Hai trăm người này như thể phát điên, nối đuôi nhau đâm đầu vào cột tự sát. Đâm một lần không chết thì đâm thêm lần nữa đến tận khi vỡ đầu chảy máu, não bắn ra ngoài mới thôi.
Tôi há miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng này.
Đây thực sự là việc đã xảy ra ở Trương gia thôn sao? Tại sao trước giờ tôi chưa từng biết trong lịch sử của Trương gia thôn còn có sự kiện đáng sợ như thế này?
Hơn nữa những người này mở miệng ra là mắng chửi ông nội tôi, rốt cuộc ông tôi đã làm gì bọn họ? Còn bọn họ đã làm gì những cô gái bị chọn làm tế phẩm này?
Chứng kiến cảnh tượng máu me trước mặt mà trong đầu tôi hiện ra hàng tá câu hỏi. Những câu hỏi đó như xâu lại thành một chuỗi nhưng thực ra lại không liên quan gì đến nhau.
Tôi quay chiếc cổ cứng ngắc lại, muốn xem xem rốt cuộc ai là người đang điều khiển những hành thi này nhưng ảo ảnh chỉ cho phép nhìn trong một phạm vi nhất định. Vài ba mét bên ngoài thánh địa là một màn sương mờ mịt.
Bên trong màn sương mù kia là thứ gì thì mắt âm dương của tôi cũng không thấy được.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi tôi, bên tai không ngừng vang lên tiếng xương vỡ và tiếng não văng khắp nơi, còn có những tiếng cười "ha ha" nghe vô cùng đơn điệu vô cảm như tiếng của người máy.
Địa ngục có lẽ cũng chỉ kinh khủng đến mức này thôi phải không?
Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm, nhưng lại nhận ra mình dường như bị nhốt lại trong ảo ảnh này, không thể cử động nổi. Cho dù tôi có nhắm mắt lại thì những cảnh tượng đó vẫn hiện rõ trong đầu tôi như thước phim, không thể nào xua đi được.
Đến tận khi cả hai trăm người kia đều nằm trong vũng máu thì mọi thứ mới trở lại yên tĩnh như ban đầu.
Tôi nhìn những xác chết la liệt trên mặt đất, cái cột màu đen ban đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ trắng. Còn một số người chưa chết hẳn, nằm giữa đống thây kia mà co giật dữ dội.
Cuối cùng, tôi không kìm được nữa mà oằn người xuống nôn mửa dữ dội.
"Trương Ly, cậu đã nhìn thấy chưa? Đây chính là chuyện xảy ra ở Trương gia thôn. Ông nội cậu không nói với cậu những chuyện này sao?"
Vào lúc tôi còn đang nôn mửa đến quặn cả ruột, đôi chân còn run lẩy bẩy thì bên tai vọng tới giọng nói của bà Tư.
Tôi khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, giương đôi mắt hằn tia máu nhìn bà ta rồi khàn giọng hỏi.
"Tại sao bà...?"
Cảnh tượng ban nãy nhìn thấy là thật hay giả tôi còn chưa kiểm định được, nhưng tự nhiên bà cụ này chạy tới nhà tôi, nói một hai câu rồi đột nhiên cho tôi xem cảnh tượng máu me và quỷ dị này. Giờ tôi cảm thấy rất tò mò về lý do bà ta cho tôi xem cảnh này.
Thấy vẻ thù địch của tôi không những không giảm đi mà còn ngày càng tăng lên, bà Tư đột nhiên nặng nề thở dài.
"Trương Ly, trên đời này ai mà không có tội nghiệt? Nhà họ Uy có, Trương gia thôn có, ông nội cậu cũng có! Đúng sai thị phi có thực sự quan trọng đến vậy không? Giờ thiên hạ sắp đại loạn, nếu con đường âm dương này bị hủy trong chốc lát thì những thứ mà cậu đang theo đuổi có thực sự còn ý nghĩa?"
Nghe xong câu này, tim tôi như rớt xuống.
Sao nghe giọng bà ta lại giống như đang cầu hòa với tôi vậy?
Trước đó tôi nghĩ rằng cục diện làm đảo lộn âm dương này chắc chắn là có nhà họ Uy góp phần.
Nhưng giờ nhìn thái độ của bà Tư thì hình như chuyện không phải vậy.
"Rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Tôi lau miệng, đứng thẳng lên rồi cau mày nhìn bà ta.
Bà Tư há miệng như định nói điều gì đó, nhưng sau đó mặt bà ta đột nhiên xanh lét, đột nhiên quay lại nhìn về hướng tòa cao ốc Phương Viên.
"Trương Ly, tôi đến là để nhắc nhở cậu một câu, tuyệt đối không được về Trương gia thôn. Hồ Oa trở về thì cả thôn đều phải chết, ông cậu chính là một tiền lệ!"
Sau khi nói với tôi một câu mập mờ, bà Tư vẻ mặt hoảng hốt quay lưng chạy thẳng như thể đằng sau có ai đang đuổi theo đòi mạng bà ta vậy.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng bà Tư dần biến mất, nhất thời không hiểu rốt cuộc bà Tư nói vậy là có ý gì.
Bà ta chạy tới đây, cho tôi xem một ảo ảnh, lẽ nào là để ngăn tôi trở về Trương gia thôn?
Lại còn nói ông nội tôi chính là một tiền lệ?
Tôi bất giác quay đầu nhìn về phía tòa cao ốc Phương Viên. Ở nơi tôi đang đứng, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.
Vậy tại sao bà Tư lại sợ hãi như vậy?
Con người là một loài động vật kỳ lạ, người khác càng bảo không được đụng tới thứ gì thì con người lại càng tò mò về thứ đó.
Tôi vốn không hề nghĩ tới chuyện quay về Trương gia thôn, nhưng bà nội Uy Chính Thiên đột nhiên nhắc tới nó nên tôi bỗng có một khao khát vô cùng mãnh liệt là trở về Trương gia thôn.
Có điều trong lòng tôi vẫn còn kiêng dè, nhỡ đâu những lời bà cụ kia nói là thật. Nếu tôi trở về khiến cả thôn chết thảm thì phải làm sao?
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc nằm trên giường không biết có nên quay về Trương gia thôn hay không. Nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cánh cửa.
Tôi nín thở cố gắng căng tai lên nghe ngóng, có kẻ đang cạy khóa sao?
Lúc này tâm trí tôi đang rối bời, không ngờ lại còn có kẻ trộm dám đến quấy nhiễu!
Trong cơn thịnh nộ, tôi tiện tay nhặt cây phơi quần áo bên cạnh lên rồi rón rén đi ra phía cửa. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Tôi áp sát cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tên trộm kia cũng khá nhanh nhẹn. Sau khi vài tiếng động vang lên thì cánh cửa khóa chặt ban đầu đã bị đẩy ra tạo một khe hở nhỏ.
Tôi trốn sau cánh cửa, đợi cái bóng đen kia rón rén bước vào bên trong thì tôi nhanh như chớp dùng cây phơi quần áo chặn ngang trước cổ họng hắn, tay còn lại thì cầm đầu còn lại của cây gậy rồi dùng lực ép chặt.
Từ cổ họng tên trộm kia phát ra những tiếng nghẹn và tiếng thở khó nhọc, tiếp đó người hắn mềm nhũn ra như không còn chút sức lực nào rồi trượt xuống phía dưới.
Thấy đối phương không còn sức giãy giụa, tay tôi mới dần dần buông lỏng.
Đánh người và đánh quỷ đâu có giống nhau. Đánh quỷ là trừ hại còn giết người là phạm pháp.
Có điều tôi đã đánh giá thấp thủ đoạn của tên trộm này. Thấy tôi nới lỏng tay, tên trộm kia giậm mạnh chân xuống đất đứng bật dậy khiến đầu hắn đập rất mạnh vào cằm tôi.
Lực va chạm mạnh khiến tôi đau đến nổ đom đóm mắt, tay cũng không cầm chắc được cây gậy phơi đồ nữa, loạng choạng lùi về sau một bước.
Đợi khi tôi đã hoàn toàn buông tay, đối phương dùng tốc độ rất nhanh gập người lại rồi dùng cùi trỏ nhắm thẳng vào thái dương tôi.
Mặc dù ban nãy tôi nhất thời lơ là cảnh giác nhưng tôi cũng không phải dạng vừa. Thấy mình không thủ được nữa thì thà chủ động tấn công vùng hạ bộ của đối phương.
"Mẹ kiếp, sư phụ cậu vốn số kiếp đã không có con cháu, giờ cậu còn định phế luôn cả 'thằng con nhỏ' của tôi hay sao?"
Khi đòn tấn công của hai bên sắp chạm nhau, đối phương như thể đã nhìn rõ mặt tôi nên lập tức nhảy phắt về đằng sau, khó khăn lắm mới né được đòn đá thâm hiểm của tôi.
Nghe tiếng đối phương chửi mắng mà trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa thì hai hàng lệ nóng hổi tuôn rơi.
Đó là ông cụ Tôn!
"Sư phụ! Sư phụ cuối cùng cũng quay lại rồi!"
Trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp, sau khi nghe được giọng của ông ấy thì tâm trạng nơm nớp lo sợ cả ngày hôm nay của tôi bỗng vơi đi rất nhiều.