Thời gian chậm rãi trôi qua. Tới khi trời hửng sáng, trên các chiến trường vẫn còn khói lửa lượn lờ như lúc trước. Rất nhiều lều vải và doanh trại bằng gỗ vẫn đang cháy âm ỉ. Vị trí đại doanh của quân lính Tổ Việt hầu như khắp nơi đều là xác chết.
Binh lính Đại Trinh cầm vũ khí tuần tra qua lại, kiểm tra xem trên chiến trường có quân địch giả chết hay không. Ở chung quanh, ngoại trừ những thi thể có các tình trạng thảm hại khác nhau, còn có không ít binh lính Tổ Việt đầu hàng. Tất cả đều co cụm lại cùng một chỗ mà run rẩy. Thực ra cũng không phải bọn chúng sợ hãi đến mức độ này, chủ yếu là do trời đông rét lạnh. Đêm qua, khi quân đội Đại Trinh tấn công tới đây, rất nhiều binh sĩ vẫn còn đang nằm trong chăn. Có người bị chém chết, có người bị vũ khí chỉa vào, bị bắt sống ra khỏi doanh trướng. Ai nấy đều chỉ một bộ áo quần mỏng manh, chỉ có thể chen chúc sưởi ấm với nhau.
Doãn Trọng cầm song kích trong tay, đi theo sau là ba gã thân binh tuần tra chiến trường. Vị trí mà y đang đứng là một trong ba chủ doanh của quân Tổ Việt, bên trong đều là tinh nhuệ trực thuộc triều đình Tổ Việt Tống thị. Một đêm qua, ai không chết thì cũng đầu hàng. Số người bỏ chạy cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Nơi này cũng là điểm dừng chân cuối cùng sau khi Doãn Trọng tập kích vài doanh trại đêm qua. Mấy lần trước, thường là sau khi đánh tan doanh trại địch, quân Đại Trinh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để tấn công. Thế công nhanh chóng đến nỗi còn vượt xa tốc độ chạy trối chết của những binh tốt Tổ Việt kia.
Áo giáp của Doãn Trọng đã bị nhuộm thành huyết sắc. Một đôi đại kích màu đen trong tay đầy vết máu, hiện ra là màu đỏ sậm loang lổ. Khi nhìn thấy Doãn Trọng đi tới, không ít binh lính đầu hàng của nước Tổ Việt đều vô thức co rụt người lại cùng đồng bạn. Đêm qua, không ít người đã tận mắt nhìn thấy đôi kích màu đen khủng khiếp này phân thây liệt mã mà không cần động thủ đến lần thứ hai.
Một gã binh lính chạy chậm đến trước mặt Doãn Trọng, ôm quyền hành lễ nói.
“Doãn tướng quân, bên chúng ta tổn hao nhân số ước chừng tám trăm người, trọng thương hơn trăm người, tình huống các bộ phận còn lại tạm thời không rõ, chỉ biết là thế công thuận lợi.”
Doãn Trọng khẽ gật đầu, nhìn về phía một đại doanh trướng bị thiêu cháy cách đó không xa. Trước đại trướng kia còn có một thi thể không đầu mặc áo giáp màu bạc. Đêm qua chính là Doãn Trọng tự mình gọt đầu tên đại tướng của Tổ Việt này.
“Bắt được hay là giết được Lý Đông Giao và Giản Huy chưa?”
“Phải nói là đêm qua không cách nào phân biệt được ai với ai trong đám loạn quân. Chúng ta đã giết rất nhiều quan tướng của đám quân phản loạn, giờ vẫn đang tìm kiếm.”
Doãn Trọng cũng không nhiều lời, phất tay nói.
“Biết rồi, đi xuống đi.”
“Vâng!”
Dốc sức chiến đấu một đêm, lại là trong tình huống tinh thần khẩn trương cao độ, cho dù là Doãn Trọng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chứ đừng nói đến binh lính bình thường, nhưng tâm tình của tất cả binh lính đều tăng vọt. Trên người bọn họ có thể nhìn thấy sĩ khí cao ngất. Sĩ khí này như lửa, tựa như có thể xua tan giá rét, cho nên sắc mặt ai nấy đều hồng nhuận.
Với tình hình chiến đấu đêm qua, chỉ cần là hai quân giao phong làm chủ, những Thiên sư Pháp sư bình thường vẫn khiến cho hai bên đều kiêng kỵ không thôi, nhưng lúc này lại thấy không có bao nhiêu tác dụng.
Một mặt là do năng nhân dị sĩ của hai bên rất nhiều nhưng đều đang chiến đấu với nhau theo từng cặp một. Mặt khác, do sát khí từ quân trận cũng không phải chuyện đùa. Vào lúc hàng ngàn sĩ tốt dũng mãnh xung phong liều chết tiến lên thì người tu hành có đạo hạnh thấp cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút. Hơn nữa, trong quân còn có không ít người có võ công cao cường, những Thiên sư Pháp sư kia nếu làm không tốt thì vẫn có khả năng phải ngã xuống trong quân trận.
Cuối cùng Doãn Trọng đã thị sát xong một vòng, lưu lại vài câu phân phó, cũng đặc biệt dặn dò tối nay mặc dù không thể uống rượu nhưng phải có thịt đầy đủ, để bổ sung cho bữa cơm đêm giao thừa. Rời đi trong tiếng hoan hô của binh lính, Doãn Trọng muốn bắt đầu soạn thảo chiến báo. Bởi vì thân phận nhị công tử Doãn gia nên mọi người trong quân đều có khuynh hướng để y viết chiến báo.
Thành quả chiến đấu trong một đêm này phải mấy ngày sau đó mới dần dần được xác nhận. Không riêng gì chuyện bất ngờ tập tích doanh trại địch mà cả chuyện Bạch phu nhân thi pháp lui địch ở Vĩnh Định Quan, thậm chí động tĩnh của Đình Thu Sơn cũng đã được lưu truyền trong quân đội hai nước.
Nhất là tin tức cuối cùng, dù có chút mơ hồ khó có thể xác nhận nhưng lại ảnh hưởng đến quân sĩ nhiều hơn so với trong tưởng tượng. Ít nhất là ở trong vòng quan hệ của các tu sĩ của hai bên quân đội, tin tức này không thua gì một trận động đất.
Mặc dù chuyện của Đình Thu Sơn nói ra cũng không có chứng cứ chính xác gì, nhưng ít ra bên phía Tổ Việt có thể xác nhận rằng có năm vị Thiên sư đại nhân bản lĩnh cao cường khi cố gắng vượt qua Đình Thu sơn mạch đến Tề Châu cứu viện thì đã bị mất tích, thậm chí không còn xuất hiện nữa.
Bất luận là do phía Đại Trinh có năng lực ngăn chặn những vị tiên sư bản lĩnh cao cường như vậy, hay là do Sơn thần Đình Thu sơn ra tay, đối với quân Tổ Việt mà nói, đây đều là một tin xấu. Và nếu là vế sau thì lại càng xấu hơn nữa.
Dưới tình huống này, sau khi Đỗ Trường Sinh và một số tu sĩ đi ra từ Đình Thu Sơn giải thích với Doãn Trọng, Mai Xá và các quân tướng khác ở Đại Trinh, Doãn Trọng trực tiếp đề nghị Mai lão soái tiếp tục thừa thắng xuất kích. Mặc kệ việc này là thật hay giả thì người cần kiêng kỵ là địch nhân. Trong chiến tranh, cần phải lợi dụng bất kỳ cơ hội nào có thể lợi dụng được để giành thắng lợi.
Kết quả là một phần chiến báo lúc trước còn chưa viết xong, sau đó thế công của Đại Trinh ngay lập tức được triển khai. Bọn họ thu nạp một bộ phận dân phu phụ binh trong hàng ngũ những người đầu hàng của Tổ Việt, rồi cùng tiến hành một vòng công kích mới.
......
Hơn nửa tháng sau, phần chiến báo chi tiết đầu tiên mới được đưa đến Kinh Kỳ Phủ của Đại Trinh. Vài gã kỵ sĩ phụ trách đưa tin vội vàng thúc ngựa. Từ lúc tiến vào cửa đông của Kinh Kỳ phủ, bọn họ đã cất giọng rống to suốt dọc đường.
“Tề Châu đại thắng… Tề Châu đại thắng... Tề Châu đại thắng...”
“Tề Châu đại thắng...”
Khoái mã - hoặc chạy nhanh như bay hoặc chạy chậm rãi - dọc theo đại lộ trong kinh thành tiến thẳng đến hoàng cung. Trên đường đi, dân chúng nghe được tin tức này đều phấn chấn không thôi, nhao nhao vỗ tay hoan hô người đã báo tin.
Hoàng đế và các đại thần trong hoàng cung cũng mừng rỡ như điên. Không nghĩ tới đêm giao thừa lại có thể đạt được chiến thắng vang dội như vậy, mà sau đó còn trực tiếp mở rộng thành quả chiến đấu, liền một mạch đã thu phục một nửa lãnh thổ Tề Châu, ngay cả thủ phủ cũng thu phục trở lại, hơn nữa rất có khả năng sẽ chuyển từ thế thủ sang thế công.
Trong tông thất của Tư Thiên Giám, Kế Duyên vẫn đang lật xem thư tịch. Ngôn Thường với vẻ mặt hưng phấn bước nhanh vào gian phòng chứa văn tịch. Gã vội vàng đi về phía Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, tin tốt, tin tốt! Quân ta đại thắng, quân ta đại thắng rồi!”
Ngôn Thường thường ngày đến đây đều nói chuyện không quá lớn tiếng và cũng không có khả năng hô lớn giống như bây giờ. Nhưng giờ phút này, gã thật sự nhịn không được kích động trong lòng, nhịn không được mà muốn chia sẻ với Kế Duyên.
“Tiên sinh ơi, Tề Châu đại thắng, quân ta đại thắng!”
Ngôn Thường bước nhanh đến bên cạnh Kế Duyên, nhìn thấy bên chân Kế Duyên bày một bầu rượu và hai ly rượu, hơn nữa đều đã rót sẵn rượu. Gã cũng không nói thêm gì, trực tiếp ngồi xổm xuống, không khách khí cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch. Ngay lập tức, một cỗ cảm giác kích thích cay cay xông thẳng vào khoang miệng, làm cho Ngôn Thường thiếu chút nữa sặc thành tiếng.
“Rượu thật mạnh!”
Ngôn Thường nhìn Kế Duyên rót rượu vào miệng, không nghĩ tới rượu này lại mạnh như vậy. Mà Kế Duyên nhìn dáng vẻ của Ngôn Thường, buông trúc giản cười nói.
“Nghe tin vui uống một ly, rượu mạnh mới có thể làm nổi bật quân tình.”
“Tiên sinh đã biết từ trước rồi sao?”
Kế Duyên bưng chén rượu của mình lên, uống một hơi cạn sạch rồi khẽ gật đầu.
“Đã biết sớm một chút.”
Nói xong, Kế Duyên lại muốn rót rượu cho Ngôn Thường, người sau vội vàng che chén lại.
“Ấy, không cần không cần, Ngôn mỗ không chịu được tửu lực, không chịu được tửu lực. Đúng rồi tiên sinh, ngài nói Đại Trinh ta có thể dựa vào trận này mà xoay chuyển sang thế công hay không, có thể trực tiếp tấn công tiến vào vùng đất của Tổ Việt không? Nghe nói hiện giờ trong quân ta cũng có một ít tiên tu lợi hại tương trợ nữa đấy!”
Kế Duyên từ chối cho ý kiến. Nếu thật sự lợi hại thì quả thật cũng có, Bạch Nhược chắc chắn có thể tính vào. Mặt khác, quân của Đại Trinh chắc hẳn là còn có yêu quái hóa hình và tán tu có đạo hạnh giúp đỡ. Tuy rằng đạo hạnh của Thanh Tùng đạo nhân không tính là quá cao, nhưng thuật bói toán đoán được thiên cơ tạo hóa lại có tác dụng phụ trợ cực mạnh. Trong tình huống rất ít người có thể nhìn thấu đạo hạnh của gã, khả năng hù dọa người khác cũng rất lợi hại.
Chỉ là so sánh với Tổ Việt, Đại Trinh bên này vẫn không đủ. Dù sao thì Tổ Việt quốc đã có yêu ma quỷ quái hoành hành từ rất sớm. Bởi vì tình huống Vô Nhai thành, Kế Duyên tin tưởng ảnh hưởng của quỷ đạo hẳn là sẽ ít đi rất nhiều. Nhưng những thứ khác thì khó nói, mà “tài nguyên” của Đại Trinh cũng ít hơn nhiều.
Về phần Ngọc Hoài Sơn tiên phủ chính đạo như vậy thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào tranh chấp của Nhân đạo. Ngược lại một ít tu hành thế gia có thiên ti vạn lũ quan hệ với Ngọc Hoài Sơn có khả năng sẽ can thiệp.
Kế Duyên cũng sẽ không nói ra ý nghĩ phức tạp trong lòng, chỉ cười nói với Ngôn Thường.
“Chuyện chinh chiến cũng không phải đơn giản như vậy, nhưng tóm lại là Đại Trinh có thể thắng. Nhân đạo vận số chung quy phải buộc vào người, dựa vào tà đạo bàng môn thì chỉ là khoái chí nhất thời.”
“Ừm, về văn tịch này, Kế mỗ còn chưa đọc xong, thật sự là chưa thỏa mãn. Lần sau ta lại đến đọc tiếp.”
Ngôn Thường hơi sửng sốt, nhìn về phía Kế Duyên nói.
“Tiên sinh muốn đi sao? Nhưng, nhưng hôm nay Đại Trinh đang giao chiến với Tổ Việt mà, tiên sinh...”
Ngôn Thường trong lòng hơi có chút hoảng hốt. Ở trong suy nghĩ của gã, sự tồn tại của Kế tiên sinh chính là một cây Định Hải Thần Châm. Cho dù Kế tiên sinh nhìn như không có phản ứng gì nhưng nếu Đại Trinh thật sự nguy hiểm, Kế tiên sinh nhất định sẽ ra tay.
Ngôn Thường không rõ Kế Duyên rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nhưng gã biết ngài ấy tuyệt đối lợi hại hơn so với những tên gọi là Tiên sư xuất hiện trên chiến trường. Đỗ Trường Sinh từng bí mật nói với Ngôn Thường một câu: “Những người còn lại đều là tu sĩ, còn tiên sinh là tiên.” Một câu nói cơ hồ đã phân biệt tiên phàm với nhau.
Kế Duyên lắc đầu cười cười.
“Ngôn đại nhân, ngươi hoảng cái gì, Đại Trinh sẽ không thua. Ta đi Đình Thu Sơn xem một chút, sẽ không đi xa đâu.”
Sau khi an ủi một câu, Kế Duyên xách bầu rượu đứng dậy. Ngôn Thường cũng vô thức đứng dậy khi đang còn ngồi xổm. Thấy Kế Duyên tiện tay vung tay áo, một đống lớn trúc giản và sách giấy trên mặt đất đều lơ lửng bay lên, mỗi thứ đều tự bay về giá sách của mình.
Làm xong những thứ này, Kế Duyên cầm bầu rượu và chén, chậm rãi đi ra ngoài. Ngôn Thường hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, nói với giọng điệu có chút hưng phấn.
“Tiên sinh muốn đi Kim Châu, hay là Tề Châu? Chẳng lẽ tiên sinh sắp ra tay?”
Kế Duyên nhếch miệng, đưa tay muốn lấy một cái chén khác từ trong tay Ngôn Thường trở về.
“Chỉ là đi xem Sơn thần Đình Thu sơn mà thôi.”
Trong dư âm lời nói, Kế Duyên một bước bước ra khỏi tông thất. Do có sự sai lệch khi quan sát bằng mắt thường, ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài khiến cho bóng lưng Kế Duyên ở trong mắt Ngôn Thường có chút mơ hồ.
Nhưng chỉ với vài bước chân, Ngôn Thường cũng đã đến bên ngoài, và gã không còn nhìn thấy thân ảnh Kế Duyên nữa.
“Tiên sinh? Tiên sinh? Tiên sinh?”