“Sư phụ, người gỗ liễu kia giống như nói rằng sẽ giúp tôi giữ được hồn thể của sư thúc, để sư thúc tạm thời rơi vào một nơi gọi là “Vô”, ở nơi đó mà sư thúc vẫn có thể báo mộng cho tôi sao?”
Tôi gặm màn thầu, không thể nào quên được giấc mơ tối qua.
Một giấc mơ chân thực như vậy, không thể nào chỉ đơn thuần là do suy nghĩ tạo thành, chắc chắn là Tam Thanh đã báo mộng cho tôi.
Trước đó đã nói rồi, hồn thể mang theo một loại từ trường, mắt người thường không thể nhìn thấy được. Nhưng khi từ trường tương hợp thì sẽ xuất hiện mắt âm dương.
Khi con người ngủ mơ, lục cảm sẽ yếu, vì vậy từ trường sẽ ở trạng thái không ổn định.
Trong tình huống như thế rất dễ bị thứ gì đó có ý ám lên người.
Có đôi khi trong giấc mơ gặp người đã mất, thì có lẽ là người đã mất đó nhớ bạn hoặc là thiếu tiền nên mới báo mộng cho bạn.
Những giấc mộng như thế đều vô cùng chân thực. Có thức dậy cũng không dễ quên.
“Theo lý mà nói bước vào nơi như thế thì không thể nào báo mộng cho cậu được. Cậu nghe tên là biết đấy. ‘Vô’ mà, tức là không có gì cả, không có vật chất, không có chất trung gian, vậy thì Tam Thanh lấy cái gì để báo mộng cho cậu đây?”
“Hơn nữa đệ tử, tôi vẫn nên nói cho cậu thì hơn, người gỗ liễu đưa hồn thể của sư đệ vào nơi như thế căn bản không phải là vì cứu cậu ấy mà là coi cậu ấy là con tin đấy”.
Nhắc tới Tam Thanh là sắc mặt ông Tôn trở nên vô cùng khó coi.
Có điều ông ấy nói tới đây thì tôi nghĩ ra rồi.
Giờ đây, một khi đã biết người liễu gỗ bị nhốt trong người tôi là một tiên ác thì chắc chắn tiên ác này sẽ không hề có lòng tốt đi cứu Tam Thanh làm gì.
Người gỗ liễu làm vậy là để khi nào muốn uy hiếp tôi thì sẽ lấy Tam Thanh ra bàn điều kiện với tôi mà thôi.
“Vì vậy tôi phải nhanh chóng nghĩ cách cứu hồn thể của sư thúc ra mới phải. Sư phụ, nơi gọi là ‘Vô’ này rốt cuộc là một nơi như thế nào?”
Mặc dù trước đó người gỗ liễu đã miêu tả tương đối cho tôi nhưng giờ tôi biết kẻ đó vô cùng xấu xa nên những lời kẻ đó nói không thể nào tin tuyệt đối được.
Ông Tôn một tay cầm màn thầu, một tay vuốt cằm trầm ngâm.
“Thay vì nó nơi đó là ‘Vô’ chi bằng nói đó là một nơi khác rất nhiều so với thế giới của chúng ta.
Tôi chau mày, nhìn ông ấy với ánh mắt hoang mang.
“Ây da…giải thích với cậu như thế nào đây…Cậu có biết thiên thạch không?”
Ông Tôn nhắc tới hai từ này với vẻ mặt thần bí nhưng trong đầu tôi thì như có dòng điện chạy qua vậy.
Đúng là, trên đời này ngoài giới âm dương ra thì vẫn còn một thế giới thứ ba vô cùng thần bí khó lường.
Nếu nói nó là thế giới ngoài hành tinh thì không sát lắm, rõ ràng là có phần không thực, nhưng thế giới này đúng là tới từ thế giới bên ngoài kia.
Giống như thiên thạch vậy.
Thiên thạch này bất luận là từ trường hay là chu kỳ tuần hoàn đều cực kỳ khác với thế giới bên ngoài.
“Bên trong thiên thạch có gì thì tới giờ chẳng ai có thể giải thích thông suốt. Nghe nói từng có một cao nhân ở giới âm dương đã bước vào trong một thiên thạch cực lớn. Nào ngờ vừa bước vào thì bặt vô âm tín, những người khác cũng không dám tự ý bước vào, vì vậy cũng không ai dám vào trong tìm ông ấy”.
“Khi đó tất cả mọi người đều chắc nịch rằng ông ấy đã chết bên trong rồi. Từ lúc vẫn còn người nhớ ông ấy đã chết ngắc cho tới gần một trăm năm sau ông ấy đột nhiên bước ra, hơn nữa diện mạo còn không khác gì nhiều so với một trăm năm trước, duy nhất có một sự thay đổi, đó là ông ấy đã phát điên”.
Nói xong ông Tôn bỗng rùng mình.
“Một trăm năm, một người sống sờ sờ đã tồn tại như thế nào trong một tảng đá chữ? Hơn nữa dung mạo còn không hề có sự thay đổi. Cho dù là vu thuật vô đối trong thiên hạ này thì cũng không thể nào làm tới bước đó được”.
Tôi nghe chăm chú, không hề để ý thấy lòng bàn tay mình đã toát mồ hôi.
“Sư phụ, sư phụ nói ông ấy phát điên. Phát điên thế nào vậy?”
So với việc dung mạo ông ấy không thay đổi thì tôi càng quan tâm hơn tới việc sau khi bước ra thì ông ấy nói gì hơn.
“Ông ấy nói đã gặp Ngọc Hoàng Đại Đế, cậu có tin không?”
Ngọc Hoàng đại đế sao?
Tôi sững sờ, câu trả lời này đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi.
Mặc dù tu đạo đều vì thành tiên nhưng Ngọc Hoàng Đại Đế là thứ gì chứ, là một nhân vật chỉ có trong chuyện chứ không thật sự tồn tại.
Nếu đã là giả thì đương nhiên không thể nào gặp được.
“Người tu đạo mà nói ra câu như vậy thì không phải là bị điên sao? Dù sao không cần biết người khác hỏi gì thì ông ta đều nói là đã từng ở cùng Ngọc Hoàng Đại Đế”.
Nói xong, ông Tôn không nhịn được bèn bật cười.
“Sau đó thì sao?”
Tôi không cười nổi mà tiếp tục hỏi.
“Sau đó à? Sau đó người ta đều cho ông ấy là kẻ điên và đương nhiên là mặc kệ rồi. Có điều việc ông ấy không già đi là sự thật. Vì vậy mọi người đều đoán rằng bên trong thiên thạch không có thời gian, không có chu kỳ tuần hoàn, vào trong đó không có bất kỳ thay đổi gì thì chẳng phải là giống như ‘Vô’ sao”.
Nghe ông Tôn nói vậy tôi bỗng trợn tròn mắt kinh hãi.
“Vậy chứng tỏ hồn thể của Tam Thanh bị nhốt trong một thiên thạch sao? Vậy nên địa phủ cũng không bắt được, dương gian cũng không bắt được?”