Dòng nước chảy xiết nơi đáy sông cuốn phăng Ứng Phong và tất cả bọn Dạ Xoa, trong khi bộ phận bán phần ở phía sau Thủy phủ cũng lắc lư liên tục.
Cũng may lần này lão Long vẫn còn nương tay, không đánh sụp cung điện, nhưng khó tránh khỏi việc dọa cho nhóm Thủy tộc trong phủ phải khiếp sợ. Đặc biệt hơn, luồng khí Chân Long kia càng khiến vô số Thủy tộc trong nước phải run lẩy bẩy.
Ứng Phong bị dòng nước cuốn trôi ra khỏi Thủy phủ; bên cạnh đó, còn có một số tên Dạ Xoa và Thủy tộc khác trong cung cũng bị cuốn trôi thất điên bát đảo tương tự y.
Long Tử lắc nhẹ đầu, nhìn về phía Long Đàm phía sau Thủy phủ với chút khiếp sợ, tự hỏi vì sao mình lại can đảm đến nỗi khích tướng phụ thân trong tình huống vừa rồi.
Dòng nước chảy xiết dưới đáy sông nhanh chóng lắng xuống; Dạ Xoa cạnh bên thận trọng hỏi Ứng Phong:
“Điện hạ, Long Quân ở đó…”
“Các ngươi cứ giả bộ như không nghe thấy gì trong chuyện vừa rồi nhé, cũng không được rêu rao khắp nơi. Bằng không, coi chừng phụ thân ta ăn thịt các ngươi!”
Ứng Phong bình tĩnh đáp.
“Vâng, vâng, vâng! Thuộc hạ chẳng nghe thấy gì cả!”
Sau khi dòng nước chảy chậm trở lại được một lúc, Ứng Phong lại bơi trở về Thủy phủ. Còn chưa đến được Long Đàm, y gặp phụ thân mình đi ra từ bên trong với vẻ giận dữ vẫn còn mang trên gương mặt.
Ứng Phong vội vàng tiến đến hành lễ, cung kính như không hề nhớ ra mình vừa nói cái gì.
“Phụ thân!”
Lão Long híp mắt liếc y, dùng giọng mũi đáp “ừm” một chữ rồi đi về phía chính điện mặt trước. Ứng Phong rảo bước theo sau một cách rất tự nhiên.
Tại chính điện, các ngư nương đang vội vàng thu dọn những món đồ nằm rơi rớt trên mặt đất và nâng các bàn ghế bị ngã lên.
Lão Long không quan tâm, ngồi xuống chiếc ngai bằng châu báu rồi nói:
“Ta ngủ say nên không nghe rõ ngươi vừa nói gì. Giờ lặp lại lần nữa để vi phụ nghe xem.”
Trái tim Ứng Phong giật thót một cái; vừa rồi chỉ là kích động nhất thời, y nào dám lặp lại lần thứ hai.
“Con chỉ muốn biết Nhược Ly và Kế thúc thúc đã đi đâu mà thôi. Con muốn hỏi phụ thân có cách nào chỉ cho con vị trí của họ không? Nếu phụ thân không tiện lên đường, vậy để con theo sau bọn họ cũng được.”
Trong lúc đang nói chuyện, Ứng Phong còn lấy một tách và ấm trà từ trên khay trong tay của một ngư nương bên cạnh, sau đó đích thân châm một chén trà nóng cho phụ thân của y.
Lão Long gằn nhẹ âm mũi, cầm lấy tách trà. Tuy nhiên, lão chỉ nhìn vào lớp bọt nước đang tách biệt với dòng nước trong cốc, không uống trà, cũng không nói chuyện.
Long Quân im lặng suy nghĩ một hồi lâu.
“Muội muội ngươi có đạo hạnh cao hơn ngươi, và nó đang đi cùng với Kế Duyên, hẳn là không có rủi ro nào đâu. Hiện tại, dù ngươi đuổi theo cũng khó mà tìm ra bọn họ.”
“Nhưng, điều này ...”
Ứng Phong đi vòng quanh vài bước.
“Phụ thân, ngài không vội chút nào sao? Con không tin phụ thân chưa chuẩn bị bất cứ bước dự phòng nào. Nếu biết vị trí, hay phụ thân chỉ phương hướng để con đi thử xem sao!”
Lão Long nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
“Thật sự không có, ngươi cứ chờ lấy tin tức đi. Nếu một mình Kế Duyên còn chưa đủ, thêm một trăm kẻ như ngươi cũng vô ích mà thôi!”
Dù nói như vậy, nhưng ảo ảnh từ Thận Hình đại pháp của lão Long lại theo sát phía sau Cự Kình tướng quân như hình với bóng. Khi trời quang mây đãng, ảo ảnh ấy hòa mình vào nước; khi gió nổi mây bay, cái bóng ấy lập tức biến thành sương mù.
Đương nhiên, đó là do Lão Long kiêng kỵ cảm giác nhạy bén của Kế Duyên. Phải tuyệt đối không được đến quá gần, thế nên lão chỉ có thể miễn cưỡng bám theo bằng trạng thái này.
...
Mặc dù la bàn và những thứ tương tự tồn tại đã lâu, nhưng rốt cuộc vẫn không có nhiều đội tàu ra khơi. Ngoại trừ việc nhìn thấy phi chu ở ranh giới Cửu Phong sơn vài ngày trước, Kế Duyên và Long Nữ chưa từng gặp lại bất cứ thứ gì liên quan đến “dấu vết con người” trong vòng một tháng nay.
Tốc độ của Cự Kình tướng quân cũng không chậm, tuy có thân hình to lớn nhưng độn pháp dưới nước của nó cũng rất độc đáo. Con cá voi khổng lồ này có thể dễ dàng vượt qua một số dòng nước quái dị ở một vài vùng biển, hay thậm chí có vài nơi bị ngăn cách bởi những màn sương mờ mịt cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cảm giác dò đường của bản thân nó.
Trong đại dương bao la, cư nhiên vẫn có một số giống loài yêu vật dưới nước. Ấy thế mà, bởi vì đại dương quá rộng lớn và mật độ bọn yêu vật ấy phân bố quá rải rác, nên nhóm người Kế Duyên cũng hiếm khi gặp phải.
Chỉ là, trong lúc chở Kế Duyên và Ứng Nhược Ly lên đường, Cự Kình tướng quân ngẫu nhiên băng ngang địa bàn của một số loài thủy tộc, tinh quái. Một vài trong số chúng xuất hiện dò xét, trong khi bọn còn lại thì phớt lờ. Nhưng về cơ bản, chẳng có bất cứ xung đột hay thậm chí một lần giao lưu nào xảy ra cả.
Theo quan điểm của Kế Duyên, nhiều yêu vật trong biển có vẻ theo đạo Phật nhiều hơn những con trên cạn, hoặc chúng có quá ít cơ hội tiếp xúc với nhân loại.
Hôm nay đang là buổi sáng sớm, trên biển có sương mù dày đặc. Tuy nhiên, tình trạng này không là vấn đề với Cự Kình tướng quân; nó vẫn nhắm thẳng một hướng mà đi.
Long Nữ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn đặt tại lưng cá voi, nhắm mắt tu hành. Kế Duyên cầm sách ở một bên tay, tay còn lại cầm bút. Hắn cũng chẳng viết gì cả, chỉ xếp bằng cùng một quyển sách tựa nơi đầu gối, tự suy diễn về các môn diệu pháp của bản thân.
Ảnh hưởng của lớp sương mù dày đặc này đối với Kế Duyên cũng rất ít. Dù gì đi nữa, hắn vẫn luôn nhìn cảnh vật xung quanh bằng thị giác lờ mò; nhưng trái lại, tầm nhìn của hắn trong sương mù có thể tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Xung quanh đều là tiếng sóng biển âm vang. Trong lúc Kế Duyên đang đắm chìm trong việc suy luận về đạo biến hóa, bất chợt có biến cố xảy ra lần nữa.
“Thùng... Thùng... Thùng... Thùng...”
Từng hồi trống văng vẳng từ phương xa vọng đến.
Trong khoảng thời gian này, Kế Duyên khá nhạy cảm với tiếng trống. Thế nên khi vừa nghe đến nhịp trống vang lên, hắn gần như lập tức đứng dậy.
“Kế thúc thúc, có chuyện gì vậy?”
Ứng Nhược Ly mở mắt ra, đứng dậy hỏi Kế Duyên.
“Có tiếng trống!”
“Tiếng trống ư? Chẳng lẽ giống lần trước à?”
Kế Duyên chau mày, cẩn thận lắng nghe một lúc rồi nói với vẻ không chắc chắn.
“Không chỉ một tiếng trống duy nhất… Cự Kình tướng quân, đi về hướng này.”
Vừa nói, Kế Duyên vừa duỗi ngón tay trỏ về hướng phát ra âm thanh. Sau khi Cự Kình tướng quân ứng tiếp đáp lời, nó lập tức đổi hướng, tiến về phương hướng mà hắn chỉ định.
Không lâu sau, tiếng trống rõ dần, đủ để Ứng Nhược Ly có thể nghe thấy.
“Quả thực là tiếng trống!”
Lời nói khẳng định của Ứng Nhược Ly khiến Kế Duyên xác nhận rằng, tiếng trống này không cùng loại tiếng trống mà hắn nghe thấy vào ngày mồng một tháng giêng. Có vẻ hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cách nhóm Kế Duyên chừng vài dặm, có một đội tàu quy mô đang di chuyển tại đó.
Có một số tàu lớn dài gần bốn mươi đến năm mươi trượng, xung quanh có không dưới một trăm chiếc tàu lớn nhỏ; rõ ràng, tiếng trống kia vang lên từ những con tàu này.
Tại một con tàu lớn ở trung tâm, mọi người đang vẫy tay, dùng sức mà đánh mạnh vào hai mặt trống liên tục.
“Thùng... Thùng... Thùng... Thùng...”
“Không được ngừng nhịp trống! Không được ngừng nhịp trống! Trong sương mù, đội tàu dùng tiếng trống để có thể tìm ra trận thuyền! Người đánh trống có thể xen kẽ nghỉ ngơi sau năm trăm nhịp trống! Không được ngừng nhịp trống!”
Có một người đàn ông mặc áo choàng thỉnh thoảng hét to ra lệnh tại vị trí đuôi tàu.
Có vẻ như tất cả các con tàu xung quanh đều có người đánh trống. Họ dùng tiếng trống để hướng dẫn đường lối di chuyển của toàn bộ đội thuyền, tránh bị lạc mất như một con tàu nào đó. Đồng thời, nhờ vào phách mạnh yếu của tiếng trống, mọi người có thể khống chế vị trí của những chiếc tàu theo một khoảng cách vừa phải, không để chúng tự đụng vào nhau.
Ở vị trí hiện tại của Cự Kình tướng quân, tiếng trống âm vang bên tai của nhóm người Kế Duyên rất lớn. Tuy có màn sương mù dày đặc ngăn cách, nhưng hiện tượng này không gây ảnh hưởng nhiều đến cả nhóm bọn họ.
“Đội thuyền này lớn quá!”
Ứng Nhược Ly buộc miệng thốt lên; cũng dễ hiểu thôi, vì tính từ lúc ra khơi đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên nàng trông thấy một đội thuyền được hợp thành từ rất nhiều con tàu nhỏ có quy mô lớn đến như vậy.
“Đúng vậy! Đây là một hạm đội khổng lồ của phàm nhân. Cơ mà, tại sao bọn họ lại đi đến nơi sâu thẳm của Đông Hải chứ? Bọn họ đang đi đâu ấy nhỉ?”
“Kế tiên sinh, ta đến gần quan sát nhé!”
Thấy Kế Duyên và Long Nữ đều hứng thú, Cự Kình tướng quân cũng cảm giác khá tò mò nên nhếch miệng mở lời. Thấy chẳng ai phản đối, nó lập tức bơi nhanh đến gần đội tàu đó.
Hạm đội khổng lồ đó rõ ràng đang thả chậm vào lúc này, và hầu hết các con tàu đều thu gọn cánh buồm lại.
Với những người bình thường như thế này, ảnh hưởng của màn sương mù vẫn rất sâu sắc. Dù có nhiều cao thủ võ lâm, tầm mắt của họ vẫn rơi vào trường hợp bị hạn chế nghiêm trọng. Cự Kình tướng quân đã tiến đến khu vực rìa hạm đội, nằm gần mấy chiếc tàu cỡ trung bình, nhưng chẳng ai phát hiện ra cả.
Trên chiếc thuyền gần nhất, ngoài tiếng trống không ngớt ra, có ai đó đang to tiếng nhắc nhở thuyền viên trên tàu.
“Theo lời của lĩnh giám đại nhân, thời tiết càng kỳ quái, chúng ta càng phải cẩn thận đề phòng có yêu vật dưới biển xuất hiện. Tháng trước, có ba chiếc tàu đã bị quái vật mê hoặc dẫn đi. Đến khi tìm ra, hiện trường chỉ còn cảnh tàu hủy người vong mà thôi. Thế nên tất cả mọi người phải chú ý nhé!”
Tiếng rống to dặn dò đấy dĩ nhiên truyền vào tai nhóm người Kế Duyên.
Xét theo tình hình hiện tại, một con yêu vật tầm thường chắc chắn sẽ không khiêu khích một hạm đội khổng lồ như vậy. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như người trên tàu vừa thét, hẳn là bọn họ đã gặp phải một loại yêu vật có đạo hạnh khá mạnh mẽ rồi.
Cự Kình tướng quân cũng không dừng lại ở khu vực ngoại vi. Nó chở Kế Duyên và Ứng Nhược Ly bơi xung quanh toàn bộ hạm đội, từ các tàu cỡ vừa và nhỏ ở vòng ngoài chuyển đến một số con tàu lớn, để Kế Duyên có thể nghe rõ những mẩu đối thoại của các thuyền viên trên tàu.
Trong số họ, có những kẻ đang khao khát về nhà, lại có người ôm lòng hoang mang về tương lai hoặc mang tâm tư táo bạo. Tuy nhiên, dường như chẳng có ai giữ một lòng tin vững chắc về chuyến hành trình này cả.
Đây là một đội tàu vượt biển đến từ hoàng triều Đại Tú, và cũng không biết nơi đó có phải là hoàng triều Vân Châu từ Đông Thổ hay không. Thế nhưng mà, Kế Duyên nghĩ rằng địa điểm này có thể nằm ở một mảnh lục địa khác.
Đội tàu này đã băng ngang một số quốc gia trên đường đi, cũng đã đến thăm nhiều đảo quốc khá trên biển. Trôi dạt ròng rã tám năm trời trên mặt biển, đã vượt qua khá nhiều vùng biển hiểm trở, quy mô của hạm đội có cũng thay đổi, từ hơn hai trăm chiếc bị giảm còn không đến một trăm chiếc như hiện nay.
Có thể nói, đây đúng một một cuộc hành trình vượt mọi chông gai, trắc trở, trải quan vô vàn gian nan. Ấy thế mà, bọn họ vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Lúc này, vị Tổng lĩnh giám của cả đội đang đứng tại vị trí mũi thuyền của con tàu nạm ngọc ngay trung tâm, chắp tay nhìn về phía trước bằng ánh mắt đầy mê mang, trong khi mở lời lẩm bẩm.
“Rốt cuộc, hòn đảo có mây lành bao phủ theo lời Quốc sư nói đang tọa lạc ở đâu? Thật sự có tiên đan trường sinh bất tử à? Đã tám năm rồi! Dù tìm được, chúng ta phải mất bao lâu nữa mới có thể trở về? Bệ hạ còn sống không? Và liệu chúng thần có còn đủ sức quay lại hay không...”
Vị Tổng lĩnh giám hiện tại vẫn không biết một chuyện, đó là đang có một con cá voi khổng lồ to bằng một nửa con tàu này với hai người trên lưng đang bơi nhẹ bên dưới mũi thuyền của chiếc tàu nạm ngọc này.
Kế Duyên thở dài và lắc đầu.
“Lại là chuyện này!”