Thật ra Kế Duyên cũng chẳng cần phải tìm căn phòng nào cả, vì bên trái hành lang cũng chỉ có một gian phòng chính - là nơi có viết chữ “Hộ” kia.
Hôm nay đã là tháng Mười một, qua mấy lần mười ngày nữa là giao thừa, cũng chính là thời khắc cuối năm nên lúc này nha môn huyện cũng đang vội vàng xử lý hàng tá sự vụ. Khi đến cửa phòng, Kế Duyên nhìn thấy người ở bên trong đang cầm bút viết liên tục, viết xong lại đổi một văn thư khác, lặp đi lặp lại không chút gián đoạn.
“Cốc cốc cốc...”
Kế Duyên gõ đánh tiếng lên khung cửa khiến người bên trong chú ý, sau đó mới chắp tay thi lễ nói.
“Chủ bộ đại nhân, tại hạ là Kế Duyên, tới lấy thư tín ở bưu dịch.”
Người ở bên trong dừng bút, cẩn thận đánh giá Kế Duyên một chút rồi mới chắp tay đáp lễ.
“Mời tiên sinh vào!”
Vào trong phòng, Kế Duyên nhìn người chủ bộ khoảng chừng ba mươi tuổi, râu ngắn, tóc búi, đầu đội phương quan (mũ quan hình vuông). Hắn không thấy rõ từng chi tiết trên mặt nhưng khí tượng quanh người cũng khá thanh minh.
“Xin hỏi tiên sinh có mang theo văn thư hộ tịch không?”
“Có mang theo, có mang theo, mời chủ bộ đại nhân xem qua.”
Kế Duyên lại lấy văn thư có quan ấn đưa ra cho vị chủ bộ. Người này xem xong thì gật đầu, xác nhận hai chữ “Kế Duyên”, sau đó trả lại cho hắn.
“Kế tiên sinh chờ một lát, ta kiểm tra xem đồ của ngài đang cất ở đâu.”
Ở bưu dịch Đại Trinh, người thường chỉ lấy thư tín, nhưng nếu trả đủ tiền thì vẫn có thể gửi đi những kiện đồ vật nhỏ. Vì vậy, chủ bộ cũng không biết hắn có những thứ kia không.
Sau khi tìm kiếm một hồi, gã tìm được sổ sách của phường Thiên Ngưu, lật từng tờ một, cuối cùng cũng phải tốn một chút thời gian mới tìm thấy Kế Duyên.
Trong sổ có ghi tên, ở phía sau đa số đều đánh dấu. Thoạt nhìn, những nơi ghi tên Kế Duyên đầu không có đánh dấu nhưng lại xuất hiện nhiều lần. Tuy vậy, chủ bộ cũng không cần tìm ra tên hắn ở từng vị trí ghi chép, vì đồ đạc của mỗi một người đều được cất ở một vị trí riêng; chỉ cần tìm được vị trí này là có thể biết toàn bộ. Gã chỉ cần đánh dấu vào tất cả sau khi thân chủ nhận thư là được.
Người này quả thật có thư, và còn đang nằm trong khố phòng. Chủ bộ viết lên một mẩu giấy trên bàn, rồi đóng ấn riêng của mình lên.
“Vù vù. . .”
Chủ bộ thổi nhẹ vết mực trên tờ giấy, sau đó đưa cho Kế Duyên.
“Cầm lấy đi vào trong, đưa cho nha dịch ở cửa; bọn họ sẽ dẫn ngài đến nhà kho. Cẩn thận một chút, nét mực chưa khô đâu.”
“Được, đa tạ chủ bộ đại nhân!”
Kế Duyên lại chắp tay lần nữa, cẩn thận nhận lấy tờ giấy rồi đi ra khỏi căn phòng. Lúc hắn quay đầu lại, vị chủ bộ kia lại vùi đầu xử lý văn thư.
Rốt cuộc cũng là quê nhà của Doãn Triệu Tiên, hơn nữa Tri huyện trước kia của huyện Ninh An cũng liêm chính, đã làm trong sạch bộ máy hành chính, tạo ra bầu không khí làm việc tốt đẹp và cảm giác tự hào nữa. Các nhân viên công vụ xử lý những sự việc lớn nhỏ ở huyện Ninh An đều có thể xem là làm tròn chức trách.
Nửa khắc đồng hồ sau, ở nhà kho huyện nha, Kế Duyên đợi bên ngoài. Còn nha sai ở bên trong cũng phải lật tới lật lui hơn nửa ngày mới tìm được đồ vật của Kế Duyên.
“Oài, cũng không ít!”
Nha sai nâng một trát thư tín lên, vừa đi vừa phủi bụi. Kế Duyên nhìn thấy chồng thư trong tay gã cao khoảng một bàn tay, ít nhất cũng phải hơn mười lá thư.
Gã đi ra ngoài, cởi dây thừng nhỏ đang cột chặt bó thư ra, xác nhận tất cả trên đó đều gửi cho “Kế Duyên”, lúc này mới đưa thư cho hắn.
“Tiên sinh đợi lâu, ngài cầm lấy. Đây là toàn bộ thư từ của ngài, ngoài ra chắc cũng không còn vật nào khác.”
“Đa tạ!”
Kế Duyên đưa hai tay nâng chồng thư lên, nói cảm tạ, đợi đối phương khóa kỹ cửa kho rồi hai người mới đi ra.
“Tiên sinh, số lượng thư như vậy thật sự không ít, bao lâu rồi ngài không tới đây lấy thư vậy?”
Mỗi phường sẽ có những sai dịch phụ trách khác nhau, nếu có thư sẽ đưa thẳng đến chỗ người nhận, còn không có ai nhận mới đem về huyện nha. Vị nha dịch này thấy màu sắc của bì thư cũng biết thư từ này đã viết lâu lắm rồi.
Việc đưa thư cũng không phải là chuyện khổ sai gì. Có những bức thư nhà vô cùng quý giá, khi đưa thư đến, nếu hoàn cảnh người ta không quá kém cũng sẽ cho hai đồng tiền hoặc mời ăn một chút gì đó là rất bình thường. Ngay cả huyện nha cũng ngầm đồng ý cho nha dịch nhận phần tiền lời này.
Nghe nha dịch nói vậy, Kế Duyên khẽ cười.
“Đúng vậy, ta phiêu bạt ở bên ngoài đã quá lâu rồi.”
Hai người cũng không trò chuyện nhiều, chờ tới khi ra đến bên ngoài, Kế Duyên mới một mình rời đi. Lúc ra tới cửa, hắn còn chắp tay thi lễ với vị sai dịch kia.
Ở cửa ra vào, sai dịch đứng không bao lâu, đang cùng đồng liêu gần đó nói chuyện phiếm thì bị vỗ một cái vào vai. Gã xoay người lại, bèn gặp một người cường tráng với mái tóc hoa râm.
Hai gã sai dịch vội vàng khom người hành lễ, đồng thanh nói.
“Ra mắt Chu đại nhân!”
“Ừ!”
Người vừa tới là Huyện úy Chu Ngôn Húc của huyện Ninh An năm đó. Không giống Huyện lệnh Trần Thăng tiền nhiệm được lên chức, Chu Ngôn Húc đã sớm cáo lão. Tuy nhiên, Huyện lệnh hiện tại vừa cảm phục đức hạnh, vừa khâm phục võ nghệ của Chu Ngôn Húc nên đã mời ông trở thành Tổng giáo đầu của đoàn luyện, giúp các quan sai nha dịch thao luyện.
Chu Ngôn Húc nhíu mày nhìn phía xa, sau đó hỏi nha dịch.
“Ta thấy người lúc nãy có hơi quen mặt, tới lấy thư từ à? Tên gì vậy?”
“Bẩm Chu đại nhân, người đó đúng là đến lấy thư, tên là Kế Duyên. Kế trong kế sách, Duyên trong duyên phận ạ. Nhắc tới cũng kỳ lạ, những thư tín kia xếp thành một chồng cao, nhiều thư đã rất cũ kỹ... Ách, Chu đại nhân, Chu đại nhân?”
Nha dịch vừa nói xong, chợt phát hiện Chu Ngôn Húc lão đại nhân đang ngẩn người, sững sờ nhìn ra ngoài. Tuy đại nhân khá lớn tuổi nhưng võ công đứng đầu huyện Ninh An, thân thể cường tráng, nắm đấm mạnh mẽ, không thể nào bị ngốc được.
“Chu đại nhân? Chu đại nhân!”
“À à à, nghe rồi, nghe rồi, các ngươi trông coi ở đây thật tốt, ta đi trước!”
Chu Ngôn Húc có chút không tập trung nói một câu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài. Hai gã sai dịch vội hành lễ nhưng sau đó lại nhìn nhau.
“Hình như Chu đại nhân quen Kế Duyên kia?”
“Không biết nữa....”
Dù Chu Ngôn Húc đã già nhưng vẫn nhanh nhẹ như trước, bước chân như long hành hổ bộ, rất nhanh dã đi ra khỏi cửa. Lão phóng tầm mắt nhìn đường cái, ngoại trừ một đám người hối hả thì không thấy bóng dáng Kế Duyên đâu cả.
Sắc mặt lão có chút hốt hoảng, trong miệng thì thào lẩm bẩm.
“Kế Duyên... Thật sự là Kế Duyên! Lại còn dáng vẻ như vậy, chẳng thay đổi chút nào!”
Vào lúc tên tuổi của Kế Duyên nổi danh khắp nơi, trong huyện nha lúc nhàn rỗi không có việc gì làm cũng sẽ có người ngồi đoán tuổi của hắn. Bởi vì cử chỉ, cách ăn nói, dáng dấp cổ phong* và khuôn mặt phong nhã, đa số mọi người đều đoán hắn hơn bốn mươi tuổi nhưng không mang bất cứ vẻ luống tuổi nào. Chẳng ai nghĩ Kế Duyên trẻ tuổi cả, ít nhất cũng phải lớn tuổi hơn Doãn Triệu Tiên một chút.
(Cổ phong: là một thuật ngữ chỉ nếp xưa, phong cách cổ, những nét đẹp tinh hoa thời xưa, được người đời sau chú trọng, ưu tiên lưu giữ và phát triển. Khái niệm này ngày nay chỉ những nét văn hóa bản địa, tách biệt với các lối sống, nét văn hóa có sự ảnh hưởng của phuơng Tây kể từ sau phong trào Âu hóa.)
Giờ đây, khi Chu Ngôn Húc gặp lại Kế Duyên nhưng hắn vẫn có dáng vẻ lúc trước, những lời đồn về hắn nhiều năm trước lại một lần nữa hiện ra trong đầu.
Có đôi khi con người rất dễ quên; ngoại trừ những việc liên quan chặt chẽ tới bản thân mình, rất nhiều chuyện sẽ dần dần chìm vào quên lãng. Mà người có mối quan hệ thân thiết với Kế Duyên ở huyện Ninh An cũng không nhiều. Hơn nữa, thời gian trôi qua, người có thể nhớ rõ về Kế Duyên lại càng ít, chứ đừng nói đến những người thỉnh thoảng mới gặp được hắn.
Nhưng chỉ cần nhớ kỹ, khắc sâu ấn tượng thì sẽ giống như Chu Ngôn Húc bây giờ.
Chu Ngôn Húc đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu. Hai tên nha dịch trông coi cửa lớn ở phía sau còn muốn tiến lên hỏi thăm một câu. Lão cắn răng đi thật nhanh, làm cho hai người ở đằng sau ngơ ngác nhìn nhau.
Rốt cuộc thì Chu Ngôn Húc là võ giả, tuy lớn tuổi nhưng lại biết võ công. Lão đi rất nhanh, chẳng bao lâu đã quay về nhà, bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Một lão phu nhân đi vào nội viện, nhìn thấy tướng công mình như vậy, chợt cảm thấy kỳ quái.
“Lão đầu tử, ngươi tìm gì đấy?”
Tay của Chu Ngôn Húc liên tục tìm kiếm, trong miệng vội hỏi.
“Ài, đúng rồi, ngươi có nhìn thấy một nghiên mực quý của ta không?”
“Cái gì bảo yến? Không phải con dâu mới hầm tổ yến à!”
Chu Ngôn Húc nhíu mày quay lại.
“Tổ yến gì đây, ta nói nghiên mực, nghiên mực Vân Thủy Lưu Mặc ấy, lúc Trần đại nhân đi đã tặng cho ta đấy!”
Lão phu nhân cười cười.
“Một lão võ phu như ngươi thì tất nhiên không dùng mấy thứ đó rồi, không có trong thư phòng à?”
“Ai nha, nếu có thì ta đâu cần tìm khắp nơi chứ?”
“Đi hỏi con trai ngươi đi!”
Nhà của Chu Ngôn Húc không nhỏ, có hai viện trước sau, nhưng lại không có người hầu. Thấy vợ mình nói vậy, lão nhanh chóng ra viện trước, đúng lúc thấy con mình từ huyện nha trở về, quần áo bộ khoái còn chưa đổi, bội đao cũng chưa cởi. Đột nhiên thấy cha mình vọt đến trước mặt, Chu Thừa kinh hoảng thiếu chút nữa rút đao ra.
“Cha, người như vậy hù chết người khác đấy!”
Chu Thừa vỗ ngực một cái nhưng cha gã không có tâm tình vui đùa con trai.
“Nghiên mực của ta đâu rồi? Vật mà Trần lão gia năm đó tặng ta đấy!”
Chu Thừa lập tức chột dạ, ấp úng nói.
“Con thấy cha cũng không dùng, Vũ Thu đến đây nhìn thấy nghiên mực của cha, nhiều lần xin con cho mượn dùng, con...”
“Tên khốn khiếp!”
Chu Ngôn Húc mắng một câu, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Buổi chiều, khi giờ Mùi chuyển qua giờ Thân, Chu Ngôn Húc cầm một hộp đàn hương gói kỹ nghiên mực trong đó, cùng với mấy gói trà, hai vò rượu Hoa Điêu và mấy hộp điểm tâm mua ở Miếu Ngoại Lâu. Lão mang theo những thứ này đi nhanh về phường Thiên Ngưu.
Lão ít khi đến nơi này, phải hỏi đường mấy người mới tìm được Cư An Tiểu Các.
Lúc trước, huyện Ninh An, nhất là phường Thiên Ngưu, giấu chuyện Cư An Tiểu Các có ma kín như bưng. Bây giờ cũng không có mấy ai ở phường Thiên Ngưu nhớ tới chuyện này nữa. Người trẻ tuổi chỉ nói là “Chỗ ở vắng vẻ có một cây táo mãi chẳng nở hoa”.
Càng đến gần Cư An Tiểu Các, Chu Ngôn Húc đã bảy mươi tuổi rồi nhưng vẫn bắt đầu thấy hồi hộp. Cuối cùng, lão đứng cách đó không xa, nhìn cửa sân đang mở hờ. Lão còn chưa đi vào cửa sân, vô thức ngẩng đầu muốn xác nhận gì đó, nhưng lại không thấy tấm biển của Tiểu Các đâu.
“Chu đại nhân, mời vào!”
Thanh âm bình thản công chính của Kế Duyên vang lên, rõ ràng Chu Ngôn Húc còn chưa tới cửa thì không thể nhìn thấy lão được, nhưng nếu là Kế Duyên thì việc này cũng không kỳ lạ chút nào.
Chu Ngôn Húc ổn định tâm trạng, nhanh bước vào Tiểu Các. Khi đẩy cửa đi vào, lão nhìn thấy bàn đá bên trong, trên đó đang đặt một tấm biển. Còn Kế Duyên đứng bên cạnh, đang loay hoay viết chữ.
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn Húc, cười nói.
“Chu đại nhân, mời ngồi. Bảng của Tiểu Các trải qua thời gian quá lâu, nước sơn cũng đã tróc hết, gặp đúng lúc Kế mỗ còn chút tự tin viết chữ, ta nghĩ nên tự mình viết lại.”
“À à, thì ra là thế. Đúng rồi, Kế tiên sinh, nếu ngài muốn viết chữ thì có thể dùng thử nghiên mực của ta. Nghiên mực này rất có lai lịch đấy, tên là Vân Thủy Lưu Mặc, do một sư phụ cao tuổi tinh thông kỹ nghệ ở huyện Ninh An ta chế tạo ra, toàn dùng những tài liệu quý. Ngày trước, Trần huyện lệnh tặng cho ta. Một người thô tục như ta dùng nó thì lãng phí quá, nên ta đưa tới đây cho Kế tiên sinh. À, còn đây nữa, đều là một ít quà tặng. Năm mới sắp tới rồi, tới cửa chào hỏi cũng nên mang theo chút quà...”
Kế Duyên gật đầu.
“Chu đại nhân mau ngồi xuống đi, đồ vật cứ để ở bên cạnh. Nghiên mực mà Trần đại nhân tặng ngài, làm sao Kế mỗ nhận được? Nhưng những thứ khác thì ta sẽ nhận.”
“Ách, à à!”
Chu Ngôn Húc có chút căng thẳng, vốn định đặt hết đồ trong tay lên bàn, nhưng giờ tấm biển đang nằm đó, nên lão đặt xuống bên cạnh bàn trước. Lão nhìn Kế Duyên đang cẩn thận mài mực, một cỗ hương mực nhàn nhạt dễ chịu bay ra.
Dù Chu Ngôn Húc là một kẻ võ phu, nhưng trong nháy mắt cũng hiểu rõ đây là một thỏi mực tốt.