Trong phòng, Kế Duyên cười một trận thật sảng khoái. Mấy chữ nhỏ vẫn chú ý ở bên ngoài tựa hồ cũng hiểu ra Đại lão gia đã làm xong chuyện rồi. Bầu không khí yên tĩnh đầy khẩn trương cũng trở nên hòa hoãn hơn.
“Ò ó o oooo”
Vào lúc này, con gà trống lớn của phường Thiên Ngưu đã bắt đầu cất tiếng gáy, dần dần tất cả gà trống trong huyện Ninh An cũng bắt đầu chào ngày mới.
Nghe được thanh âm gà gáy, sau đó Đại lão gia tỉnh lại, hơn nữa còn rất vui vẻ, đám chữ nhỏ lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Cục cục...” “Oa oa oa...”
“A ha ha ha, ta làm giống nè!” “Ta mới giống!”
“Ò a a a ...” “Ta giống hơn!”
Một đám chữ nhỏ đang tập học gáy ở bên ngoài. Mấy chuyện nhỏ này luôn được bọn chúng làm thành chất xúc tác, bất kỳ vấn đề nhỏ nhặt nào cũng có thể trở thành nguồn gốc của những cuộc cãi vã hoặc vô cùng vui vẻ.
“Ha ha, mấy tiểu gia hỏa này quả thực rất tiêu dao vui sướng!”
Trên một ý nghĩa nào đó, nhiều khi những chữ nhỏ kia cũng phù hợp với ý vị của tiên đạo.
Kế Duyên nở nụ cười, cầm lấy Lực sĩ phù trong tay rồi đứng dậy.
Hắn đi tới trước cửa, “két” một tiếng, cửa phòng mở ra. Sau đó, hắn chậm rãi đi vào trong sân. Trong lúc này, đám chữ nhỏ cũng nhao nhao xúm lại, tất cả sự chú ý đều tập trung lên tay Kế Duyên.
“Người giấy?” “Lực sĩ phù!”
“Tối qua Đại lão gia luyện chế cái này sao?”
“Cái thứ to xác này cũng màu đỏ à?” “Còn có thứ gì có lớp da màu đỏ nữa sao?”
“Cái mông khỉ!” “Ha ha ha ha...”
Kế Duyên không để ý đến mấy chữ nhỏ xung quanh. Ở cạnh bàn trong sân, Kế Duyên ném tấm Lực sĩ phù trong tay ra phía phía trước, trong miệng nhỏ giọng nói.
“Lực sĩ ở đâu?”
Xoạt một tiếng, một đạo kim quang hiện ra, Thần Tướng lực sĩ dáng người cao lớn, kim giáp khăn vàng, khuôn mặt đỏ thẫm xuất hiện trong sân nhỏ.
Mặt lực sĩ hướng về phía Kế Duyên, hai tay chắp lại thành quyền, chậm rãi khom người. Thanh âm trầm thấp như tiếng chuông, gã nói.
“Tôn thượng.”
Lực sĩ không chớp mắt, khí lực to lớn, kim giáp huy hoàng, mang một cỗ khí thế không giận mà uy tràn ngập. Mấy chữ nhỏ đang trêu đùa vui chết đi được cũng vô thức hạ thấp thanh âm xuống, sau đó lặng lẽ vây quanh Lực sĩ.
Mặc dù đám chữ nhỏ đang xúm lại xung quanh không còn ầm ĩ ồn ào nữa nhưng ánh mắt của gã lực sĩ vẫn không hề dời đi.
Sau khi Kế Duyên khẽ “ừ” một tiếng, Kim Giáp lực sĩ mới chậm rãi đứng lên, buông thõng hai tay, ánh mắt vẫn hơi nhìn về Kế Duyên. Ngoài điều đó ra, nó không quan tâm đến thứ gì khác.
Ôi, dáng vẻ “không coi ai ra gì” này vẫn giống y như lúc trước.
Kế Duyên cũng chẳng thất vọng chút nào. Từ thần thái đến vẻ bề ngoài, vị Kim Giáp lực sĩ này giống trước kia như đúc; nhưng hắn biết rõ ràng, ít nhất vị lực sĩ này đã không còn như xưa.
Mấy đám chữ nhỏ vây quanh Kim Giáp lực sĩ, hiếu kỳ nhìn xem thế nào. Mặc dù bọn chúng đã hiểu về Lực sĩ phù một chút nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy Kim Giáp lực sĩ ở khoảng cách gần như vậy.
Từng chữ một bắt đầu bàn tán, thảo luận xem khí lực của lực sĩ có thể lớn đến chừng nào.
Ở bên này, thấy các chữ nhỏ không thể giữ yên lặng nữa, Kế Duyên bèn ra lệnh với Kim Giáp lực sĩ. Chỉ là tâm niệm vừa động, Kim Giáp lực sĩ vốn đang đứng trang nghiêm bèn hành động ngay lập tức.
“Tránh ra, đừng để bị cuốn ra bên ngoài.”
Kế Duyên nhắc nhở một câu, để đám chữ nhỏ bay đi.
Mà vào lúc này, thân hình Kim Giáp lực sĩ hơi ngửa ra sau, chân trái cong thành hình cung, cánh tay trái chặn ở phía trước, cánh tay phải nắm lại thành hình nắm đấm, sau đó duỗi ra. Thời điểm này, tà khăn vàng khẽ rủ xuống mặt đất. Có một sự súc tích đặc thù mơ hồ khó có thể nhận thấy dưới bàn chân gã.
Kim Giáp lực sĩ hơi ngả về phía sau để lấy đà, cả người giống như một cây cung đang được kéo căng. Sự thay đổi này thậm chí còn ảnh hưởng đến khí tức của không gian xung quanh, mang lại một cỗ cảm giác rất căng thẳng. Một nhóm chữ nhỏ đã sớm chạy trốn, ẩn mình trên tàng cây hoặc sau cột trụ của ngôi nhà ở phía xa để theo dõi tình hình.
“Hây a~”
Vừa quát to một tiếng trầm thấp hùng hậu, Kim Giáp lực sĩ lập tức vung quyền đánh xéo lên trên.
Nắm đấm phát ra một tiếng rít xé rách không khí, một quyền này đánh vào không khí theo đường chéo lên phía trên.
“Đùng...”
Mặt đất khẽ chấn động.
Nắm đấm vung vào trong không khí tạo ra âm thanh trầm đục kèm theo một hiệu ứng nổ tung. Kế Duyên rõ ràng có thể cảm nhận được nơi mà một quyền này đánh xuống, khí lưu bị dồn nén lại như kiểu bộc phá. Người thường có thể nhìn không ra nhưng trong mắt hắn, giờ phút này khí lưu dường như có màu sắc rõ ràng.
Tựa như dừng lại trong tích tắc, và sau một khắc.
“Ù....”
Khí lưu vặn vẹo mang theo sóng khí cuồn cuộn khuếch tán lên phía trên và tỏa ra xung quanh.
“Ầm ầm rầm...rầm rầm...”
Cành lá của cây táo lớn lắc lư dữ dội. Bụi đất trong nội viện tung bay, ngay cả những hạt bụi, tro giấy ở trong phòng ngủ của Kế Duyên cũng bay lên, giống như có một cơn lốc nhỏ vừa vặn hình thành trong Cư An Tiểu Các, khuấy cho bụi mù nơi đây như trời long đất lở.
Thật lâu sau, khí tức này mới bình tĩnh trở lại. Ống tay áo bay phất phơ của Kế Duyên lại một lần nữa đứng im. Kim Giáp lực sĩ chậm rãi thu hồi tư thế đánh một quyền lúc này, lại tiếp tục đứng yên bên cạnh bàn.
Kế Duyên vuốt lại sợi tóc mai bị cuồng phong thổi tán loạn về lại chỗ cũ. Hắn ngẩng đầu nhìn nơi mà Kim Giáp lực sĩ đánh tới, mơ hồ cảm nhận được khí tức trong không khí đang phập phồng bất định, có từng tầng bạch khí bao quanh ở phương xa trên bầu trời, sau đó mới dần dần tản đi.
“Trước đây đều thắng ở lực lượng, bây giờ mới nhẹ nhàng thử một lần. Khí lực quả thực hơi lớn, nhưng còn mang theo một loại ‘thế’, không tệ!”
Kế Duyên tán thưởng một câu, xem như khá hài lòng với Kim Giáp lực sĩ. Loại uy và thế này không phải do lực sĩ có dáng người uy mãnh mà nhờ dung nhập phương pháp vận dụng sức mạnh vào quá trình thi triển, có thể nói là khó hơn việc đấm một cú thật mạnh rất nhiều.
Thấy mọi thứ đã bình ổn trở lại, lá gan của đám chữ nhỏ cũng lớn hơn, rối rít xông tới một lần nữa.
“Đại lão gia luyện chế lực sĩ này cả đêm à?” “Ta nghĩ vậy đấy!”
“Suýt chút nữa gia hỏa này đánh tới cây táo lớn rồi.” “Đúng đấy, bất cẩn quá!”
“Đây không phải là còn chưa đánh tới sao!” “Thế nhưng rất gần rồi!”
“Cả người gã đều màu đỏ à, cái mông có phải màu đỏ không nhỉ?”
“Hình như gã không hít thở đúng không?”
“Không đúng, có hít thở đấy, nhưng là hút linh khí!” “Ừ, hô hấp khá chậm!”
“Vóc dáng thật lớn.” “Cái mông của hắn có phải màu đỏ không?”
“‘Kỳ’, ngươi có thể đừng nhắc tới cái mông được không!”
“Ta cứ nói!” “Không được nói!” “Nói rồi!”
“Oa nha nha nha nha!” “Ấy da da nha!”
Cả đám chữ xúm lại quanh Kim Giáp lực sĩ bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi. Còn Kế Duyên thì đứng nhìn khăn vàng lay động và nơi gã đang đứng, cùng với miệng mũi của lực sĩ.
Giống như đám chữ nhỏ đã nói, lực sĩ này rõ ràng thật sự đang hô hấp, tuy tần suất cực thấp nhưng hơi thở rất dài. Nhưng đúng là vào lúc gã hít thở, chính là đang hít linh khí trong nội viện Cư An Tiểu Các vào. Còn nơi gã đặt chân thì mơ hồ có thổ linh tràn ngập.
Không phải Kim Giáp lực sĩ đã biến thành sinh mệnh có linh trí, nhưng đây cũng là một hiện tượng rất có ý tứ.
Trong quá khứ, sự tồn tại của lực sĩ đều cực kỳ ỷ lại vào pháp lực của Kế Duyên. Thời điểm chân chạm đất thì còn tiêu hao chậm một chút, nếu lực sĩ cách mặt đất thì pháp lực tiêu hao cực kỳ nhiều. Tất nhiên cũng có lúc lực sĩ sẽ nạp linh khí và thổ linh ở xung quanh nhưng nói tóm lại vẫn là hao tổn cực lớn.
Mà bây giờ, lực sĩ đã khác xưa rồi. Trước mắt, hắn nhìn không ra những năng lực khác của Kim Giáp lực sĩ có bị ảnh hưởng hay không, nhưng nếu chỉ nói về việc duy trì năng lực thì đã mạnh hơn trước rất nhiều.
“Đi đi, đêm nay ngươi đứng trong nội viện đi. Nếu nói về linh uẩn, Cư An Tiểu Các cũng không tệ đâu.”
Kế Duyên nói với Kim Giáp lực sĩ một câu như vậy, sau đó hắn vươn tay giãn chân, tay phải che miệng, nheo mắt lại ngáp một cái.
“Ôi... Trời đã sáng rồi, ta đi nghỉ ngơi đây. Các ngươi an tĩnh một chút.”
Vừa nghe câu này xong, thấy Đại lão gia ít khi tự mình phân phó như vậy, đám chữ nhỏ ngay lập tức đều im bặt.
Kế Duyên đi về phòng ngủ. Hắn đứng ở cửa ra vào, vung tay áo quét sạch tất cả tro giấy ở trong phòng bay vào hố tro ở bếp. Sau đó, hắn đi vào phòng. Thấy đám chữ nhỏ đã yên lặng, Kế Duyên mới đóng cửa lại.
Không lâu sau, Kế Duyên ngồi tại đầu giường nhưng chưa ngủ ngay, mà ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đôi pháp nhãn mở to có thể nhìn xuyên qua vách tường.
Ở bên ngoài, một đám chữ nhỏ lại bắt đầu chia làm mấy trận doanh, cùng tụ tập lại “bài binh bố trận” để tán dóc với nhau. Tuy nhiên, đó hoàn toàn không phải là sự tổ hợp đơn thuần của những con chữ. Trái lại, sự lưu động và đạo lý biến chuyển giữa quá trình tổ hợp đấu khẩu ấy cũng là một hiện tượng mà Kế Duyên cần phải cân nhắc.
Có lẽ bản thân đám chữ nhỏ này không ý thức được điểm đặc biệt nào, nhưng việc quan sát này rất thú vị đối với hắn. Cho tới bây giờ, Kế Duyên chưa từng xem nhẹ những chữ nhỏ này.
Lúc còn chưa bắt đầu tu bổ Lực sĩ phù, những đám chữ nhỏ đó khoa chân múa tay với nhau đã khiến Kế Duyên chú ý, hiện tại thì hắn lưu tâm hơn một chút.
Không thể không nói, những chữ này giao lưu với nhau rất tùy tâm sở dục, trong lúc đang vui đùa cũng liên tục tìm tòi. Nhiều chữ không giống nhau hoặc tương tự nhau dùng phương thức kết hợp trên một cơ sở nào đó, tổ hợp lại thành rất nhiều phương thức “biến trận”.
Sau khi quan sát một hồi, lại có một tiếng gáy vang lên, rốt cuộc Kế Duyên cũng cảm thấy có chút buồn ngủ. Hắn rút ngọc trâm trên đỉnh đầu đặt qua một bên, những sợi tóc đen tùy ý rủ xuống. Lúc này, Kế Duyên mới ngã đầu nằm ngủ.
Ánh mắt nhắm lại nhưng hắn vẫn chưa ngủ ngay. Cảnh tượng những ngày qua hiện lên trước mắt.
Thời khắc mới vào thành, quán mỳ Tôn Ký, ở Song Tỉnh Phổ của phường Thiên Ngưu gặp lại người quen, quan phủ thay đổi, Chu Ngôn Húc đã già, một chồng thư lớn, lão đại phu trong Tế Nhân Đường...
Mà hôm nay cũng gần đến cuối năm rồi.
“Sơn trung vô tuế nguyệt, hàn tẫn bất tri niên (*ý nói ngày tháng trôi qua rất nhanh)... Có một số việc bản thân không thể thay đổi được, tu tiên sẽ bất tri bất giác không còn nhạy bén với thời gian. Thoáng chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng nên đi gặp Doãn phu tử rồi!”
Kế Duyên nói đến đây thì nhắm mắt lại. Hắn muốn đi gặp Doãn Triệu Tiên, cũng không phải vì nhà họ Doãn là một quân cờ trọng yếu ở Nhân đạo đại thế Đại Trinh, mà thuần túy chỉ muốn đi thăm một người bằng hữu mà thôi.
Cho tới nay, Kế Duyên chưa từng nghĩ sẽ kéo Doãn gia vào con đường tiên đạo; không phải hắn không thể làm được, mà mỗi người đều có duyên pháp của mình. Vviệc tu tiên cũng không phải ai cũng thích hợp.
Quả thật với Kế Duyên ngày hôm nay, hắn có năng lực để cho rất nhiều người, thậm chí là những người cực kỳ bình thường tiến vào Tiên đạo. Nhưng nhiều lúc, hắn rất dễ dàng nhìn thấu tâm tính và chấp niệm của người thường. Có một vài người từng bước vào Tiên đạo, kết quả cuối cùng có khi còn không bằng việc bình tĩnh sống an nhàn tới già. Đó là còn chưa kể đến một ít người rất tài ba trong một lĩnh vực nhất định, thế là bọn họ sẽ tự xác định rằng bản thân mình phải mang một sứ mệnh nào đó.
Nghĩ đến cũng rất nhiều năm không thấy người nhà họ Doãn, không biết Doãn Thanh đã lấy vợ sinh con chưa, không biết đứa trẻ thứ hai của Doãn gia lớn như thế nào rồi.
Hắn cũng không bấm đốt ngón tay tính toán gì, chỉ mang theo nỗi thấp thỏm chờ mong ấm áp như những người thân bình thường mà tiến vào mộng đẹp.