Cộng thêm thế lực nhà họ Uy thì chắc chắn không thiếu những cô gái chủ động bám lấy cậu ta.
Vì vậy khi bị bẽ mặt với Liễu Nguyệt Như thì trông sắc mặt cậu ta khó coi vô cùng.
Tôi còn đổ thêm dầu vào lửa khiến cậu ta càng xụ mặt ra.
“Trương Ly, đừng tưởng chỉ có cậu mới hiểu về âm dương. Tôi khuyên cậu đừng động vào tôi và tránh Nguyệt Như xa ra!”
Uy Chính Thiên bỗng phát tiết.
Một luồng sáng đỏ bất thường từ dưới mắt dâng lên tới tận trán cậu ta.
Một ngọn lửa màu đen không đậm không nhạt từ ấn đường bùng lên tới đỉnh đầu.
Tôi không ngờ trông Uy Chính Thiên nho nhã thế kia mà tính khí lại nóng nảy như vậy.
Cảm thấy không vừa ý là cậu ta bốc hỏa ngay.
“Tên họ Trương kia, nhân lúc tôi còn chưa bốc hỏa, biết điều thì cút đi. Đây không phải là nơi cậu nên tới. Liễu Nguyệt Như là của tôi. Đừng hòng ai cướp được!”
Đôi mắt Uy Chính Thiên toát ra khí lạnh. Cậu ta áp sát tôi.
Người ngoài nhìn thấy bộ dạng đó sẽ tưởng cậu ta sắp ra tay.
Nhưng trong mắt tôi thì thực ra cậu ta đang dùng sát khí để uy hiếp tôi.
Tôi đoán không sai. Quả nhiên Uy Chính Thiên cũng có có tiên gia bảo vệ.
Trong cuốn Thiên Địa kinh mà ông nội để lại có nói, có cả thảy ngũ đại tiên gia bảo vệ, đó là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi.
Nhưng trong cuốn sổ tay của ông còn ghi chép thêm những Tiên gia khác.
Ví dụ như Hắc Tiên đang sống trong người Uy Chính Thiên này.
Thông thường, Hắc Tiên mà Đạo gia nói tới chính là những Quỷ Tiên không thể nhập vào luân hồi.
Nhưng không phải ai cũng có thể mời được Quỷ Tiên nhập thân. Chỉ có đệ tử của Đạo gia mới có thể lập đường khẩu và mời được.
Rõ ràng Uy Chính Thiên là người như vậy.
Hắc Tiên trên người cậu ta được gọi theo đúng màu sắc. Đó là một con quạ đen nhánh.
Quạ là một loại chim có linh trí cực cao, ngày ngủ đêm thức nên chúng rất thần bí khó đoán.
Rất nhiều người cho rằng quạ là điềm xui, nhưng có nơi lại coi quạ đen như thần Thương và thường tế bái vào ngày Điền Thương.
Bọn họ cho rằng quạ đen có thể dự báo tương lai, biết gieo quẻ giúp phát tài. Vì vậy họ còn coi quạ là Thần Tài.
Điều này cũng không phải không có lý.
Loài quạ thường rất thích những thứ lấp lánh như tiền vàng, hơn nữa chúng còn có sở thích thu thập.
Vì vậy nếu phát hiện ra một tổ quạ thì có khả năng sẽ phát hiện ra thêm các loại châu báu mà con vật này cất giấu.
Thế nên gọi chúng là thần tài cũng không hề sai.
Lúc này trong mắt tôi, hai luồng sát khí toát ra từ hai bên vai của Uy Chính Thiên giống như đôi cánh vậy.
Đôi mắt sắc bén của cậu ta nhìn tôi chăm chăm.
Khí thế được lắm. Có điều Tiên gia không hề xuất hiện, chỉ cho cậu ta mượn chút sức mạnh nên cũng chỉ được đến vậy, không có gì đáng sợ.
“Tiên bảo hộ phải bảo vệ gia đình thì mới có thể thành tiên. Ông giúp cậu ta làm xằng làm bậy mà không sợ nhân quả báo ứng sẽ hủy hoại tu vi của mình sao?”
Tôi đứng im nhìn Uy Chính Thiên và lớn tiếng hỏi.
Đồng thời tôi đưa bể rùa cho Liễu Nguyệt Như.
“Hừ! Quả nhiên cậu nhóc này có mắt Âm Dương. Thú vị đấy, cậu mạnh hơn tên nhóc Uy Chính Thiên nhiều”.
Bỗng có giọng nói già nua sắc nhọn vang lên trong không gian.
Nghe giọng nói này, chắc chắn chính là Hắc Tiên trú ngụ trong người Uy Chính Thiên.
“Nhưng cậu nhóc cũng to gan đấy. Dám dạy cả ông đây cơ à, cẩn thận không tôi sẽ khiến cậu chết mà không biết vì sao lại chết đấy!”
Nhìn là biết ngay Hắc Tiên cũng thuộc dạng nóng nảy nên chắc chắn phù hợp với tính cách của quạ đen.
“Nhưng nếu cậu có thể cho tôi mượn dùng cơ thể của cậu thì ông đây không biết chừng có thể tha cho cậu đấy, he he he…”
Nhìn là biết tu vi của Hắc Tiên không phải loại tốt đẹp gì. Đến ngay cả ý đồ cưỡng ép đoạt thân thể người khác mà nó còn dám làm.
Đương nhiên Liễu Chấn Quốc và Liễu Nguyệt Như không hiểu những lời nó nói, chỉ có Uy Chính Thiên là hiểu rõ ràng.
Thấy Hắc Tiên muốn ám lên cơ thể tôi, Uy Chính Thiên trở nên cuống cuồng.
“Đại sư, là tôi mời đại sư tới. Tôi đã đặc biệt lập đường khẩu cho đại sư. Gia đình tôi cũng vô cùng kính trọng đại sư, sao có thể…”
“Câm miệng! Tới lượt cậu nói rồi đấy hả? Lúc đó nếu không phải vị kia nhờ vả tôi thì cậu nghĩ tôi sẽ ngụ trong người cậu sao? Hơn nữa, nhà họ Uy nhận được lợi lộc từ tôi còn chưa đủ à?”
Vị Hắc Tiên này nóng tính quá, không cho Uy Chính Thiên được lên tiếng. Vừa mở miệng là nó đã lăng mạ cậu ta.
Uy Chính Thiên vừa tức vừa cuống, lại không dám bật lại, đành trừng mắt nhìn tôi.
Ý cậu ta là ép tôi không được đồng ý! Tôi thầm cười khẩy.
Hắc Tiên này có thể là bảo bối của bọn họ còn đối với tôi thì tôi khinh thật đấy.
“Nói ra cũng thật trùng hợp, trên người tôi cũng có một Tiên gia. Nếu ông muốn mượn cơ thể của tôi thì chắc là phải hỏi Tiên gia của tôi xem có đồng ý hay không đã”.
Tôi điềm đạm tạo ra một tấm bia đỡ đạn.
Ban đầu tôi còn phiền não không biết phải đối phó với Hắc Tiên này như thế nào.
Tiên bảo hộ vốn là động vật hoang dã trong rừng sâu nhưng tu đạo thành tiên nên các pháp thuật thông thường không có tác dụng với bọn chúng.
Huống hồ ngoài con rùa này ra thì tôi cũng chẳng có gì.
Thế mà vị Hắc Tiên này lại có ý muốn ngụ trong cơ thể tôi bằng được.
Nếu nó đã thích có mới nới cũ như thế thì tôi cũng không cần phải ra tay nữa.
Thực ra nhắc tới việc trên người mình có một đại tiên khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng thật.
Vì dù sao tôi cũng chưa từng gặp mặt đại tiên này. Không biết là nó thuộc loài Hồ hay loài Liễu.
Không biết chừng nhân cơ hội này lại có thể gặp mặt cũng nên.
“Ầu! Trên người cậu cũng có Tiên gia à? Sao tôi không cảm nhận được nhỉ? Không phải là một tên ba xàm ba láp nào đó tự nhận là tiên gia đấy chứ?”
Vị Hắc Tiên này vô cùng ngạo mạn, dám khinh thường cả Tiên gia trên người tôi.
“Cũng được, hôm nay để ông Hắc đây gặp Tiên gia kia. Cả hai đều là người của tôi thôi!”
Hắc Tiên phát ra tiếng cười quái dị.
Một luồng sát khí bùng lên phía sau Uy Chính Thiên. Đập vào mắt người khác là một màu đen kịt.
Lần này, không chỉ có tôi nhìn thấy mà đến cả Liễu Nguyệt Như cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.
Cô ấy sợ hãi túm chặt áo và nép sau lưng tôi.
“Trương Ly, sao đột nhiên tối vậy?”
Tôi đang kinh ngạc bởi thực lực của Tiên gia thì Liễu Nguyệt Như lên tiếng khiến tôi hết hồn.
Hắc Tiên sắp ám vào tôi rồi sao? Không chỉ có vậy, nếu như nó đánh nhau với Tiên gia trong người tôi thì e rằng sẽ to chuyện.
Liễu Nguyệt Như là người bình thường nên không nhìn thấy gì nhưng sát khí mà Tiên gia phát ra không phải để dọa cho vui.
Liễu Nguyệt Như càng ở gần tôi thì càng dễ bị sát khí tấn công.
Tôi cảm thấy sốt ruột nên vô thức đẩy mạnh để cô ấy tránh xa ra.
Do trước đó Liễu Nguyệt Như túm chặt áo tôi nên lúc tôi đẩy, cô ấy cũng không tách ra được.
Mồ hôi chảy từ trán xuống mặt tôi.
Tôi không kịp phản ứng gì nữa, vì sát khí mang theo cái lạnh đã bao trùm toàn bộ cơ thể.
Sát khí quá mạnh, che mất hoàn toàn dương khí khiến cho bầu không gian thoáng đãng khi nãy lập tức tối sầm và bắt đầu đổ mưa.
“Ha ha, hôm nay đúng là ngày tốt! Không chỉ có được một lớp áo mới mà nếu có thể ăn được tiểu tiên trên người cậu nhóc này thì mình có thể hoàn thành luôn việc tu luyện rồi!”
Hắc Tiên ẩn trong lớp khí đen và cơn mưa lạnh. Nó kêu lên và bắt đầu nhào về phía tôi…