Hành thi mà chúng ta thường nói thì hoặc là dùng lục phù giúp thân xác cử động hoặc là dùng tà pháp để chống đỡ, giúp cơ thể không còn sinh mạng kia trở thành những cương thi có thể cử động được.
Nhưng dù là loại nào thì trạng thái của hành thi cũng có sự khác biệt rõ ràng về vẻ bề ngoài đối với con người.
Đừng nói là người trong ngành, dù là người ngoài ngành cũng có thể nhìn là thấy được sự quỷ dị của hành thi.
Vậy mà cô gái trước mặt lại trông giống như người sống, chẳng có gì khác biệt.
Thậm chí vừa rồi khi tôi nói thầm với Tam Thanh thì cô gái này còn quay qua cười nói với bạn học bên cạnh.
“Sư thúc, ngoài người chết ra thì còn tình huống nào mà tam hỏa bị tắt không?”
Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của tôi.
Tam Thanh nhìn theo hướng cánh tay tôi, rõ ràng là Tam Thanh cũng bị kinh hãi bởi tình huống trước mặt.
Tam Thanh chau mày, bước chân cũng trở nên chậm lại.
“Cậu không nhìn nhầm đâu, đó chính là người chết. Tôi không thể cảm nhận được một chút sự sống nào từ trên người cô ta, thậm chí tôi còn mơ hồ ngửi thấy mùi xác thối nữa”.
Vừa nói, Tam Thanh vừa đưa tay lên lau mồ hôi trán.
Cùng với động tác đó của Tam Thanh, tôi có thể nhìn thấy rõ, khoảnh khắc mà Tam Thanh đưa tay lên thì một luồng sáng tinh khiết tập trung trên đầu ngón và giây phút Tam Thanh đưa tay lên trán thì luồng sáng màu vàng kia giống như bị hút vào trong và đi xuyên qua da của Tam Thanh.
Một giây sau, luồng sáng đó xuất hiện trong đôi mắt của Tam Thanh.
Tôi bừng tỉnh, Tam Thanh đã mở mắt âm dương.
Sau khi mở thiên nhãn, đôi mắt của Tam Thanh giống như ngọn lửa nhìn chăm chăm vào hành thi trước mặt và nhỏ giọng nói với tôi: “Chỉ cần tam hỏa chưa bị tắt, dù linh hồn đã xuất ra thì người này vẫn còn cứu được. Tương tự, chỉ cần tam hỏa bị diệt thì chắc chắn kẻ này chết ngắc rồi. Về điểm này cậu không cần nghi ngờ”.
Tôi gật đầu, nhưng sau đó lại hỏi với vẻ khó hiểu.
“Nếu đã chết ngắc thì cô gái trước mặt sao vẫn có thể cười nói được vậy?”
Tôi cũng từng tiếp xúc vài lần với hành thi. Từ tà khí mẹ con tới thiếu nữ bị cụt tay chân, hoàn toàn không có linh hồn. Đến cả Liễu Nguyệt Như ngay khi bị mất hồn thì cũng chẳng khác gì zoombie, đến cả cười cũng không biết.
Vậy mà cô gái trước mặt tôi đây toàn thân không chỉ phát ra khí tức của người chết mà lại còn biết nói biết cười.
Tôi bỗng thấy ớn lạnh, một cảm giác khó chịu khó nói nên lời bao trùm lấy toàn thân.
Tam Thanh rơi vào trầm mặc, có lẽ cũng đang đoán xem là chuyện gì.
“Mượn xác hoàn hồn…Lẽ nào đây chính là cách sống lại mà sư huynh đã nói tới sao?”
Một lúc sau, Tam Thanh chợt bừng tỉnh nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái mù mờ không hiểu.
Từ xưa đến nay, các trường hợp mượn thi hoàn hồn không hề ít, nhưng đều là trường hợp người gần chết, nắm bắt cơ hội đưa hồn thể vào trong một cơ thể khác.
Bởi khoảnh khắc trong quá trình thực hiện vô cùng vi diệu vì vậy các trường hợp thành công đều phải dựa vào sự trùng khớp cơ duyên.
“Nói là mượn xác hoàn hồn cũng không đúng. Mượn xác hoàn hồn cần dựa vào hơi thở cuối cùng của người sắp chết. Có được hơi thở cuối cùng đó thì hồn phách mới có thể tồn tại được trong tư thái của con người. Thế nhưng trên người cô gái trước mặt đã phát ra mùi xác thối, không thể nào là một cơ thể còn tươi mới được”.
Tam Thanh phủ định suy đoán của chính mình, rõ ràng là cũng đang cảm thấy hoang mang.
Hai chúng tôi đang day dứt thì mùi xác thối cực nặng từ phía sau bay tới.
Không đợi chúng tôi quay đầu lại thì có thêm một cánh tay vừa lạnh vừa cứng đặt lên vai tôi.
Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Tôi cứng người, không dám quay đầu lại.
Tôi không dám, Tam Thanh thì không sợ. Tam Thanh nhìn ra phía sau và lập tức nín thở.
Bộ dạng của Tam Thanh khiến tôi lập tức cảm thấy không ổn.
Mặc dù bình thường khi ở cạnh ông Tôn, Tam Thanh cũng không đứng đắn cho lắm nhưng ít nhất cũng là người bình tĩnh, rất ít khi để lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Sư thúc, phía sau là gì vậy? Hay là để tôi dùng bùa xử lý?”
Tôi cứng họng, vừa hỏi vùa thò tay vào trong túi áo.
Trước khi ra khỏi cửa, Tam Thanh sợ tôi gặp rắc rối nên đã đặc biệt nhét vài tấm bùa cho tôi. Trong đó có một tấm mà tôi nhận ra, chính là Ngũ lôi thần phù mà trước đó ông Tôn từng dùng.
Ngũ lôi thần phù có thể chém quỷ đánh thần minh. Chỉ cần lấy nó ra, bất luận phía sau là thứ quái gì thì cũng đảm bảo chỉ cần một đòn là đánh bay.
Nhưng tôi còn chưa lấy ra được thì đã bị Tam Thanh giữ lại.
“Nguyễn Thanh Nhi, sao cô lại tới đây?”
Tôi giật mình khi Tam Thanh vừa dứt lời và vội vàng quay đầu lại.
Quả nhiên đứng sau tôi cũng là Nguyễn Thanh Nhi đang sống sờ sờ!
Cô ta mặc một chiếc váy dài, nhìn trông khá xinh đẹp, thanh thoát, thế nhưng cổ cô ta được quấn một chiếc khăn dày và siết chặt, nhìn trông vô cùng kỳ quái.
“Tôi định hỏi hai người đây, hai người tới đây làm gì?”
Không ngờ Nguyễn Thanh Nhi nhìn thấy chúng tôi còn kinh ngạc hơn nên cô ta lập tức hỏi ngược lại.
Không đợi tôi trả lời, Nguyễn Thanh Nhi bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Cô ta lo lắng nhìn xung quanh, sau đó khẽ mắng chúng tôi.
“Trương Ly, cậu không nên tới đây! Cậu tới là nơi đây xảy ra chuyện lớn mất!”
Câu nói đột ngột của Nguyễn Thanh Nhi khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.
“Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi không nhịn được bèn lên tiếng hỏi. Thế nhưng vừa hỏi thì tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi.
Cũng phải, nói chuyện với một người chết, không cảm thấy kỳ lạ mới là vấn đề.
“Không kịp giải thích cho cậu. Cậu mau rời khỏi đây đi! Còn không đi, thì cậu sẽ rơi vào cái bẫy của nhà họ Uy đấy!”
Khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Thanh Nhi trông có phần nóng ruột.
Cô ta nhìn trái nhìn phải cứ như đang sợ thứ gì đó.
Thế nhưng nghe cô ta nhắc tới nhà họ Uy thì tôi càng không thể đi được.
“Quả nhiên sự kỳ lạ ở đây có liên quan tới nhà họ Uy? Cô biết những gì?”
Chuyện này không thoát khỏi sự liên quan tới nhà họ Uy thì đương nhiên cần phải cảnh giác cao độ, tôi vừa lạnh giọng chất vấn Nguyễn Thanh Nhi vừa nhìn tình hình xung quanh với vẻ thận trọng.
Nói ra kể cũng lạ. Tôi và Nguyễn Thanh Nhi nói chuyện cũng không to lắm vậy mà lại khiến những người xung quanh đổ dồn sự chú ý.
Tôi nhìn những người đi đi lại lại lúc này như bị đứng hình tại chỗ, nhìn chăm chăm về phía chúng tôi.
“Sư thúc, tình hình không ổn”.
Da đầu tôi tê dại, cả cơ thể căng cứng và chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn rõ ràng, trong đám người này có người chết đã không còn tam hỏa và cũng có cả người sống.
Nhưng trong nháy mắt bọn họ giống như con rối bị điều khiển, cứ chăm chăm nhìn ba người chúng tôi.
Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Xem ra Nguyễn Thanh Nhi là kẻ dẫn dụ, đúng ra vừa rồi khi đối mặt, tôi phải lấy lôi phù ra kiểm soát cô ta mới phải.
“Đã muộn rồi…cậu đã bị phát hiện, cậu không nên ở đây, lẽ nào tới giờ cậu còn chưa rõ sao? Cậu là chìa khóa để mở thiên trận!”