Nghe thấy tiếng ho của Kế Duyên, Lục Sơn Quân tự ý thức mình thất thố, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Lão Ngưu cũng vội vàng thấy được thì thôi, ngược lại còn kéo sự chú ý trở lại chuyện đang thảo luận trước đó.
"Kế tiên sinh, ngài yên tâm, lão Ngưu ta nhất định sẽ trợ giúp ngài. Xem ra lão Lục cũng liên quan đến việc này, nếu không ngài đã không tìm lão tới đây. Có lão Lục và lão Ngưu ta vậy thì càng đảm bảo hơn rồi. Nhưng nói cách khác, việc này tuyệt đối không thể là việc nhỏ được. Tiên sinh, mong ngài cho lão Ngưu ta hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Nói xong, lão Ngưu ngồi xuống bên cạnh Kế Duyên, tự lấy chén rót cho mình một tách trà, sau đó uống như uống rượu một ngụm cạn đáy.
Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi hỏi lão Ngưu một câu.
"Đã từng nghe qua Thiên Khải Minh chưa?"
Kế Duyên cũng từng hỏi Lục Sơn Quân câu hỏi này. Như trong dự liệu, quả nhiên Lục Sơn Quân chưa bao giờ nghe qua, dù sao trước đây y cũng thuộc dạng cực kỳ “trạch”, còn lão Ngưu thì chưa chắc. Chỉ tiếc là Ngưu Phách Thiên nghe thấy cái tên này, nhíu mày suy nghĩ một lát, đành phải lắc đầu nói.
"Chưa từng nghe qua, nghe giống như Tiên Đạo Minh Hội gì đó? Không đúng không đúng, nếu là Tiên Đạo Minh Hội, tiên sinh ngài sẽ không tìm hai tên yêu quái như ta với lão Lục, chẳng lẽ là Yêu Tộc Minh Hội? "
Kế Duyên cười khẽ.
"Đoán đúng một ít, tuy nhiên Thiên Khải Minh này hẳn là không chỉ liên quan đến yêu tộc, còn có ma đạo và nhánh khác của tà đạo, cũng có thể liên quan đến Hắc Mộng Linh Châu, và có lẽ còn liên quan đến một ít Yêu vương thậm chí chính tu Thiên Yêu."
"Hả... Ngay cả Thiên Yêu cũng có? "
Lão Ngưu hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy da đầu hơi tê dại. Lão tuy cũng có chút tự phụ, nhưng vừa nghe Kế tiên sinh tùy tiện nói hai câu liền cảm thấy rất đáng sợ. Quả nhiên chuyện có thể làm khó Kế tiên sinh thì không thể đơn giản được.
Yêu Vương và Thiên Yêu thật ra không hề phân biệt rõ cao thấp. Nói theo cách nào đó, Thiên Yêu là kẻ chú trọng về mặt tu hành, mà Yêu Vương dù cũng là một danh xưng đại diện cho thực lực trong yêu tộc, nhưng lại thiên về mặt địa vị. Yêu tộc coi trọng thực lực, đại bộ phận sùng bái chuyện cá lớn nuốt cá bé, cho nên Yêu Vương chỉ có thể xem là kẻ mang thực lực tương đối cao trong một đám yêu vật. Còn Thiên Yêu có đạo hạnh cao nhất, danh xưng kỳ thật cũng không phải do nội bộ yêu tộc gọi, mà ở một mức độ nào đó nó đại biểu cho sự tán thành của chính đạo. Ví dụ như Cửu Vĩ Thiên Hồ, bề ngoài bày ra không phải tà đạo, chính đạo sẽ có khuynh hướng tán thành nó là Thiên Yêu. Đương nhiên yêu tộc người ta chưa chắc đã hiếm lạ cái danh xưng này, chẳng qua đây rõ ràng là lời hay, chắc chắn không chán ghét được.
"Việc này Kế mỗ không dám khẳng định, chỉ mới phỏng đoán mà thôi. Dù sao hồ ly lần trước mà ngươi biết hẳn là đến từ Ngọc Hồ Động Thiên, còn một con hồ ly tám đuôi tên là Đồ Tư Yên hẳn phải có quan hệ với Thiên Khải Minh, vậy thì có khả năng Cửu Vĩ Thiên Hồ của Ngọc Hồ Động Thiên cũng có giao thiệp trong đó."
Lão Ngưu rót cho mình một chén trà, lại một ngụm uống cạn, xem như tự đè nén kinh hãi, sau đó ngẩng đầu nhìn Kế Duyên.
"Vậy chúng muốn làm gì? Tiên sinh ngài lại muốn ta và lão Lục làm gì?"
Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi thành thật nói.
"Thật ra ta cũng không hiểu rõ cái gọi là Thiên Khải Minh, bọn chúng che giấu rất khá, chí ít chúng đã giấu tên tuổi với chuyện muốn làm không hề tệ. Ta hy vọng các ngươi có thể nghĩ cách dò xét một chút, tốt nhất là có thể tiếp xúc với bọn chúng, biết rõ mục đích của chúng, đặc biệt là bộ phận Hắc Hoang kia."
Lão Ngưu và Lục Sơn Quân đều hiểu, xem ra chính Kế tiên sinh thật cũng không rành rẽ về Thiên Khải Minh, chỉ đang bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của một thế lực tổ chức kỳ quái này.
Sau đó Kế Duyên không giấu diếm gì, kể hết chuyện mình gặp phải lúc trước với Ngưu Phách Thiên và Lục Sơn Quân một cách rành mạch, bao gồm Đồ Tư Yên và cuộc gặp mặt với thiếu niên cầm cành đào ở bến Đỉnh Phong, kể cả thi yêu trước đó nói cho hắn biết cái tên "Thiên Khải Minh".
Chờ Kế Duyên kể xong một lượt, Ngưu Phách Thiên với Lục Sơn Quân cũng đã trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Trên cơ bản ý tưởng của Kế Duyên rất đơn giản, hắn không muốn bị động chờ Thi Cửu cung cấp thông tin, mà hy vọng Lão Ngưu và Lục Sơn Quân bắt đầu từ bến phà Tiên Đạo tự tay điều tra trước. Hai người họ đều là yêu tu, còn thuộc loại linh đài thanh minh, là sự tồn tại tương đối đặc biệt trong Yêu Tộc, cảm ứng cũng khá nhạy bén, về phần tiếp xúc như thế nào thì tự mình tùy cơ ứng biến.
Phía phòng bếp bên kia đã tỏa ra mùi thơm của thức ăn, đồng thời cũng truyền đến thanh âm của người phụ nữ trước đó.
"Ngưu đại hiệp, hai vị tiên sinh, bữa trưa đã chuẩn bị xong, các ngài muốn dùng bữa trong phòng hay dọn bàn ngoài sân ạ?"
Lão Ngưu tạm thời dừng suy nghĩ rồi nhìn về phía Kế Duyên.
"Tiên sinh, chúng ta ăn trong sân luôn nhé?"
"Ừm."
Nghe Kế Duyên đồng ý, Ngưu Phách Thiên bấy giờ mới quay đầu lại hô.
"Ăn trong sân đi."
"Dạ!"
Đồ ăn xem như tương đối thịnh soạn, có ba dĩa rau tươi, ba con gà luộc chia làm hai dĩa, còn có một con cá kho bắt trong lu nước dưới nhà bếp. Tính cả hai vợ chồng kia, thêm một cái ghế tổng cộng năm người, một bàn thức ăn này cộng với một nồi cơm và một bầu rượu, bữa ăn cũng coi như thoải mái.
Sau khi ăn xong hai vợ chồng đi thu dọn cho Kế Duyên và Lục Sơn Quân mỗi người một gian phòng, vì trên bàn cơm họ biết hai vị đại tiên sinh muốn ở chỗ này một thời gian, chí ít phải chờ được Yến đại hiệp trở về.
Đợi thu xếp ổn thỏa cho Kế Duyên và Lục Sơn Quân, lão Ngưu gấp gáp lên đường trở về thành Lạc Khánh lần nữa. Trên đường lão Ngưu lấy ra một quả táo cầm trong tay.
"Hay là bán một quả để đổi lấy ít tiền nhỉ? Nhưng cũng chưa chắc có kẻ lắm tiền nào biết nhìn hàng. Chỉ là lần này ra ngoài với lão Lục, hẳn là có thể gặp được rất nhiều cô nương đúng không?"
"Này cũng không tệ… Ừm, chính sự quan trọng hơn, hắc hắc hắc... Nhu Nhu ơi, ta tới rồi! "
Lão Ngưu sờ sờ hai thỏi vàng trong ngực, mặt đầy vui vẻ bước nhanh hơn.
Lục Sơn Quân nhìn phương hướng lão Ngưu rời đi, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Kế Duyên bên cạnh.
"Sư tôn, lão Ngưu này mới vừa rồi còn bi sầu ảm đạm, mà ra khỏi cửa đã vui vẻ thành như vậy, thật khiến người ta có chút khó mà lý giải."
Kế Duyên nhếch miệng cười khẽ.
"Lão Ngưu này cũng là một người nổi tiếng chốn thanh lâu câu lan ở thành Lạc Khánh. Các lâu chủ hay tú bà đều quen thuộc mười phần với lão Ngưu, cung phụng lão làm thượng khách, hễ có tin tức gì sẽ thông báo cho lão đầu tiên. Theo như lão nói chính là hưởng hết phúc của nam nhân, đương nhiên phải hớn hở hạnh phúc rồi."
Nói xong, Kế Duyên cũng nhìn lại Lục Sơn Quân nói.
"Ăn xong quả táo kia chưa? Ta cho ngươi thêm mấy quả, chứ một quả nào đủ nếm mùi vị. Đi, chúng ta dạo sân vừa ăn vừa tán gẫu, chuyện lúc trước vẫn chưa kể hết đâu."
Lục Sơn Quân nghe vậy thì tinh thần chấn động, vội vàng theo Kế Duyên đến trước bàn đá trong sân. Có một số chuyện không tiện để hai vợ chồng trong trang viên nghe thấy, cho nên Kế Duyên thi pháp làm chút ngăn cách.
Một khắc sau, Lục Sơn Quân thấy trên bàn đá chất một đống táo thành cả ngọn núi nhỏ, số lượng ước chừng hơn trăm quả, đãi ngộ này thật có chút khác biệt...
......
Giờ này khắc này, Đại Đồng Khâu cách thành Lạc Khánh hơn trăm dặm, Yến Phi đang dùng sức vẩy bỏ máu tươi trên kiếm, chậm rãi tra lại vỏ kiếm. Y hiện giờ đã gần năm mươi tuổi, trên mặt có thêm không ít gió sương cuộc đời, dưới cằm râu dày dài bằng gang tay và mái tóc cùng phiêu lãng trong gió. Trên sơn đạo trước mặt và sau lưng y có không ít tử thi, hoặc là kẻ ngốc trệ, hoặc bị dọa cho choáng váng.
"Binh, leng keng..." "Keng..." "Leng, keng..."
Vũ khí trong tay một số người từ từ trượt xuống, rơi hết dưới đất, cả người run lẩy bẩy, ngay cả cầu xin tha thứ cũng nói không nên lời.
Mà trên mấy chiếc xe bò và xe ngựa bên cạnh, những người được cứu đều cảm kích hành lễ cảm tạ Yến Phi.
"Đại hiệp, đa tạ đại hiệp! Đa tạ đại hiệp đã cứu giúp!"
"Đa tạ đại hiệp!"
"Đại hiệp, sao phải giữ lại mạng chó của mấy người kia?"
"Đúng vậy đại hiệp, đám trộm cướp này làm đủ chuyện thương thiên hại lý, không giết sạch bọn chúng, sớm muộn gì chúng cũng hại người tiếp!"
Trong lúc người được cứu luôn miệng cảm tạ, đột nhiên xuất hiện tiếng nói thế này, sau đó loại thanh âm này ngày càng nhiều hơn, thẳng đến khi tất cả mọi người đều đồng tình.
Yến Phi nhìn thoáng qua tám kẻ đang run rẩy, khuôn mặt chúng đều rất trẻ, thậm chí vẫn còn chút non nớt, vẻ mê mang và sợ hãi mãnh liệt hiện lên trên mặt, căng thẳng đến không thể nói nổi câu gì.
Yến Phi quay đầu nhìn về phía những người được mình cứu, vừa chạm vào ánh mắt của y, tất cả mọi người theo bản năng mà an tĩnh lại. Dù sao chứng kiến người này giết hơn hai mươi mạng không chớp mắt, mọi người đều thầm sợ hãi.
"Tám người này mặc dù đến cùng với những tên cướp, nhưng khi động thủ với các ngươi hay là giao thủ với ta, bọn chúng đều do dự, chưa từng huy động vũ khí lần nào, thân không có sát khí cũng không chứa sát khí, chưa từng giết người."
Nói xong câu này, Yến Phi lần thứ hai nhìn về phía tám người này.
"Thấy các ngươi tuổi không lớn, lúc cướp đường lại vô cùng sợ hãi đồng bọn bên cạnh, nói xem sao lại thế này?"
"Bịch", "Phịch", "Uỵch"...
Tám người kia cuối cùng cũng kịp phản ứng, tất cả quỳ trên mặt đất.
"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. Cũng vì mạng sống, muốn tìm một chỗ lăn lộn ra tay nghề, có cơm ăn thì cái gì cũng chịu làm. Nào ngờ kẻ cầm đầu quản sự tuyển người là ổ cướp, có vài người không muốn làm tặc đã bị giết chết. Bọn ta nếu không cầm binh khí theo cùng cũng là chịu chết. Chúng ta không giết người cũng không muốn giết người, cầu đại hiệp minh giám ạ!"
Những người này cầu xin tha thứ, thỉnh thoảng còn dập đầu trên mặt đất.
Yến Phi nhìn về phía những người được cứu.
"Các ngươi đi trước đi, trên đường chú ý một chút, đầu năm nay không yên ổn, còn tám người này ta sẽ xử lý."
Người bên kia nhìn nhau, không dám làm trái, chỉ có một người lớn tuổi cẩn thận lên tiếng hỏi.
"Vậy, đại hiệp có thể lưu lại tên không?"
"Yến Phi."
"Ân tình của đại hiệp chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng, đại hiệp bảo trọng!"
Cuộc sống không dễ dàng, những người này cũng vô lực báo đáp, chỉ có thể luôn miệng nói cảm tạ, sau đó khua xe trâu xe ngựa lục tục rời đi. Rất nhanh trên sơn đạo chỉ còn lại Yến Phi và tám người quỳ trên mặt đất, điều này càng khiến bọn người kia sợ hãi hơn.
Yến Phi nhìn tám gương mặt trẻ tuổi non nớt này.
"Họ tên là gì, nhà ở nơi nào, tất cả báo ra đi, không được nói dối!"
Chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Yến Phi, đã khiến cho tám người không dám thở mạnh, nào dám nói dối. Cả đám nhao nhao một năm một mười khai báo rõ ràng, đa số đều báo rằng trong nhà có thân nhân cần nuôi dưỡng, hơn nữa hầu hết đều chưa có vợ, muốn thành gia lập nghiệp.
Đợi người cuối cùng nói xong, Yến Phi trầm mặc một hồi, mới lạnh nhạt mở miệng nói.
"Nếu là hai mươi năm trước, dưới kiếm của ta sẽ không lưu lại người sống. Đến giờ cũng không phải tính tình ta đã tốt hơn, mà do ta đã biết thân thế của các ngươi, nếu có một ngày lại lạc lối, Yến mỗ sẽ tìm được các ngươi."
Tám người ngơ ngác nhìn Yến Phi, hình như còn chưa rõ ý tứ của những lời này.
"Tất cả đứng lên, trở về làm người cho tốt, cút đi --"
"Dạ dạ dạ!" "Dạ vâng..." "Vâng!"
"Đi ngay, đi ngay!"
Cả đám dìu dắt lẫn nhau, liên tục cúi đầu bái lạy Yến Phi, sau đó lảo đảo nhanh chóng chạy trốn.