Sau một thời gian, dòng nước Thông Thiên giang đã ổn định trở lại. Vẫn còn nhiều kẻ thuộc Thủy tộc đang trong trạng thái choáng, bèn nhốn nháo dò hỏi tin tức lẫn nhau, thậm chí đích thân đến Thủy phủ để thăm dò tình hình.
Dạ Xoa trong Thủy cung cũng bối rối, quyết định quay lại vị trí canh gác, hỏi han nhau.
“Chuyện gì xảy ra vừa rồi thế?”
“Dường như có biến cố nào đó tại Long Đàm!”
“À? Vậy Long Quân gặp chuyện gì ư?”
“Vẫn chưa rõ, Đô thống Đại nhân đã đến Long Đàm hỏi thăm rồi!”
Một vài Dạ Xoa và các nàng cá trong nước hơi lo lắng, chỉ đành bơi qua bơi lại liên tục trong Thủy phủ. Cũng có một vài người đi xử lý đống kiến trúc sụp đổ, nhặt các đồ gia dụng lên hoặc tu sửa những vị trí bị nghiêng ngã.
Hiện tại, có nghi vấn là Thủy phủ bị tấn công. Đã mấy trăm năm qua, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Vẫn chưa rõ có thương vong hay không, chỉ biết rằng Thông Thiên giang đã rung chuyển ở phạm vi không nhỏ.
Hồi lâu sau đó, một tên Dạ Xoa tóc đỏ bước ra khỏi lối vào của Long Đàm với thanh trường kích trên tay, đối mặt với một nhóm các Thủy tộc mang gương mặt đầy lo lắng.
“Giải tán, giải tán hết. Không có chuyện gì đâu, là do Long Quân hắt xì hai lần. Chẳng phải chuyện lớn gì hết, Long Quân yêu cầu chúng ta khôi phục lại hiện trạng của Thủy phủ rồi trở về đúng với cương vị của chính mình.”
“Ồ ... thì ra là thế!” “Hóa ra là Long Quân hắt hơi ...”
“Quả không hổ danh là Long Quân, một vài cái hắt hơi đã làm cho Thông Thiên giang rung chuyển không ngừng. Nếu ngài ấy thực sự nổi giận, vậy sẽ nghiêm trọng cỡ nào?”
“Này, trái lại thì ta không muốn thấy Long Quân nổi giận đâu.”
“Ta cũng vậy!”
Vừa biết chuyện gì đang xảy ra, các Dạ xoa trong Thủy cung của Giang Thần bèn cử người đi trấn an các Thủy tộc khác. Cuối cùng, sóng đã yên, gió đã lặng trên Thông Thiên giang.
Chỉ là, lão Long vẫn còn nằm thao thức, khó mà ngủ được.
Giữa khung cảnh rực rỡ từ ánh minh châu, nơi có linh khí hội tụ từ bốn hướng, một đôi mắt rồng to lớn màu hổ phách đang nháy nhẹ từ thân thể của một con rồng với từng luồng Thủy linh tự xuất hiện xung quanh.
“Kỳ quái! Tại sao mình lại không dằn được cơn hắt xì thế này? Bị thi pháp ư? Không đúng rồi! Chẳng lẽ mình bị ai đó nói xấu, mà kẻ đó lại có thể đồng cảm sâu sắc với mình? Ai lại có tu vi mạnh đến nhường này?”
Nheo mắt suy nghĩ một hồi, nhớ lại những gì mà mình từng làm gần đây, cuối cùng lão Long đột nhiên thốt ra.
“Chẳng lẽ là cái tên Kế Duyên đó?”
...
“Hắt xì...”
Vừa ngồi xuống trong một tửu quán tại chợ phiên trên boong tiên thuyền Cửu Phong sơn, Kế Duyên chợt hắt hơi thật mạnh.
Cả Trì Quy, Lâm Tiệm và Long Nữ Ứng Nhược Ly đang ngồi xung quanh đều phải sững sờ, nhìn hắn trân trân. Tu sĩ có tu vi càng cao, khả năng khống chế thân thể càng mạnh; tu tiên đến cấp độ này, trừ khi Kế Duyên cố ý, không thì chẳng bao giờ hắn có thể bị nhảy mũi được cả!”
“Kế thúc thúc, tửu lâu này có vấn đề gì à?”
“Đúng rồi, Kế tiên trưởng, nếu ngài không thích, chúng ta sẽ đổi sang quán khác ngay lập tức!”
“Vâng, vâng, ta biết một tửu lâu khác nằm ở đoạn cuối của khu chợ này, thường dùng rau quả ẩn chứa linh khí để làm thức ăn nữa!"
Nhìn thấy ba người họ như vậy, Kế Duyên nhích nhẹ sang một bên, dùng một tay xoa mũi, trong khi tay còn lại phất nhẹ.
“Không sao đâu, không có gì đáng ngại cả, chẳng có gì to tát hết. Chỉ là hắt xì mà thôi. Chắc có người đang khen ta đấy. Dùng bữa thôi!”
Nói đến đây, Kế Duyên vẫy tay gọi người chưởng quỹ đang đứng hầu hạ cạnh bên. Từ khi họ bước vào, ông chủ tửu lâu đã đích thân đến tiếp khách, chỉ là không dám làm phiền mà thôi.
Những người phàm trần khác có thể không nhận ra Trì Quý và Lâm Tiệm; nhưng với tư cách là những người đã kinh doanh tửu lâu tại tiên thuyền vượt giới này qua nhiều thế hệ để mưu sinh, nếu còn không nhận ra hai vị chân nhân đến từ Cửu Phong sơn, vậy ắt hẳn không có mắt nhìn người rồi.
Bên cạnh đó, khi thấy hai vị khách này được Trì Quy và Lâm Tiệm đích thân dẫn đến, cơ bản là y có thể biết rõ hai vị khách này chính là người vừa cưỡi cá voi trên biển, khiến mọi người trầm trồ từ ban đầu.
Thấy khách vẫy tay gọi mình vài lần, chưởng quỹ bước gần đến một cách tự nhiên:
“Khách quan, người có dặn dò gì?”
Kế Duyên bèn hỏi:
“Tửu lâu của ngươi mở trên một chiếc tiên thuyền, ắt hẳn có chút bản lĩnh. Vậy có gì đặc sắc hay không?”
“À, haha nếu ngài đã hỏi đến, thú thật là chúng tôi cũng nấu như ngày thường mà thôi, nhưng tất cả đều được chế biến một cách rất cẩn thận và tỉ mỉ. Và đúng như Lâm chân nhân vừa nói, bổn điếm cũng có các món dùng rau quả có chứa linh khí làm thực phẩm."
Kế Duyên gật đầu, vỗ bàn ra hiệu cho Long Nữ và hai vị chân nhân đến từ Cửu Phong sơn cùng ngồi xuống.
“Đã vậy, chưởng quỹ cứ chọn vài món mà ngươi nghĩ là ngon nhất mang đến cho ta là được. Khoảng chín món ăn với một món canh nhé, thêm hai bình rượu ngon nữa.”
“Thưa vâng!”
Chưởng quỹ đáp lời, sau đó đích thân vào bếp dặn dò. Một lúc sau, y quay lại hầu bên cạnh một lần nữa.
Nhìn kẻ này, Kế Duyên chợt hỏi:
“Các ngươi sống tại đây từ xưa đến giờ à?”
Chưởng quỹ mỉm cười:
“Lời thì ở, lỗ thì đi, các thế hệ Mã gia của ta đều như thế.”
Như biết Kế Duyên muốn hỏi gì, người chưởng quỹ nói tiếp.
“Không hề có sưu cao thuế nặng trên tiên thuyền, cũng không có thiên tai nhân họa, lại có thể nhìn thấy cảnh đẹp khó gặp giữa nhân thế này. Không những thế, chúng ta sống ở đây là để chờ một vận may, ngộ nhỡ có thể kết duyên lành với một vị tiên trưởng nào đó để rồi được người ấy dẫn bước vào tiên đạo. Nếu được vậy, cả dòng tộc tổ tông đều có thể thành tiên rồi.”
Kế Duyên nhìn Trì Quy:
“Có tiền lệ này à?”
Trì chân nhân lập tức gật đầu.
“Đúng là như vậy. Linh khí có chất lượng kém nhất trên phi chu vẫn có phẩm chất cao hơn thế giới bên ngoài. Do đó, phàm nhân sống lâu dài ở đây cũng rất tốt cho sức khỏe. Nhưng trên thực tế, tốt nhất là nên quay lại mặt đất sinh hoạt ít lâu, sau một thời gian hẵng quay trở lại tiên thuyền. Phi chu cứ mãi du hành giữa tầng không, chẳng thể chạm xuống xuống mặt đất, rốt cuộc vẫn là bị khiếm khuyết ngũ hành.”
Chưởng quỹ đứng nghe ngóng cạnh bên, để rồi chắp tay cảm tạ nhóm người Kế Duyên khi nói đến nội dung này.
Trước đây, từng có lời đồn về thông tin này nhưng chẳng biết đúng sai; giờ do chính miệng Trì Quy nói ra, ắt hẳn là chính xác.
Không mất bao lâu, tiểu nhị mang vài khay món ăn đủ cả các yếu tố sắc – hương – vị đến cạnh bàn. Sau đó, đích thân chưởng quỹ bưng bát đĩa dọn lên, kèm theo hai vò rượu ngon được mang đến sau đó.
Hai vị chân nhân của Cửu Phong sơn chỉ động đũa tượng trưng; về cơ bản, chỉ có một mình Kế Duyên ăn, trong khi Ứng Nhược Ly ngồi kế bên đang xắn tay áo châm rượu.
Trong tửu lâu, Kế Duyên cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Hắn thoải mái vừa ăn, vừa nâng chén nhâm nhi, Trì Quy và Lâm Tiệm thỉnh thoảng nói chuyện tiếu lâm theo kiểu hỏi đáp nhau, trong khi Long Nữ vẫn giữ cho ly rượu của Kế Duyên không bị cạn. Bên cạnh đó, còn có vài tên tiểu nhị xung quanh đang ngu ngơ chiêm ngưỡng vẻ đẹp rực rỡ của Long Nữ.
Bức tranh này có thể coi là khá hài hòa, dễ chịu; nếu những vị phán quan thích vẽ tranh hỉ ở đây, chắc chắn sẽ không để lỡ mất cảnh này.
Nhưng chỉ vừa mới uống xong ba lần rượu và nhấm thử năm món, một tiếng rít mạnh vang lên ở ngay phía bên dưới phi chu.
“Nhược Ly nương nương... Kế tiên sinh... Mọi người đâu rồi? Có phải chiếc phi chu quái dị này đã bắt hai người không? Nhanh chóng thả Kế Duyên và Nhược Ly nương nương ra đây... Gào... Gào...”
Một tiếng rống to quỷ dị nhưng không kém phần kịch liệt mang âm hưởng của loài cá voi vang lên, nghe cực kỳ chói tai; ngay cả trên phi chu cũng có rất nhiều phàm nhân và tu sĩ phải che tai lại.
Bát đĩa trên bàn Kế Duyên đang ăn đều bị chấn động mạnh, đồng loạt phát ra âm thanh “lạch cạch lạch cạch...” liên tục.
Trì Quy dùng hai tay bấm pháp quyết, vận pháp giữa hư không một phen; trong phút chốc, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, hẳn là do điều động cấm chế của tiên thuyền ngăn cách lại.
Nhưng sau một khoảnh khắc tiếp theo...
“Ầm ầm...”
Một tiếng rền vang vọng đến, mọi bát đĩa trên bàn văng mạnh ra xa hai thốn; cả chiếc phi chu lắc lư mạnh, khiến vài phàm nhân trong tửu lâu đều loạng choạng, có người còn ngồi bệt xuống đất.
“Tính ra, tên ngốc này cũng trung thành. Nó đã nổi điên rồi. Nhược Ly, ngươi trấn an nó một chút đi!”
“Vâng!”
Long Nữ vừa buồn cười, vừa đứng dậy, sau khi ưng thuận bèn lập tức bay ra ngoài. Bởi vì nàng muốn bay đi ra, Trì Quy vội mở cấm chế một lần nữa. Lúc này, tiếng rống xuyên thấu và mạnh mẽ của con cá voi kia lại vang lên: “Gào... gào...”
“Cự Kình tướng quân, đừng làm ồn. Kế thúc thúc và ta đang làm khách trên tiên thuyền!”
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Nhược Ly không quá lớn, nhưng Kế Duyên có thể nghe thấy rõ ràng. Quả nhiên, tiếng rống to của con cá voi kia ngừng hẳn, sau đó chuyển sang một giọng chất chứa sự vui vẻ sau cơn hoảng sợ.
Màn kịch này đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Chẳng mấy chốc, Long Nữ đã quay trở về, còn Cự Kình tướng quân thì bơi qua bơi lại bên dưới phi chủ, thu hút rất nhiều người trên mạn thuyền đến xem.
Trong đêm tối, nhờ ánh sáng huỳnh quang của phi chu và ánh sao trên bầu trời, tầm nhìn cũng không quá kém.
Nhưng trong số mệnh đã chủ định, ắt hẳn đêm nay sẽ không bình yên. Trong khi Kế Duyên vẫn đang thưởng thức những món ăn độc lạ, một âm thanh như trống trận dần dà vang lên, như thể có thứ gì đó đang liên tục đến gần.
“Thùng... thùng... thùng... thùng.. thùng...”
Đây là một âm thanh mênh mông, nghe như tiếng trống, đặc biệt bắt tai trong đêm tối trên biển. Âm thanh ấy chậm rãi vọng từ xa đến gần, cũng khiến Kế Duyên phải ngừng đũa.
Kế Duyên nhìn xung quanh, nhận ra Trì Quy và Lâm Tiệm đều không có bất cứ phản ứng nào, ngay cả Long Nữ vừa trở về cũng tỏ vẻ rất tự nhiên. Thấy Kế Duyên nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ, Ứng Nhược Ly quan tâm hỏi.
“Kế thúc thúc, có chuyện gì vậy?”
Kế Duyên cau mày, đặt đũa xuống, nhìn hai vị chân nhân của Cửu Phong sơn rồi nhìn sang Ứng Nhược Ly.
“Nhược Ly và hai vị, các người có nghe thấy tiếng trống hiện tại không?”
Ứng Nhược Ly liếc sang hai vị chân nhân, thấy rõ bọn họ cũng đang suy nghĩ y hệt mình thông qua nét mặt, bèn lắc đầu đáp:
“Tiểu nữ không hề nghe thấy gì cả!”
“Thùng... thùng... thùng... thùng.. thùng...”
Vì tiếng trống càng lúc càng lớn, Kế Duyên không thể phớt lờ được nữa rồi. Hắn lập tức đứng dậy, bước ra ngoài, đi thẳng đến mạn thuyền rồi nhìn về hướng mà tiếng trống đang vọng đến.
Giữa bầu trời đêm, chỉ có mỗi Sơn Hắc tinh là lóe sáng. Kế Duyên buộc phải mở to Pháp nhãn, lại còn vận dụng thêm pháp lực của linh hồn đề quan sát. Lúc hắn, hắn trông thấy một sắc đỏ đặc biệt dần hiện ra ở phía đường chân trời.
Đó có vẻ như là những ánh lửa phiêu đãng, loáng thoáng đến từ một vị trí cực kỳ xa xăm.
Chẳng có một một đám mây nào nơi đó, cũng không có đồ vật gì đặc biệt, chỉ có tiếng trống đang tiến dần đến, men theo hiện tượng kỳ lạ ở xa xa kia.
“Thùng... thùng... thùng...”
“Các ngươi không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì à?”
Vận hết pháp lực rồi nhìn theo hướng tầm mắt của Kế Duyên, Ứng Nhược Ly vẫn không trông thấy bất cứ hình ảnh gì đặc biệt; cả hai vị chân nhân bên cạnh cũng vậy.
Tầm mắt của Kế Duyên bắt đầu chuyển dời dần. Ánh sáng màu đỏ ở chân trời kia xẹt qua đầu hắn, đi về hướng đông. Hình ảnh này gợi ra cảm giác rất xa xôi, nhìn thì có vẻ chậm, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhanh.
Kế Duyên đạp bước lên mây, tiến thẳng về phía ánh sáng đỏ nơi chân trời. Ấy thế mà, dù hắn có bay theo cách nào thì cảm giác về khoảng cách cũng không được cải thiện.
Ánh sáng đỏ phía xa cứ thế mà xa dần nhưng càng ngày càng sáng; và khi tiếng trống sắp biến mất...
“Gào...”
Cự Kình tướng quân chợt rít nhẹ bằng một giọng đặc trưng của loài cá voi từ bên dưới phi chu.
“A... a...”
Ngoài tiếng trống ra, còn có một âm thanh rít to kỳ lạ từ mảng sáng đỏ xa xa kia. Ngay sau đó, vầng sáng ấy biến mất và tất cả âm thanh đều im bặt.
“Nay là ngày đầu tháng Giêng... Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra?”
Kế Duyên cúi đầu nhìn về phía bên dưới phi chu, nhận ra Cự Kình tướng quân trong giờ phút này đang nằm yên tĩnh tại đó.
“Có phải vừa rồi chính là hai tiếng hô gọi lẫn nhau?”