Nếu nghe được cái tên Ứng Nhược Ly trong tình huống bình thường, chắc chắn Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển phản ứng không kịp.
Nhưng vừa mới nhắc tới Ứng nương nương của Thông Thiên Giang, bọn họ đã thấy nữ tử này phản ứng mạnh như vậy. Bây giờ, nàng lại thể hiện loại biến hóa thần dị này, hơn nữa còn là họ Ứng. Điều này khiến cho Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển tự nhiên lóe lên một suy nghĩ— 'Chẳng lẽ đây là Giang Thần nương nương?'
Nhất là nữ tử trước mắt chẳng những khí thế phi phàm, bề ngoài lại càng giống với Giang Thần nương nương trong tưởng tượng, lại còn có một chút Thần tính.
"Ngài là Giang Thần nương nương?"
Giọng điệu của Tiêu Lăng cung kính hơn trước rất nhiều. Lúc trước, gã cũng có chút hoảng hốt nhưng vẫn cố giữ ngạo khí. Nhưng giờ đây gã đối mặt với cảm giác áp bách mạnh mẽ của Long Nữ, uy nghiêm không thể nào chống lại được.
Long Nữ lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng.
"Coi như có chút nhãn lực. Chẳng qua ngươi biết rõ phù lục tà dị còn dám dưỡng phù. Hơn nữa, trước đó ngươi vẫn hoài nghi đối phương, vậy mà dám nói là Giang Thần giúp ngươi. Xem ra ngươi cũng là hạng người tâm thuật bất chính, lấy của ngươi mười năm nguyên khí xem như là trừng phạt nhỏ!"
Long Nữ giơ tay vẽ lên một cái, trên thân của Tiêu Lăng liền hiện ra từng điểm sáng màu trắng, sau đó nhao nhao hội tụ vào trong lòng bàn tay của nàng.
Cùng lúc đó, Tiêu Lăng giống như mất đi sức lực toàn thân, đôi chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã quỵ xuống. Trong quá trình này, nhiệt độ thân thể không ngừng giảm đi, cơ thể đau nhói. Loại thống khổ xâm nhập linh hồn này căn bản không có cách chịu được, hết lần này tới lần khác khóc không thành tiếng.
"Tiêu lang!"
Đoạn Mộc Uyển ở bên cạnh muốn đỡ lấy Tiêu Lăng, nhưng khí lực của nàng quá yếu nên đỡ không nổi, chỉ có thể cùng nhau ngã xuống.
"Bịch. . ."
Tiêu Lăng ngã sấp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt xanh xao, trên thân thể lạnh như băng, không ngừng run rẩy.
"Tiêu lang! Tiêu lang! Chàng sao rồi? Chàng đừng làm thiếp sợ!"
Đoạn Mộc Uyển hoang mang vô cùng, lắc lắc Tiêu Lăng nhưng lại không có được câu trả lời, chỉ có thể ôm chặt gã để giữ ấm.
"Chàng đừng làm thiếp sợ, Tiêu lang chàng nói chuyện đi!"
Vừa la lên vài câu, đột nhiên Đoạn Mộc Uyển giống như ý thức được điều gì, nàng ta xoay người quỳ gối trước mặt của Long Nữ, không ngừng bái lạy.
"Giang Thần nương nương! Con biết bọn con sai rồi, cũng do bọn con tin lầm yêu tà, dùng đồ vật không nên dùng. Nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ con, sai cũng là cùng nhau phạm phải, con không cầu ngài buông tha Tiêu lang, chỉ hi vọng có thể cùng nhau gánh chịu, có thể vơi bớt một nửa thống khổ của chàng!"
Nữ tử dập đầu "Bịch" "Bịch" liên tục trên sàn nhà gỗ ở lầu hai, cái trán đều đập sưng lên. Ở bên cạnh, mặc dù Tiêu Lăng đau đớn không thể động đậy, nhưng vẫn cắn răng muốn đưa tay nắm lấy Đoạn Mộc Uyển.
Long Nữ thấy tình cảnh của hai người, nhíu mày im lặng. Nàng nghiêng đầu nhìn Kế Duyên và Long Tử ở phía sau.
Kế Duyên nhìn tình hình của Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển, lại nhìn phản ứng của Long Nữ, trong lòng cơ bản đã hiểu rõ.
"Được rồi, còn xin Giang Thần nương nương bớt giận. Đoàn cô nương nói cũng không phải không có lý, xem xét tình hình mà xử lý đi."
Cứ như chỉ đợi một câu như vậy, Long Nữ xoay người lại, khẽ khom người với Kế Duyên. Sau đó lại đối mặt với Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển, ý nghĩ trong đầu vừa động, Đoạn Mộc Uyển không thể dập đầu được nữa.
"Tiêu Lăng, ngươi cũng khá may mắn, có Kế thúc thúc nói đỡ cho các ngươi, mà hai người các ngươi cũng coi như có chân tình. . ."
Ứng Nhược Ly nhìn kỹ Đoạn Mộc Uyển.
"Nếu như thế, ta thành toàn cho ngươi!"
Tiêu Lăng lúc lạnh lúc yếu, chỉ có thể không ngừng hít thở, muốn nắm lấy Đoạn Mộc Uyển.
Long Nữ liếc mắt nhìn gã, lần thứ hai giơ tay phải ra, từng hạt điểm sáng màu trắng bay trở về trong thân thể đã tê liệt ngã xuống của Tiêu Lăng. Đồng thời, từ trên thân của Đoạn Mộc Uyển cũng bay ra vài điểm sáng màu trắng, bay vào trong tay của Long Nữ.
Khoảng chừng sau hai lần hô hấp, tất cả ánh sáng biến mất, Long Nữ mới thu tay vào trong tay áo hoa lệ.
Tiêu Lăng cảm giác mình đã khôi phục thể lực, thân thể dù có chút suy yếu, nhưng không đến mức đứng không vững. Gã nhìn Đoạn Mộc Uyển bên cạnh có chút lung lay, lập tức đưa tay đỡ lấy.
"Uyển nhi, sao nàng lại ngốc như vậy! Một nữ tử yếu đuối như nàng cần gì phải tiếp nhận loại thống khổ này. . ."
Long Nữ nhìn bọn họ, khẽ gật đầu với Kế Duyên và Long Tử, sau đó lui lại một bước, thể hiện rằng nàng đã bỏ qua, không quan tâm nữa.
Kế Duyên khó hiểu nhìn Ứng Nhược Ly vẫn đang giữ vẻ mặt lạnh lùng. Lần đầu tiên, nàng xác thực không hề nương tay, nhưng lần thứ hai cũng không thật sự để cho Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển phân chia theo tỷ lệ 5 - 5, mà là trả lại gã tám, chín phần, chỉ thu tượng trưng lại một phần từ trên thân của Đoạn Mộc Uyển.
Nếu không với tố chất thân thể của Đoạn Mộc Uyển, nàng ta sớm đã chịu không nổi ngã xuống. Năm năm Nguyên Dương cũng không thể tính như năm năm tuổi thọ được.
Thế gian này không có Sổ Sinh Tử, ngay cả Âm Ti cũng chỉ có thể nhìn thấy quyển sổ biến hóa trước khi người chết, không thể dễ dàng sửa đổi thọ nguyên của người sống. Mười năm hoặc là năm năm Nguyên Dương, thứ rút ra là nguyên khí của cơ thể, là bản chất căn bản của mỗi người. Số năm chẳng qua là cách tính toán, nếu như thời điểm điều dưỡng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, rất dễ bị tà khí nhập thể sinh ra bệnh nặng.
Kế Duyên từ trên ghế dài đứng lên, đi vòng qua cái bàn, rồi bước tới bên cạnh hai người đang ngồi ôm nhau ở dưới đất, cũng khiến cho Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiêu công tử có trí tuệ hơn người, tốt nhất không nên vì lợi mà xem nhẹ những thứ khác. Người đọc sách vẫn nên có chút cốt khí. Bảy, tám năm trước ngươi vẫn cứng cỏi hơn ngươi của hai năm gần đây không ít."
"Bảy, tám... năm trước?"
Tiêu Lăng ngẩng đầu nhìn tiên sinh áo xanh cao thâm mạt trắc trước mặt, nghi hoặc trong lòng biểu lộ qua giọng nói.
Kế Duyên gật đầu nói.
“Vào một mùa đông trước đây, trên Thông Thiên Giang, ở đuôi đại lâu thuyền của Tiêu phủ, Tiêu công tử cãi vã to tiếng với lệnh tôn, cũng vì Hồng Tú cô nương. Trong ấn tượng của Kế mỗ, Tiêu công tử lúc đó chí khí cao ngút."
"Ngài. . ."
"Không nhớ ra ta à?"
Kế Duyên cười cười.
"Ngày đó Tiêu công tử cùng lệnh tôn cũng tuỳ tiện bình phẩm Kế mỗ, còn ta chỉ là tiểu dân vất vả chèo thuyền để kiếm sống, Tiêu công tử không nhớ cũng bình thường."
Tiêu Lăng mở to hai mắt nhìn, thốt ra.
"Ngài là ngư ông chèo thuyền lúc trước!?"
"Đúng vậy."
Kế Duyên nhẹ gật đầu, đưa tay dìu Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển từ dưới đất đứng lên.
Sắc mặt của Tiêu Lăng có chút hoảng hốt. Gã bỗng nhiên hồi tưởng lại thời khắc những hạt tuyết rơi xuống dòng sông, khi gã quyết định đi thi Trạng Nguyên, muốn đạt được địa vị mà ngay cả phụ thân cũng không dám nhìn thẳng. Trong khoảnh khắc ấy, ngư ông chèo thuyền đằng trước từng quay đầu nhìn lại, từ xa xa gật đầu với mình.
Gã đã sớm lãng quên chuyện này, giờ mới nhớ lại.
"Nhìn thấy hai người các ngươi tình cảm son sắt, Giang Thần nương nương đã hạ thủ lưu tình. Đây chính là sự khác biệt giữa thần tiên chân chính và tà đạo, một bên thu tay lại, một bên lại cho ngươi thứ phù lục, cuối cùng sẽ hại người hại mình. Tiêu công tử sau này làm việc vẫn phải đàng hoàng một chút."
Nghe Kế Duyên nói, Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển vô thức nhìn về phía Ứng Nhược Ly. Giang Thần chỉ liếc bọn họ một chút, sau đó nhắm mắt lại, xem như đồng ý lời của Kế Duyên.
Tiêu Lăng hít sâu một hơi, chắp tay với Long Nữ, rồi lại vái Kế Duyên một cái.
Kế Duyên gật đầu đỡ lấy tay của Tiêu Lăng, không để cho gã lễ bái quá sâu.
"Kẻ lừa gạt ngươi là đại yêu của Châu khác, làm việc quỷ bí khó lường, chắc chắn mưu đồ không nhỏ. Kế mỗ cũng từng thấy đạo của ả ta. Hai người các ngươi chỉ là người bình thường, có đôi khi dù biết cũng không có quá nhiều lựa chọn. Lần này, Kế mỗ coi như các ngươi chỉ là bất đắc dĩ."
Dù Kế Duyên nói như vậy, nhưng chuyện này đã qua tay của hắn và Long Nữ, Âm Ti của Kinh Kỳ Phủ vốn không biết tình hình nhưng sau này nhất định cũng sẽ lưu lại vết đen. Tương lai nếu như bọn họ không tích thêm được âm đức, dương đức gì thì sau khi chết đi vẫn sẽ bị xử lý, nhưng mà Kế Duyên không quản được chuyện ấy.
Tiêu Lăng cười khổ một tiếng, lần thứ hai chắp tay về phía tiên sinh áo xanh trước mắt.
"Tạ ơn Kế tiên sinh chỉ điểm!"
Đến lúc này, Tiêu Lăng cũng tin chắc rằng lần này là thần tiên chân chính, cách làm việc và thủ đoạn khác nhau một trời một vực so với "Giang Thần nương nương" đã gặp trước kia. Cả trực giác cũng cho thấy, họ ngay thẳng chính trực, thậm chí mang theo cảm giác thuần khiết và ấm áp.
"Kế tiên sinh, không biết là yêu quái ở Châu nào có thể khiến cho ngài chịu thiệt... lại tổn hại dân chúng bách tính Đại Trinh ta? Ta đã cầm phù này hai năm, có bị ảnh hưởng gì không ạ?"
Tiêu Lăng thấy bất an nên hỏi.
"Ha. . . Ha ha ha ha ha. . ."
Long Tử nghe được lời của Tiêu Lăng mà không nhịn được cười, trên mặt của Long Nữ cố nín cười, miễn cưỡng duy trì lạnh lùng.
Ứng Phong bảo Tiêu Lăng.
"Ngươi thiệt là, ha ha ha. . . khiến cho Kế thúc thúc chịu thiệt? Thiên địa lớn như thế, người có bản lãnh này chắc là vẫn có, nhưng tuyệt không phải Bạch Hồ kia. Chẳng qua ả ta có vận khí tốt, may mắn thoát chết chạy trốn từ trong tay của Kế thúc thúc, cũng là Kế thúc thúc tốt tính, chuyện gì cũng ưa thích chậm rãi, đổi thành cha ta..."
"Khụ khụ!"
Long Nữ thật sự là nhịn không được ho khan hai tiếng, mới khiến cho Long Tử vội vàng im miệng.
Nơi này cách Thông Thiên Giang cũng không xa, cha mình còn đang ngủ, y mà nói mấy lời không tốt thì lỡ may cha ở trong mộng nhìn thấy, vậy thì rất không ổn.
Kế Duyên quay đầu nhìn Long Tử, gia hoả này khi ở bên mình còn cởi mở hơn xa lúc ở chỗ lão Long. Hắn nghĩ việc ngày hôm nay, có nên hôm nào tìm một cơ hội cùng lão Long nói chuyện phiếm, "không cẩn thận" nói lộ ra hay không.
Hắn lại nhìn Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển, quả nhiên ánh mắt của họ nhìn hắn càng thêm kính sợ.
"Tiêu công tử chớ lo lắng, các ngươi đã không sao."
"Tiên sinh, tiên sinh đã có đại thần thông như thế, đối phương đang tụ tập ở Châu khác, người cũng nên hàng phục, để bách tính vô tội của Đại Trinh ta. . ."
Thấy Tiêu Lăng lại còn có thể nói như vậy, mặc dù nói thì dễ hơn làm, nhưng dù sao cũng dám nói, Kế Duyên ít nhiều cũng xem trọng gã hơn.
Mặc dù phát âm giống nhau, nhưng Kế Duyên cũng hiểu được Tiêu Lăng nói đến là "Châu (州)" mà không phải "Châu (洲)", lắc đầu cười giải thích một câu.
"Tiêu công tử, Châu này cũng không phải là một trong mười ba châu của Đại Trinh, cũng không phải châu trong châu phủ của Đại Trinh. Thiên hạ này lớn hơn nhiều so với hiểu biết của ngươi!"
(*)Chú thích: Châu trong ý của Kế Duyên là một quốc gia/châu lục khác, còn Tiêu Lăng lại nghĩ là một châu nằm trong mười ba châu của nước Đại Trinh