Tôi đang cảm thấy khốn khổ bởi vấn đề này. Giờ thấy ông Tôn có manh mối thì tôi lập tức truy vấn.
Thế nhưng ông Tôn cứ như sực nhớ ra chuyện gì đó bèn lập tức đổi đề tài.
“Đây đã là nhà của cậu thì tôi sẽ giúp cậu sửa sang và sau đó chúng ta có thể chuyển vào đây ở, vừa hay phòng trọ của tôi cũng sắp tới hạn rồi”.
Ông Tôn thay đổi sắc mặt, xắn ống tay với vẻ vui mừng.
“Tôi cũng không cần phải xử lý sát trận tà khí mẹ con này, vì đi vào trong căn phòng chính là môn thần”.
Ông Tôn càng nói càng hăng say, rồi đi khắp phòng, lên kế hoạch xem nên đặt đồ đạc ở những đâu.
Thấy ông ấy né tránh không nhắc tới vấn đề về nơi mình sinh ra, tôi bỗng cảm thấy tức tối. Thế là tôi bước tới chộp tay ông ấy.
“Ông Tôn, tôi tin tưởng ông như vậy, lẽ nào ông định giấu cả tôi sao?”
Những người xung quanh đều biết. Chỉ mình tôi là không. Cảm giác bị người khác che mắt thật tệ hại.
Thấy tôi tức giận, ông Tôn cũng không vội. Ông ấy chỉ kéo tay tôi ra.
“Đồ đệ, tôi đã nhận cậu làm đồ đệ thì đương nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm của một người làm thầy. Có những chuyện có thể nói, có những chuyện thì không thể. Ý trời khó đoán, nếu như để lộ thiên cơ thì cả hai chúng ta có khi đều sẽ chết ở đây mất. Nếu như vậy, thì cậu có còn muốn biết nữa không?”
Tôi bị nói trúng, dù không cam tâm nhưng cũng biết những gì ông ấy nói là sự thật.
“Thế nhưng cậu cũng đừng vội. Sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày, chỉ có điều thời khắc đó chưa tới mà thôi”.
Ông Tôn lắc đầu, không biết tại sao mà tôi cảm thấy giờ đây ông ấy thư giãn hơn trước đó rất nhiều.
“Thời cơ chưa tới, nhưng tôi còn thời gian nữa sao? Giờ tôi đã là người sắp hết dương thọ, không biết chừng chẳng có ngày đó cũng nên”.
Tôi cảm thấy thất vọng, khi không biết khi nào chết thì con người ta không biết quý trọng sinh mạng. Chỉ khi đối diện với cái chết thì họ mới bùng phát lên khát vọng sống mãnh liệt.
Mặc dù tôi hiểu về âm dương nhưng cũng chỉ là một người bình thường, nên cũng sẽ có cảm giác như vậy.
“Chưa chết được, chưa chết được, còn sớm lắm”.
Ông Tôn an ủi tôi một câu rồi ngâm nga bài nhạc và dọn dẹp ngôi nhà. Ông ấy bắt đầu mặc kệ tôi.
Thấy ông ấy như vậy, tôi cũng không hỏi gì nữa dù vẫn còn nghi ngờ, nên đành chỉ biết nín lặng cùng ông ấy dọn dẹp ngôi nhà.
Ngôi nhà dù đã được xây dựng mấy chục năm nhưng được giữ gìn rất tốt, chỉ cần dọn dẹp sơ qua, mua hai chiếc giường và chút đồ đạc là có thể vào ở được.
Chỉ có duy nhất là cỗ quan tài vẫn còn ở đó.
Có lẽ đã từng bị thương bởi tà khí mẹ con nên tôi bị ám ảnh bởi cỗ quan tài. Hơn nữa trong nhà mà đặt quan tài thì đương nhiên là cổ quái.
Thế nhưng ông Tôn cứ một mình đòi giữ lại nó.
“Cậu thì biết gì? Chúng ta ngủ ở địa giới, khó tránh khỏi chuyện ma quỷ xuyên vào nhà cũng như những điều vô thường. Vậy nên có tà khí hai mẹ con ở đây chặn lại thì bọn chúng sẽ không dám tiếp cận chúng ta nữa.
Ông Tôn nói như đúng rồi.
“Vậy sư phụ không sợ tà khí mẹ con đột nhiên quay lại cắn trả sao?”
Tôi dọa ông ấy với vẻ sợ hãi. Dù sao đối với loại cương thi này thì có thể chúng không còn năng lực tư duy nữa và cũng rất dễ vùng dậy.
Nhỡ đâu có con mèo hoang nào nhảy vào trong quan tài, khiến tà khí của hai mẹ con kia tức giận và chúng vùng dậy thì sao.
Tôi không dám đảm bảo là lần sau tôi có đủ may mắn để đánh lại chúng một cách thuận lợi như vậy đâu.
“Yên tâm, yên tâm, có sư phụ ở đây, có gì phải lo chứ”.
Ông Tôn cảm thấy đầy tự tin.
Tôi thấy không nói lại được ông ấy nên đành mặc kệ.
Chúng tôi dọn dẹp tới tận tối.
Tới khoảng tám giờ, Phương Tuyết mới nhắn tin cho tôi.
“Nhà họ Liễu ra ngoài cả rồi, chỉ còn Liễu Nguyệt Như ở nhà, anh mau tới mau về”.
Nhận được tin nhắn, tôi ngay lập tức bỏ tất cả, chộp lấy tay nải của ông Tôn và đi về phía nhà họ Liễu.
Tới biệt thự, không gian vẫn vô cùng yên lặng. Tới buổi tối thì nó càng thêm phần kỳ dị.
Cả căn biệt thự không bật đèn, chỉ có trong căn phòng của Liễu Nguyệt Như là có ánh đèn vàng nhàn nhạt.
Tôi thử đẩy cửa biệt thự thì thấy cánh cửa được khóa chặt.
Nhưng điều này cũng không thể làm khó được tôi. Trước khi tới thì tôi đã quan sát, trụ nhà tạo thành sát khí chữ Đinh kia, nếu như trèo được vào thì căn phòng đầu tiên bắt gặp chính là nhà tắm có ma nữ làm loạn trước đó.
Tôi đi vòng ra phía sau, đang định xắn tay áo trèo lên thì phát hiện ra có một cái thang dựng ở cây cột.
Tôi hiểu ra ngay, chắc chắn là Phương Tuyết đã cố tình để lại cho tôi.
Thời gian gấp gáp, tôi cũng không dám chậm trễ bèn vội vàng trèo thang lên tầng hai.
Nhà tắm đó sau khi mở nóc phòng ra thì không hề bít lại. Có lẽ mọi người cảm thấy tự nhiên phát hiện ra một hộp tro cốt như vậy là một điều xui xẻo nên phòng tắm này bị bỏ hoang, không có ai dùng.
Vào tới nhà tắm, tôi cố tình tìm kiếm một vòng để xem có gặp ma nữ lần trước đã ám lên người Vương Thúy Diễm hay không.
Thế nhưng kết qủa vẫn khiến tôi thất vọng
Tôi ra khỏi nhà tắm, đi tầm hai bước thì trước mắt chính là phòng ngủ của Liễu Nguyệt Như.
Từ sau khi căn biệt thự xảy ra chuyện thì tôi đã dặn cô ấy đừng ngủ ở lầu hai nữa.
Chính vì vậy Liễu Nguyệt Như luôn ngủ ở một chiếc giường dưới tầng một.
Sao hôm nay cô ấy lại dọn lên phòng ngủ tầng hai vậy? Càng cảm thấy không ổn thì tôi càng nóng ruột.
Tôi đi tới cửa phòng ngủ, khẽ gõ cửa. Vì sợ khiến Liễu Nguyệt Như sợ hãi nên tôi còn khẽ gọi tên cô ấy.
“Nguyệt Như, là tôi, Trương Ly đây”.
Thế nhưng trong căn phòng yên lặng lắm, không hề có tiếng hồi âm giống như không có người vậy.
Tôi biết là Phương Tuyết sẽ không bao giờ đưa cho tôi tin tức mà cô ta không nắm chắc.
Tôi vừa lo lắng vừa sốt ruột nên đã khẽ vặn nắm cửa.
Trong phòng, một mùi hương quen thuộc và thơm mát khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
May mà trong phòng không có thứ gì không sạch sẽ, cũng như không có mùi gì kỳ lạ.
Tôi quay đầu nhìn về phía giường ngủ.
Rồi bỗng cảm thấy huyết mạch sục sôi và suýt chảy máu mũi.
Liễu Nguyệt Như đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh màu trắng, đôi mắt khẽ nhắm, yên lặng nằm trên giường.
Chiếc chăn đắp kính vùng ngực, để lộ xương quai xanh và chiếc cổ trắng trẻo. Trong ánh đèn mập mờ, hình ảnh đó trông thật đẹp, khiến người khác không khỏi liên tưởng đến nhiều điều.
Tôi ngại ngùng cúi đầu khẽ ho để đánh thức Liễu Nguyệt Như.
Nhưng hình như cô ấy ngủ rất sâu và vẫn nằm bất động trên giường.
Bất lực, tôi đi tới bên giường khẽ chạm vào tay cô ấy.
Nhưng nào ngờ, tôi phát hiện ra tay cô ấy lạnh như băng.
Tôi sợ hãi, vội vàng đưa tay lên mũi cô ấy và đồng thời nhìn về phía vai.
Hơi thở đều đặn nhưng ngọn lửa trên vai cô ấy chỉ còn có hai ngọn.
“Liễu Nguyệt Như!”
Tôi thất sắc, không kìm nén nữa mà gọi to tên của cô ấy.
Cuối cùng thì Liễu Nguyệt Như cũng đã có phản ứng lại.
Cô ấy mở mắt, nhìn tôi chăm chăm. Ánh mắt trông thật đờ đẫn.
“Liễu Nguyệt Như, cô còn nhận ra tôi không?”
Nhìn đôi mắt lanh lẹ thường ngày của cô ấy giờ giống như một con rối, tôi bỗng thấy trong lòng quặn thắt.
Tôi không ngờ là Liễu Nguyệt Như đã bị mất hồn.