Sau khi đã lấp đầy chiếc bụng đói, tôi và ông cụ Tôn hợp lực làm cho Liễu Nguyệt Như một cái lều vải nho nhỏ.
Vì không biết bao giờ Uy Chính Thiên mới rời khỏi Trương gia thôn nên chúng tôi không thể không lập kế hoạch ở lại đây một thời gian dài.
Ở trong núi trời tối rất nhanh, sau khi chúng tôi thắp một đống lửa thì tôi bảo ba người họ đi ngủ trước, đêm nay tôi sẽ thức canh.
Ông cụ Tôn và Tam Thanh cũng không giành việc với tôi mà ai nấy tự tìm chỗ ngủ, nằm trong bụi cỏ ngáy o o.
Tôi im lặng ngồi trước đống lửa. Sau khi ba người họ đã ngủ say, tôi liền nhặt một cành cây khô lên.
Dựa theo trí nhớ của mình, tôi phác lại hình ảnh của Bát Quái đồ trên mặt đất.
Trong đầu tôi cứ nghĩ như vậy là đúng, nhưng khi vẽ ra thì lại thấy có gì đó sai sai.
Tôi thử mấy lần nhưng đều thất bại.
Điều đó khiến tôi cảm thấy mất tinh thần. Vốn tôi định đêm nay sẽ tự mình xem xem bố tôi lúc này sống chết ra sao.
Nhưng tôi đã nghĩ việc gieo quẻ này quá đơn giản rồi.
Vì không gieo được quẻ cho nên tôi cũng chẳng còn việc gì để làm. Mà ban đêm không có việc gì để làm thì càng buồn ngủ hơn.
Đặc biệt là lúc rạng sáng, từng cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt tôi cay xè như dính chặt vào nhau.
Tôi vội vã tự cấu mình một cái thật mạnh, ép bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó cố gắng nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Thế nhưng càng cố gắng thì ý thức của tôi càng trở nên mơ màng cứ như bị ai đánh thuốc mê vậy. Rõ ràng lý trí bảo tôi không được ngủ nhưng cơ thể tôi không cưỡng lại được mà bắt đầu chao đảo.
"Trương Ly, cuối cùng thì anh cũng đến đây".
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói vừa quái dị vừa quen thuộc.
Là cái bào thai quỷ giống tôi như đúc đó sao?
Tôi lạnh sống lưng, trong lòng cảm thấy có chuyện không lành, ý thức đột nhiên tỉnh táo trở lại một chút.
Tôi cứ chìm trong trạng thái như ngủ như không đó.
"Trương Ly, thật không ngờ anh lại thực sự kết hôn với Liễu Nguyệt Như, lại còn đả thông được linh khiếu".
Bào thai quỷ kia nói chuyện nghe vô cùng quái gở, nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy nó ở đâu.
"Mày đang ở đâu? Đừng có lén lén lút lút nữa, ra đây!"
Mặc dù ý thức đang vô cùng mông lung, mí mắt sụp xuống nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ, muốn tìm ra bào thai quỷ kia đang ở đâu.
Tôi nhớ rõ ràng nó đã bị ông cụ Tôn nhốt trong quan tài thủy tinh rồi mà.
Trước khi đến Trương gia thôn, ông cụ Tôn cảm thấy đưa nó đi theo thì khá phiền. Sợ rằng nhỡ đâu không cẩn thận để nó xổng ra thì đúng là lớn chuyện.
Cho nên trước khi ra khỏi nhà, ông ấy đã đặc biệt dán một lá bùa lên chiếc quan tài thủy tinh để phong ấn nó, thậm chí còn phong ấn cả căn phòng đó.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây?
"Trương Ly, không cần tìm nữa. Dù gì ở đây cũng không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta".
"Quên rồi sao? Chúng ta đã hợp thành một thể, không chỉ có vậy, hai chúng ta còn có chung mệnh cách. Cho nên lúc này anh giống như đang nói chuyện với tôi, nhưng thực ra cũng chính là nói chuyện một mình".
Nói đến đây, bào thai quỷ lại cười ré lên quái dị.
"Nghe tôi khuyên một câu, hãy về nhà họ Uy với Uy Chính Thiên đi. Anh là người giữ đèn tiếp theo, bọn họ cầu anh tới giúp còn chẳng được chứ đừng nói là muốn làm hại anh".
Bào thai quỷ này như thể chuốc cho tôi bùa mê thuốc lú gì vậy, tôi nghe nó nói mà ngẩn người ra.
"Mày đừng có nói năng bậy bạ, ai giống mày cơ chứ. Mày chỉ là thứ quái thai nhà họ Uy cố tình tạo ra để đối phó với tao".
Tôi cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, không để cho bào thai quỷ kia điều khiển tâm trí tôi.
"Quái thai? Đúng, tôi là quái thai, còn anh là gì? Trương Ly, tôi rất hận, tại sao trên đời này đã có anh rồi lại còn có cả tôi?"
Vừa bị tôi mắng là quái thai, bào thai quỷ kia như thể vô cùng tức giận, những âm thanh phát ra từ cuống họng nó vì thế cũng trở nên càng chói tai.
"Không phải anh vẫn luôn muốn biết tôi là thứ gì sao? Được, Trương Ly, nói cho anh biết, tôi sẽ nói cho anh biết rốt cuộc tôi là thứ gì!"
"Anh có biết năm xưa khi mẹ anh có thai, vốn không chỉ có mình anh mà là một cặp sinh đôi hay không?"
Nhắc đến việc này, bào thai quỷ kia như thể có chút buồn bã, đến giọng nó cũng trầm xuống theo.
"Vốn dĩ hai chúng ta tương sinh tương hỗ, mệnh cách bổ sung cho nhau. Nhưng sau đó anh bị yêu hóa, bắt đầu dần dần nuốt trọn cả tôi!"
Nghe xong tôi vô cùng kinh ngạc.
Đến một câu hỏi cũng không thốt ra được.
Trước giờ chưa từng có ai nói với tôi năm đó mẹ tôi mang song thai!
"Anh dần dần hút lấy cơ thể tôi. Nhưng mạng tôi lớn, vừa cố gắng tránh anh vừa nỗ lực sống tiếp. Thực ra tôi cũng có thể thuận lợi chào đời chứ không phải là không sống được".
"Thế nhưng, Trương Kinh đã tước đi cơ hội sống của tôi!"
Bào thai quỷ lại bắt đầu gào khóc chói tai.
Nghe đến đây tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao bào thai quỷ này lại hận ông nội tôi đến vậy.
Có lẽ năm đó ông tôi đã xem được tình trạng của hai chúng tôi khi ở trong bụng mẹ, cho nên đành nhẫn tâm bỏ một đứa để bảo vệ đứa bé khỏe mạnh hơn là tôi.
"Trương Kinh nghĩ ông ta là ai? Ông ta có quyền gì mà quyết định việc sống chết của tôi?"
Bào thai quỷ càng nói càng giận dữ. Sau cùng, giọng nó còn nghẹn ngào như sắp khóc.
Tôi nhất thời không biết phải nói gì mới an ủi được nó.
Thấy tôi không nói không rằng, bào thai quỷ kia trầm ngâm một lát, sau đó lại đột nhiên cười hi hi".
"Cũng may nhà họ Uy đã cứu tôi".
"Cho nên, Trương Ly à, nhà họ Uy thực ra còn lương thiện hơn Trương Kinh nhiều. Bao nhiêu năm nay, anh đã bị sự lương thiện giả tạo của ông ta đánh lừa rồi!"
Bào thai quỷ kia tiếp tục tẩy não tôi.
Ý thức của tôi lúc này vốn đã rất mơ hồ, lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên vô cùng khó kiểm soát suy nghĩ của mình. Thêm việc bào thai quỷ này nói những lời tẩy não kia khiến tôi nhất thời không thể phân biệt được thị phi.
Bị bào thai quỷ quấy nhiễu, những suy nghĩ của tôi cũng trở nên mơ hồ.
"Nhưng nhà họ Uy đã giết hại toàn bộ đàn ông trong thôn".
Câu nói này giống như ranh giới phòng ngự cuối cùng của tôi.
"Thế thì có gì đâu! Anh là người giữ đèn, chỉ cần anh muốn thì có thể nhanh chóng khiến cho những người đó sống lại, bao gồm cả bố anh! Có điều, anh phải đem chiếc hộp để trên đài của khu thánh địa đó giao cho nhà họ Uy thì mới được!"
Bào thai quỷ kia thao thao bất tuyệt nói với tôi, thậm chí còn nhắc đến bố tôi.
Đợi đã! Ý nó là bố tôi đã chết rồi sao?
Tôi bàng hoàng, đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn vài phần.
"Nói lại một lần xem, bố tao làm sao?"
Thấy tôi không cắn câu, bào thai quỷ kia có chút lo lắng, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều.
"Bố anh chết rồi, chết từ lâu rồi, từ lúc đưa tang mẹ anh đã chết rồi! Ai bảo ông ta cứ nhất quyết đâm đầu vào thánh địa. Ông ta không chết thì ai chết?"
Xông vào thánh địa? Lẽ nào bố tôi đã bị trời phạt? Nhưng xác ông ấy giờ ở đâu cơ chứ?
Lúc này tôi chỉ nghĩ về bố, đến những lời tiếp theo mà bào thai quỷ kia nói tôi cũng chẳng có tâm trạng mà nghe tiếp nữa.
Nghĩ đến những việc mà bố tôi có thể đã gặp phải, lòng tôi càng nóng như lửa đốt, giọng nói của bào thai quỷ kia cũng dần trở nên mơ hồ.
Sau cùng, tôi hét lên một tiếng, tỉnh dậy từ trong mộng cảnh...