Đúng là nơi mà lúc trước tôi đã gặp ông cụ Tôn và Hoàng Cường.
Nếu như vậy thì trong lòng tôi lại càng chắc chắn người này chính là Hoàng Cường.
Bởi vì chuyện của cao ốc Phương Viên mà trật tự trị an trong thành phố được siết chặt hơn rất nhiều.
Hiện giờ trên cầu đã không cho phép bày sạp hàng nữa. Tôi nhìn cây cầu trống rỗng trước mặt mà bỗng chốc ngẩn ngơ.
"Ơ? Chàng trai trẻ này trông quen quá?"
Tôi đang phiền muộn không biết phải đi đâu để tìm Hoàng đại tiên thì đằng sau đột nhiên có người đi tới chào hỏi tôi.
Vừa nghe giọng nói đó, tôi lập tức nhận ra người vừa nói chính là Hoàng Cường.
Tôi quay lại nhìn thì quả đúng thật.
Hoàng Cường vẫn giống như trước, dáng vẻ cao thâm khó đoán. Ông ấy còn đang khẽ mỉm cười, toát ra vẻ ung dung tự tại.
Không thể không nói, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Hoàng Cường trông còn giống một cao nhân hơn ông cụ Tôn rất nhiều.
"Ông Hoàng".
Vừa chạm mặt nhau nhưng tôi không hề cảm thấy xa lạ mà vội vã khách sáo chào hỏi ông ấy.
Hiện giờ trên cầu không cho phép bày sạp hàng, cho nên Hoàng Cường không bày sạp ra nữa mà chỉ đứng đây đợi có khách tới hỏi.
"Haizzz, đừng nghe mấy ông già đó nói linh tinh. Hiện giờ người ta quản lý trị an chặt như vậy, nếu tôi không giở chút thủ đoạn thì e là đã chết đói lâu rồi".
Vừa nghe tôi nhắc tới những lời ông Lý vừa nói, Hoàng Cường có vẻ ngại ngùng ha ha cười lớn.
Từ câu nói của ông ấy tôi cũng đã đoán ra. Có lẽ là ông Lý kia được Hoàng Cường cho lợi lộc gì đó nên mới đi quảng cáo giúp Hoàng Cường.
Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất vui khi tìm thấy Hoàng Cường. Chỉ dựa vào quan hệ của ông ấy với sư phụ tôi thì chúng tôi cũng tính là người quen.
"Đi, chúng ta đi uống trà đi!"
Tôi nhìn đoàn người đang lướt qua, có vẻ như không có ai định tìm Hoàng Cường xem bói nên mở lời rủ ông ấy đi uống một tách trà rồi hàn huyên.
Thấy tôi mời mọc, Hoàng Cường như thể trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Ông ấy nhìn tôi như thể có tâm sự, trên mặt vẫn là nụ cười thương hiệu.
"Nhóc con, có phải muốn nghe ngóng về ông cụ Tôn từ chỗ tôi không?"
Không thể không thừa nhận khả năng nhìn người của Hoàng Cường quả thực cao thâm. Tôi còn chưa kịp nói gì mà ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.
Tôi cười hi hi, đã vậy thì cũng không giấu giếm gì thêm nữa.
"Ông Hoàng thật anh minh, tôi quả thực muốn nghe ngóng một chút về tình hình của sư phụ tôi, có điều không biết ông có tình nguyện giúp tôi không?" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Mặc dù tôi nói ra những lời này nhưng cũng không dám chắc Hoàng Cường sẽ đồng ý giúp tôi.
Đừng nhìn bên ngoài ông ấy lúc nào cũng cười hi hi, trông có vẻ như rất dễ thuyết phục nhưng tôi biết càng là kiểu người như vậy thì càng khó khai thác thông tin, thậm chí còn dễ bị lừa ngược lại.
Quả nhiên, nghe tôi hỏi xong, Hoàng Cường đầu tiên ngẩn người ra.
"Ông ấy nhanh như vậy đã đồng ý nhận cậu làm đồ đệ rồi sao?"
Hỏi xong, còn chưa đợi tôi trả lời thì Hoàng Cường đã nhìn tôi cười hi hi.
"Nhóc con, đừng trách tôi không nể mặt cậu. Mặc dù ông ấy là sư phụ cậu nhưng có một số chuyện cậu vẫn không nên nghe từ miệng tôi. Cậu biết đó gọi là gì không? Đó gọi là nhân quả báo ứng, những việc cần đến thì sẽ đến, những việc cậu nên biết thì rồi cậu sẽ biết".
Hoàng Cường cứ mở miệng là văn thơ đạo lý tuôn ra như suối, nhưng ý nghĩa bên trong thì chỉ có một, chính là: hôm nay cậu đừng hòng moi được thông tin gì có ích từ tôi.
Nghe xong tôi cũng đành bất lực nhún vai.
"Được, vậy tôi sẽ không hỏi nữa. Lúc trước ông có tặng tôi một con rùa thần, nó đã giúp tôi một việc lớn. Đúng ra tôi phải mời ông ăn cơm từ lâu rồi, hôm nay chúng ta đi uống rượu, tôi sẽ không hỏi nữa là được phải không?"
Để đối phó với những tay lõi đời như Hoàng Cường thì chỉ có nước lấp liếm kiểu này chứ tuyệt đối đừng giảng đạo lý đao to búa lớn gì.
Nghe tôi nói vậy, mặt Hoàng Cường mới giãn ra một chút. Ông ấy lưỡng lự vài giây rồi mới gật đầu cùng tôi đi tới một quán lẩu.
Lúc này cũng đúng thời điểm mà mọi người đi ăn trưa nên quán lẩu rất đông khách, chẳng mấy chốc đã chật kín người.
Tôi cố tình chọn một góc bên trong, như vậy sẽ tiện nói chuyện hơn.
Sau khi rượu và đồ ăn đã được mang lên, tôi vừa kính rượu vừa gắp thức ăn cho Hoàng Cường, không hề nhắc đến một câu chuyện nào không liên quan đến bữa ăn này.
Qua ba tuần rượu, Hoàng Cường đã có tý hơi men, gương mặt cũng hơi đỏ lên vì rượu.
Ông ấy ợ một cái, sau đó vươn tay qua bàn vỗ vai tôi.
"Nhóc con, giờ tôi đã biết tại sao ông già đó lại nhận cậu làm đệ tử rồi, đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng".
Thấy Hoàng Cường bắt đầu nhắc đến vấn đề này, tôi cũng không vội tiếp lời mà chỉ mỉm cười rót cho ông ấy một ly đầy.
"Có điều chuyện của sư phụ câu, tôi quả thực không thể tiết lộ nhiều. Dù gì sau này sớm muộn cậu cũng sẽ biết nên mong cậu đừng làm khó tôi".
Quả đúng là Hoàng Cường, đến lúc say rượu cũng không quên nhiệm vụ giữ bí mật. Ông ấy rào trước một câu, sau đó lại thần thần bí bí đến gần thì thầm vào tai tôi.
"Mặc dù không thể nói nhiều về sư phụ cậu nhưng tôi có câu này muốn nhắc nhở cậu. Cậu nhớ kỹ, phải tránh xa tòa cao ốc Phương Viên đó".
Tôi yên lặng nhìn Hoàng Cường lúc này lưỡi đã quắn lại, đợi ông ấy tiếp tục nói.
"Nhóc con, tôi nói với cậu, thiên hạ sắp đại loạn, có kẻ muốn nghịch thiên rồi. Cậu nghĩ chỉ có tòa cao ốc đó xảy ra chuyện? Cậu có biết tại sao trước đó đột nhiên tôi lại về quê không?"
Nói đến đây, Hoàng Cường cẩn trọng nhìn tứ phía.
"Ở quê tôi có một ngọn núi, trên đó toàn là đất, cho nên những người không có người thân hoặc những người bị gia đình từ bỏ khi chết đều sẽ chôn ở đây".
"Có điều trên ngọn núi này được chôn nhiều nhất là những đứa trẻ chưa tới mười tuổi. Những đứa trẻ đó hoặc là sinh ra đã có bệnh nên bị người nhà từ bỏ hoặc là con gái bị gia đình ghét bỏ đem vứt, cho nên bên trên có rất nhiều mộ tạp, núi này cũng được gọi với cái tên núi Bất Lão".
Nói đến đây, Hoàng Cường nâng chén rượu lên uống cạn.
"Một năm trước, quê tôi gặp lũ nên ngọn núi này bị sạt lở. Cảnh tượng lúc đó không cần nói cũng biết ghê rợn thế nào, hài cốt của đám trẻ trôi ra khắp nơi, nhìn mà thê lương..."
Nghe Hoàng Cường nói vậy, lòng tôi cũng trở nên nặng nề. Ở những nơi vùng sâu vùng xa thì hiện tượng trọng nam khinh nữ vẫn còn rất nghiêm trọng.
Có những người nhất định muốn có con trai, để có thể sinh đứa nữa, họ liền bóp chết đứa con gái mới lọt lòng, hoặc là nhấn chìm nó đến chết trong vại nước.
Oán khí của những đứa trẻ đó đương nhiên rất nặng.
Nghĩ mà xem, phải khó khăn lắm mới trả xong nợ nơi cõi âm để đi đầu thai chuyển kiếp làm người. Vậy mà vừa mới ra đời đã bị bố mẹ ruột giết chết!
Thế thì làm gì có ai mà không oán, không hận?
Cho nên những hồn thể như vậy dễ biến thành cô hồn dã quỷ, đem theo lệ khí và oán niệm không chịu đầu thai. Nếu được chôn ở nơi có âm khí thịnh còn dễ hóa thành ác quỷ.
Nếu đúng như Hoàng Cường nói thì ngọn núi kia có lẽ chính là một nơi có âm khí vô cùng nặng.