“Đi nào đi nào, tiên trưởng, ngay phía trước thôi!”
“Ừm, tốt lắm.”
Cứ đến mỗi giao lộ, Kiều Dũng - người dẫn đường - luôn dừng lại và chỉ tay dẫn đường vì sợ Kế Duyên và lão ăn mày không biết đi hướng nào. Dù biết rõ đây là hai vị tiên trưởng, nhưng cũng không thể nào phớt lờ kiểu lễ nghi thế này được.
Mặc dù Kiều Dũng không còn trẻ, nhưng xương cốt cơ thể rõ ràng là rất cường tráng. Gã khiêng quang gánh mà đi như bay, dẫn Kế Duyên và lão ăn mày dạo khắp các hang cùng ngõ hẻm.
Lão ăn mày nhìn Kiều Dũng, người đang dẫn đường kia, vừa đi song hành cùng Kế Duyên phía sau, vừa hạ giọng nói:
“Kế tiên sinh, không phải ngài nói đến gặp một vị quan lớn à? Còn nói là cho lão ăn mày này ăn ké một bữa cơm nữa. Hai ngày qua, chúng ta chưa từng cơm nước gì hết, đến cả mỡ bụng cũng teo tóp cả rồi. Giờ tình huống thế này, có tiện để chúng ta đi theo hay không?”
Kế Duyên cười bất đắc dĩ.
“Nếu đến lúc đó mà Lỗ lão tiên sinh không hài lòng, Kế mỗ tự bỏ tiền ra, đến tửu quán mua một bàn rượu thịt thật ngon để chiêu đãi lão, chịu không?”
“Tốt tốt, là tự ngươi nói đấy nhé. Kế tiên sinh, ngài cũng không thể nuốt lời được đâu. Ha ha ha.”
“Ngươi đó nha...”
Kế Duyên cười rất thoải mái. Hắn nhìn lên thì có thể thua kém một số người, nhưng nhìn xuống thì cũng có khá nhiều người kém cỏi hơn hắn, do đó, dù không thể lận lưng bạc triệu nhưng tiền cơm thì quá đơn giản rồi. Dù gì đi nữa, Hồ Vân từng đưa hắn một ít Cẩu Đầu kim, hắn vẫn chưa hề xài tới.
Nói xong, lão ăn mày nhìn về phía Kiều Dũng một lần nữa.
“Tuy nhiên, Kế tiên sinh từng bảo gã truyền lời trở về, ngay cả khi không để lại bất kỳ tín vật có giá trị nào, nhưng ít ra thì mấy câu nói kia cũng đáng để cân nhắc ấy chứ. Đâu có đến mức khiến tên Kiều Dũng này phải đi buôn gánh bán bưng giữa đầu đường xó chợ thế này?”
“Ngươi nói cũng đúng. Nhưng theo ta thấy, Kiều Dũng có sắc mặt trông khá hồng hào, không bị hụt hơi khó thở hay dáng vẻ hư nhược; tuy quan khí có cạn đi nhưng chưa tiêu tán triệt để. Tính ra, cũng không phải là quá thê thảm, thôi thì cứ quan sát kỹ rồi tính tiếp.
Trong lúc hai người phía sau đang chuyện trò, nhóm ba người này lại băng qua một ngõ hẻm nữa, sau đó là đến đường cái. Đối diện lối ra con hẻm là một tòa phủ đệ trông khá khí phái. Đến đây, Kiều Dũng bèn chỉ về hướng bên kia, nói:
“Hai vị tiên trưởng, đó là nhà của ta. Mau ghé sang nhà ta để nghỉ ngơi một chút nhé!”
Nói xong, tốc độ bước chân của Kiều Dũng cũng tăng lên rất nhiều.
Lão ăn mày nhìn về phía xa xa; vốn dĩ biết rõ thị lực của Kế Duyên không được tốt lắm trong khi chữ trên tấm bảng tuy lớn nhưng cần phải nhìn thật gần mới có thể thấy rõ, lão ăn mày hiểu ý nói:
“Kế tiên sinh, trên đó ghi là 'Kiều phủ'.”
Kế Duyên cười nói.
“Cho dù không nhìn rõ, ta cũng có thể đoán được!”
Kiều phủ ngày nay chỉ giữ lại một tòa phủ đệ duy nhất mà thôi, không còn bề thế như năm đó nữa. Huống chi, đừng nói là gia đinh canh cửa, ngay cả một đống lá rơi đầy trước cửa mà chẳng có ai quét sạch kìa.
Kiều Dũng quẩy quang gánh đến trước cửa rồi cầm vòng đồng trước cửa đập mạnh vào.
...Đùng đùng đùng... Đùng đùng đùng...
“A Đức, A Đức, mở cửa, ta về rồi!”
“Tới liền!”
Một loạt tiếng bước chân truyền đến. Không lâu sau, một bên cánh cửa phụ được mở ra từ bên trong, sau cánh cửa là một lão già với mái tóc đầy hoa râm.
“Lão gia ư? Bên này nè. À, tại sao người lại gõ cửa chính? Hai người này là ai thế?”
Kiều Dũng vỗ trán mình một cái, nói nhanh.
“Này này, A Đức! Mở cửa chính ra, mở cửa chính ra, chúng ta phải nghênh đón khách quý! Mở cửa chính ra để ta còn chào đón hai vị tiên trưởng nữa!”
“Ồ? Vâng vâng vâng, mở cửa chính, mở cửa chính ngay đây...”
Hiện tại, Kiều Đức là hạ nhân duy nhất trong Kiều phủ. Lão đã theo Kiều gia mấy chục năm nay; mặc dù Kiều gia đã sa sút, lão vẫn trung thành.
Kế Duyên và lão ăn mày cũng không ngăn cản hạ nhân của Kiều gia mở cửa chính. Mặc dù hơi tốn công tới sức, nhưng Kiều Dũng rất coi trọng chuyện lễ nghi, nên cứ để gã làm thế là được.
Két...
Cánh cửa chính đã lâu không mở, nay đang chậm rãi mở ra. Kiều Dũng đưa Kế Duyên và lão ăn mày đi vào cùng mình, đúng lúc gặp những người khác bên trong Kiều gia vừa hay tin có khách nên cũng chạy ra chào hỏi.
Không chỉ vậy, Kiều Dũng còn phân công cho vợ và con gái của mình chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, đồng thời nhấn mạnh nhiều lần là phải nấu nướng đa dạng các món ăn. Sau đó, gã mới đưa Kế Duyên và lão ăn mày đến phòng khách.
Ngôi phủ đệ này vẫn là tòa phủ đệ Kiều phủ ngày xưa. Mặc dù không tính là quy mô to lớn gì ở đất kinh thành này, nhưng tòa phủ đệ này cũng không thể được coi là một khu tiểu viện được. Bây giờ, trong cả Kiều phủ cũng không còn được mấy người nên bỏ trống khá nhiều căn phòng, chẳng ai dùng đến nên cũng chẳng hề quét dọn gì cả.
Người trong Kiều gia dĩ nhiên là rất tò mò về sự xuất hiện của Kế Duyên và lão ăn mày. Trong lúc nấu nướng tại nhà bếp, bọn trẻ trong nhà còn bàn tán với nhau.
“Đó là tiên nhân đấy ư? Tại sao có một lão ăn mày vậy?”
“Đừng nói nhảm, chỉ là tướng mạo bề ngoài thôi!
“Xem ra, bọn họ không giống những vị tiên sư ở Thiên Sư Xử cho lắm. Chẳng phải mấy vị tiên sư ở Thiên Sư Xử cũng là tiên nhân à?”
“Dĩ nhiên là sẽ có sự khác biệt giữa các vị tiên nhân rồi. Như ta và ngươi, lớn lên cũng khác nhau mà.”
“Đừng ba hoa nữa! Nhóm lửa nấu cơm đi, ta đi làm thịt hai con gà.”
“Có gà ăn hả?” “Tuyệt vời quá!”
...
Không khí trong bếp rất vui vẻ. Còn bên phòng khách, sau khi rót trà cho Kế Duyên và lão ăn mày, Kiều Dũng kể cho họ nghe những gì đã xảy ra sau khi trở về.
Dù rong ruổi trên biển nhiều năm, nhưng chỉ mất có một năm để gã trở về hải cảng của Đại Tú. Nhắc đến cũng lạ, cuộc hành trình quay về rất thuận buồm xuôi gió, không gặp gỡ bất cứ cơn bão táp nào, cũng không bị mất phương hướng, vô cùng suôn sẻ cập bến đất liền của Đại Tú.
Khi lần đầu tiên nghe tin họ trở về, trong hoàng cung Đại Tú, long nhan của Hoàng đế cực kỳ vui mừng. Y nghĩ rằng, đội thuyền đã có thể mang Tiên đan về đến, thế là lập tức triệu kiến Kiều Dũng vào cung, thậm chí còn phái ra cấm quân và Ngự tiền Đái đao Thị vệ đi theo hộ tống gã nữa.
Hoàng đế Đại Tú cử tổng cộng ba đội đi tìm Tiên dược, chia nhau ra tìm đến ba khu vực tiên phủ nơi thế ngoại như truyền thuyết từng nhắc đến. Đội tàu Bảo thuyền được phái đi về phía Đông Hải, lẽ ra là nhánh có tin tức chậm nhất và hy vọng thấp nhất. Ai ngờ đâu, lại là đội tàu về trước nhất.
“Ha ha, tên hoàng thượng kia hẳn là vui mừng lắm nhỉ?”
Lão ăn mày nghe Kiều Dũng kể đến đoạn này thì không khỏi nói đùa một câu. Lão có một đệ tử từng là hoàng đế, cũng đã từng bị chém đầu một lần. Thế nên, gã Hoàng đế của Đại Tú này cũng khá giống với Dương Tông trước đây.
Kiều Dũng chỉ có thể cười khổ khi nghe câu hỏi của lão ăn mày.
“Cũng không phải như ngài nghĩ! Thực ra, hạm đội của ta còn chưa vào cảng, mấy người của bên Quan Hải ti cũng đã quan sát thấy đội thuyền trở về. Nên khi cả đội cập cảng, đã có binh sĩ mặc giáp ra đón.”
Sau khi nhớ lại một lúc, Kiều Dũng kể tiếp.
“Lúc đầu, ta cũng ưu tiên bẩm báo với vị quan viên ra tiếp đón rằng, chúng ta không thỉnh được Tiên đan, thay vào đó là lời hứa hẹn của Kế tiên sinh. Vị quan đón tiếp kia cũng không dám quay về kinh thành bẩm báo ngay, chỉ đơn giản là dẫn đoàn thuyền viên của chúng ta quay về mà thôi.”
“Sau đó thì sao?”
Nghe Kế Duyên hỏi thế, Kiều Dũng cũng tiếp tục vừa nhớ vừa nói tiếp.
“Sau khi đến kinh thành, mọi người cũng biết là chúng ta không tìm thấy được Tiên đan, còn lời hứa hẹn của Kế tiên sinh cũng chỉ là lời nói từ miệng của ta mà thôi. Trên thực tế, thánh thượng sẽ tin lời của tiên nhân nói, nhưng những lời nói từ miệng Kiều Dũng ta đây thì chưa hẳn... Không những thế, lại có quan viên khác gièm pha rằng, là ta đã bịa đặt ra lời hứa hẹn của tiên nhân chỉ để quay về từ biển cả. Ngay sau đó, thánh thượng lập tức giận dữ, bãi chức quan của ta, tống giam ta vào ngục. Nếu không nhờ quốc sư khuyên can, cái đầu nhỏ của Kiều Dũng này cũng chưa chắc giữ được đến lúc này...”
“Là Kế mỗ chưa cân nhắc chu toàn, mong Kiều công thứ lỗi!”
Kế Duyên chắp tay, nói lời xin lỗi, khiến Kiều Dũng hốt hoảng đứng bật dậy, nói “Không dám, không dám” lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tuy nhiên, mặc dù Kế Duyên nói rằng bản thân chưa cân nhắc chu toàn, nhưng trên thực tế là hắn cũng không có bất cứ tín vật nào để gửi lại lúc đó. Kế Duyên hắn có gốc gác từ thế lực nào? Chắc chắn là hoàng triều bên này chưa từng nghe đến tên của hắn rồi, dù có để lại tín vật thì cũng vô ích mà thôi. Ngược lại, tin tức về đại hội Tiên Du càng dễ khiến người khác tin tưởng hơn.
Thiếu sót của Kế Duyên là ở chỗ, lúc đầu hắn nghĩ rằng đại hội Tiên Du phải là một đại hội cao cấp và vô cùng bí mật; nếu không có thân phận đặc biệt, khó mà biết đến sự kiện này. Chỉ sau khi đến núi Nguyễn Sơn, hắn mới hiểu rõ một chuyện, tuy không có quá nhiều người trong thiên hạ này biết về đại hội Tiên Du - nhưng cũng không phải là quá ít người biến đến. Thế cho nên, đâu phải một người biết về đại hội Tiên Du là có thể tin cậy hoàn toàn đâu.
“Vậy, vị quốc sư kia có tin tưởng ngươi hay không?”
Kế Duyên hỏi tiếp, còn Kiều Dũng thì lắc đầu, thành thật trả lời.
“Mặc dù quốc sư đã chỉ ra điểm kỳ lạ trong này, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng ta. Ngài ấy hỏi ta rất nhiều vấn đề về Kế tiên sinh, cũng đã hỏi rất nhiều về mối quan hệ của ngài và Tiên Hà Đảo. Kiến thức của ta có hạn, chỉ có thể cố gắng trả lời theo hiểu biết hạn hẹp của mình. May mắn thay, quốc sư cũng là người thần cơ diệu toán, có thể tính toán ra là ta không hề nói dối. Ngài ấy còn bảo rằng, mỗi khi tính toán về Kế tiên trưởng thì dù dùng bất cứ cách nào đều cho ra kết quả là trống rỗng.”
Nói đến đây, Kiều Dũng tỏ vẻ thật nghiêm chỉnh rồi mới kể tiếp.
“Khi nói những lời này, đó cũng là lúc quốc sư đang dự thính giữa Kim điện và bẩm tấu cho thánh thượng nghe. Lúc ấy, Kiều mỗ vô cùng hoảng sợ khi quốc sư cho ra đáp án như thế, ngay cả thánh thượng cũng nổi trận lôi đình. Tốt đẹp thay, quốc sư lập tức giải thích kỹ càng hơn, rằng có lẽ lần này ông ta đã gặp gỡ cao nhân chân chính rồi. Nếu không phải do mang theo chí bảo bên người, ắt hẳn người mà Kiều mỗ gặp có đạo hạnh cao thâm hơn ngài quốc sư ấy không biết bao nhiêu lần mà nói. Nhờ lời giải thích này, mạng nhỏ của Kiều mỗ đây mới được giữ lại...
Sau nửa năm, lại có tin tức từ một nhánh đi cầu Tiên ở hướng khác. Tuy nhiên, tin tức kia có nội dung rằng, Lý đại nhân đã mang theo đống quân nhu kia bỏ trốn, không dám trở lại Đại Tú. Đương nhiên, thánh thượng rất tức giận. Lúc này, vài vị đồng liêu cũ từng giao hảo trong triều với ta ngày xưa bèn nhân cơ hội để nói tốt cho ta, vì ít ra thì Kiều Dũng ta cũng không quên hoàng ân, một lòng quay về báo tin, dù không có công lao cũng có khổ lao...”
Kiều Dũng vui vẻ nói tiếp,
“Ha ha, vốn dĩ thánh thượng muốn giam giữ ta đến năm sau. Lúc đó, nếu vẫn không có tin tức của tiên nhân thì đến mùa thu năm sau nữa làm xử trảm. Nhưng vì sự kiện kia, sau nửa tháng, ta đã được phóng thích, giờ đang làm một tay phú ông nhàn rỗi đây đến tận hôm nay đây.
Thực ra, thánh thượng đối xử với ta cũng không tệ. Dù bị cách chức, ngài ấy vẫn không kiểm tra tịch biên gia sản. Chỉ là... Các huynh đệ trong đội thuyền lại phải mưu sinh vô cùng vất vả đấy. Mấy người còn khỏe mạnh, thân thể hoàn chỉnh thì không nói; có vài người gặp phải nguy hiểm sau đó là bị tàn tật trong quãng thời gian lênh đênh trên biển, thế là đành phải sống một cuộc đời cay đắng về sau rồi. Vì thánh thượng giận chó đánh mèo, nên bọn họ không được nhận trợ cấp. Ta cũng không đủ sức gánh vác hết tất cả, cuối cùng chỉ có thể góp một phần sức mọn, giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Lão ăn mày khẽ gật đầu với Kế Duyên. Về cơ bản, người họ bọn họ đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện về những thay đổi của Kiều gia trong mấy năm nay. Dù không hề bấm đốt ngón tay để nghiệm chứng, cả hai đều có thể xác minh rõ là Kiều Dũng có nói thật hay không.
“Kiều công đúng là một người tốt bụng.”
Lão ăn mày vừa mỉm cười, vừa khen lấy một câu, nhưng Kiều Dũng chỉ lắc đầu.
“Cũng không phải là tốt bụng; nhưng ta đã từng hứa hẹn với các huynh đệ, giờ lại không thể thực hiện tròn lời hứa... Nơi đây... khó mà bình an!”
Nói xong, Kiều Dũng vỗ mạnh vào ngực của mình.