờ giấy vàng trong tay, nếu không nhìn kỹ thì nó chỉ như một tờ giấy vàng bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể chứng kiến một vài hình dáng đường cong rõ ràng.
"Kế tiên sinh, đây là thuật pháp gì, dùng để làm gì ạ?"
Hồ Vân vừa muốn thò tay ra nhưng không dám, hết nhìn con hạc giấy trên vai của Kế Duyên, rồi lại nhìn người giấy thần kỳ kia một chút. Nó thầm nghĩ Kế tiên sinh thực sự rất thích chơi giấy đấy.
Kế Duyên nhìn người giấy trong tay, một bước cuối cùng vẫn chưa xong đâu. Đầu ngón tay hắn cầm lấy đỉnh đầu của người giấy. Một giọt máu chảy ra từ trong móng tay.
Khi giọt máu nhỏ chạm vào giấy vàng, hắn thuận miệng trả lời một câu.
"Cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ là khí lực không nhỏ thôi."
"Khí lực? Người giấy ạ?"
Hồ Vân nhìn người giấy. Giấy vàng vừa được Kế tiên sinh nhỏ một giọt máu lên, lúc này lại trở lại như cũ chứ không biến thành màu đỏ.
"Đúng vậy. Tuy rằng hơi khác một chút nhưng phương pháp này cũng được xem là một loại phù lục. Thuật pháp hoàn thành có thể thi pháp triệu hoán, lúc đó sẽ có Kim Giáp Lực Sĩ nghe lời gọi rồi xuất hiện."
Kế Duyên nói đến đây liền liếc qua cáo lông đỏ.
"Tuyệt thật."
Đang nói chuyện, hắn đặt giấy vàng dựng thẳng đứng ở trước mắt. Từng đợt pháp lực tràn vào tờ giấy, sau đó hắn ném người giấy về phía trước.
"Lực sĩ ở đâu?"
Vừa mới nói xong, giấy vàng còn chưa chạm đất, thì đã có một tầng ánh sáng như sương mù màu vàng hiển hóa. Một cái bóng người xuất hiện trong sương mù, hơn nữa còn kéo dài ra.
Sau một lát, lớp sương mù biến mất. Ngay tại đó xuất hiện một người cực kỳ khôi ngô. Người kia mặc áo giáp màu vàng, đầu đội nón vàng, trước người và sau lưng đều có những sợi tơ lụa vàng buộc lại. Thân gã cao hơn Kế Duyên chừng hơn hai cái đầu. Sắc mặt đỏ thẫm, râu quai nón như kim châm. Kế Duyên đứng cạnh gã giống như một đứa bé vậy.
Cự hán mới xuất hiện ôm quyền, chậm rãi khom người trước mặt Kế Duyên. Thanh âm trầm thấp như chuông lớn.
"Tôn thượng."
"Kế, Kế tiên sinh... Đây, đây là người giấy sao? Người, người sống!"
Xích hồ bên cạnh đã trợn mắt há mồm, trốn sau lưng Kế Duyên, móng vuốt chỉ vào lực sĩ, nói chuyện cà lăm.
"Không phải lắm. Ta từng nói là khí lực không nhỏ, cũng biết nghe lời, hết sức ngốc nghếch, nhưng hù dọa người khác vẫn dư sức."
Hắn giơ tay lên. Kim Giáp Lực Sĩ cũng chậm rãi đứng dậy, duy trì trạng thái đứng thẳng.
Hồ Vân bình tĩnh lại, đi ra từ sau lưng Kế Duyên. Nó cẩn thận từng li từng tí đến gần lực sĩ cực lớn này. Thấy đối phương không có phản ứng gì, nó duỗi móng vuốt gõ vào áo giáp.
"Leng keng..."
Thanh âm như kim loại.
"Đây không phải là giấy sao?"
"Ngươi nói xem?"
Hồ Vân ngẩng đầu nhìn lực sĩ, mà đối phương vẫn không làm động tác gì, cũng không nhìn nó.
'Thật uy phong...'