"Chỉ tại tôi nhất thời hồ đồ, nghe lời lừa gạt của nhà họ Uy. Bọn họ nói cái gì mà Uy Chính Thiên có mệnh cách Thanh Long Phục Hình, là mệnh quý, như có quý nhân phù trợ, cả tài vận và đường làm quan đều đẹp, là mệnh cách nhiều người mơ mà không có được".
"Nếu Nguyệt Như có được mệnh cách đó thì cả đời này sẽ không phải lo ăn lo mặc. Đối với Nguyệt Như thì đây cũng là một chuyện tốt".
Nghe xong tôi cười lạnh, ánh mắt tôi nhìn Liễu Chấn Quốc càng thêm phần khinh bỉ.
"Chuyện tốt đối với Nguyệt Như? Càng là chuyện tốt đối với ông phải không?"
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra Liễu Chấn Quốc này mặc dù có nhiều lớp mặt nạ, nhưng bản chất tham lam thì không bao giờ thay đổi.
Bị tôi buông lời chế nhạo, mặt Liễu Chấn Quốc thoáng chốc sa sầm lại, ông ta bất giác quay sang nhìn ông cụ Tôn thì gặp ngay cú đảo mắt đầy chán chường của ông ấy.
"Khụ... bất luận hai người nghĩ gì thì những việc có lợi cho nhà họ Liễu, tôi nhất định sẽ làm".
Liễu Chấn Quốc ho khan một tiếng, cố gắng che đậy sự xấu hổ của mình.
"Vốn chúng tôi đã thương lượng xong rồi, chỉ cần bọn họ lấy hồn của Nguyệt Như xong thì sẽ trả cho nó hồn của Uy Chính Thiên, nhưng tên khốn Uy Long đó lại dám nuốt lời!"
Nói đến đây, mặt Liễu Chấn Quốc lộ ra vẻ đầy căm phẫn.
Tôi trầm tư một lát, Uy Long mà ông ta nhắc đến có lẽ chính là trưởng bối của Uy Chính Thiên.
"Người đã trói Liễu Nguyệt Như và Phương Tuyết bên ngoài biệt thự hôm đó có phải ông không?"
Nói đến đây, ông cụ Tôn như chợt vỡ lẽ.
"Chẳng trách, tôi còn tưởng là có gã Đạo sĩ nào muốn đối phó với nhà họ Liễu các người, cuối cùng mới biết chuyện này do một tay ông dựng lên".
Tôi nhớ ông cụ Tôn đã từng nói mặc đồ đỏ, chân đeo cân, treo ở nơi cao chính là để khóa chặt sát hồn.
Nếu thực sự việc này là do Liễu Chấn Quốc làm thì tôi có thể hiểu được.
Liễu Chấn Quốc bất lực gật đầu.
"Tôi cũng thực sự không còn cách nào khác. Nếu không dùng loại tà thuật này để khóa chặt hồn phách Nguyệt Như thì đêm hôm đó e là hồn của nó đã bị nhà họ Uy lấy mất rồi".
"Vậy tại sao ông lại treo cả Phương Tuyết lên?"
Việc ông ta treo Liễu Nguyệt Như lên để cứu mạng cô ấy tôi có thể hiểu được, nhưng cần gì phải treo cả Phương Tuyết lên?
"Là do tôi sợ nhà họ Uy không từ thủ đoạn hại cả Phương Tuyết, hơn nữa nhà họ Uy đã ra tay với nhà họ Phương rồi. Với kiểu cách của nhà họ Uy, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Phương Tuyết".
Những lời này của Liễu Chấn Quốc nghe cũng có lý.
"Hiện giờ tôi chỉ có thể nói với hai người như vậy. Còn những việc khác, tôi không thể trả lời được. Có điều tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một câu, cậu biết càng nhiều thì sẽ càng lún sâu vào việc này, càng bất lợi cho cậu".
Câu cuối cùng của Liễu Chấn Quốc ý muốn nói tôi không nên can dự vào chuyện của nhà họ Uy.
"Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi tự biết nên làm thế nào".
Dù Liễu Chấn Quốc nói câu này với ý tốt hay ý xấu thì chuyện của nhà họ Uy tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù gì bọn họ đã đi quá xa, kéo cả ông nội tôi và Liễu Nguyệt Như vào việc này.
Hơn nữa tôi còn phải làm rõ hồn phách bị nhốt trong người Uy Chính Thiên rốt cuộc có phải hồn của ông nội tôi không.
"Đợi đã, tôi còn một câu hỏi nữa".
Ông cụ Tôn đi tới bên cạnh Liễu Chấn Quốc.
Ông ấy như thể đang dò xét Liễu Chấn Quốc.
"Nếu ông đã biết chuyện nhà họ Uy cúng tế năm đó, vậy có phải ông cũng tham gia vào chuyện đó không? Giờ tôi cũng không muốn dùng đạo lý đao to búa lớn gì để giáo huấn ông, tôi chỉ có một câu hỏi, rốt cuộc cái quan tài âm đó được chôn ở đâu?"
Tôi và ông cụ Tôn đã từng đến chỗ cao ốc Phương Viên tìm thử nhưng không hề tìm thấy đầu mối nào về chiếc quan tài bị chôn đó.
Mặc dù tôi không rõ lý do tại sao ông cụ Tôn nhất quyết muốn tìm cái quan tài kia đến vậy, nhưng tôi biết chắc chắn ông ấy sẽ không mất thời gian làm những việc vô ích.
Nghe câu hỏi của ông cụ Tôn, vẻ mặt Liễu Chấn Quốc có chút phức tạp.
"Năm đó các người làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, giờ gặp phải báo ứng cũng là do nhân quả tuần hoàn. Dù gì giờ ông cũng đã cắt đứt với nhà họ Uy, vậy thì cần gì phải giúp họ giấu giếm?"
Khi ông cụ Tôn nhìn thấy những xác chết thê thảm đó, ông ấy đã vô cùng giận dữ. Hiện giờ chúng tôi lại đang đối đầu với kẻ đã bày ra trò cúng tế man rợ đó, ông ấy chưa kích động đến nỗi ra tay ngay lập tức đã là kiềm chế lắm rồi.
Cho nên giọng ông cụ Tôn khi nhắc đến việc này vô cùng lạnh lẽo.
Thấy ông cụ Tôn có vẻ như đã thực sự nổi giận, Liễu Chấn Quốc biết có giấu giếm cũng vô ích nên đành thở dài.
"Các người đều cho rằng cái quan tài đó được chôn dưới chân cao ốc Phương Viên. Nhưng thực ra, nó được chôn dưới một siêu thị nhỏ ở bên cạnh cao ốc Phương Viên. Lấy cao bái thấp, man thiên quá hải".
Ông cụ Tôn nghe xong thì như bừng tỉnh ngộ.
Tôi nghe xong thì cũng lập tức hiểu ra.
Quả thực trong phong thủy có cách nói như vậy, lấy cao bái thấp, nơi cao phải cúi đầu xuống nơi thấp, như vậy mới càng tôn thêm địa vị của khu đất thấp kia.
Cao ốc Phương Viên đã là tòa nhà cao nhất thành phố này rồi, vậy khu đất thấp mà nó tôn lên đương nhiên sẽ càng là một khu đất ghê gớm đến mức nào.
Sau khi có được đáp án mình muốn, ông cụ Tôn như thể đã hết hứng thú với Liễu Chấn Quốc, nhao nhao chỉ chực muốn đi tìm cỗ quan tài âm kia.
Còn tôi cũng nhớ ra Liễu Nguyệt Như vẫn đang ở nhà một mình, cho nên hai chúng tôi đều định rời khỏi đó.
Thấy tôi định đi khỏi, Phương Tuyết có vẻ không nỡ để tôi đi.
"Trương Ly, anh có thể ở lại đây không? Tôi, tôi hơi sợ".
Việc Phương Tuyết sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. Giờ mẹ thì mất, bố thì phát điên, Phương Tuyết hoàn toàn không còn chỗ dựa. Nếu nhà họ Uy muốn xử lý Phương Tuyết thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Nhưng nếu để Phương Tuyết đi cùng tôi thì có chút không hợp lý.
"Phương Tuyết, nhà họ Liễu và nhà họ Phương vốn đã cùng thuyền. Hiện giờ nhà họ Phương gặp khó khăn, chú sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cháu ở cạnh Trương Ly cũng không thích hợp, hay là tạm thời tới nhà họ Liễu?"
Liễu Chấn Quốc đứng lên, vẻ mặt hiền từ nói với Phương Tuyết.
Nghe xong tôi lại cười lạnh.
Liễu Chấn Quốc này đúng là giỏi mấy trò khôn vặt. Giờ nhà họ Liễu đã trở mặt với nhà họ Uy, Liễu Chấn Quốc lúc này chỉ mong tôi lấy Liễu Nguyệt Như.
Để một cô gái xinh đẹp như Phương Tuyết ở bên cạnh tôi thì biết đâu lại đêm dài lắm mộng.
Nghĩ vậy, Liễu Chấn Quốc chẳng thà đóng vai người tốt, thu nhận Phương Tuyết và Phương Thiên Vỹ, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Có điều trước mắt ngoài cách này ra thì cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Sau khi ra khỏi nhà Phương Tuyết, ông cụ Tôn muốn quay lại chỗ cao ốc Phương Viên để tìm chiếc quan tài âm kia, nhưng tôi thì lo lắng cho Liễu Nguyệt Như nên vẫn muốn về nhà trước.
Ông cụ Tôn không thuyết phục nổi tôi, hơn nữa việc đi lòng vòng trong thị trấn quỷ cũng đã khiến chúng tôi rất mệt mỏi. Vậy nên sau cùng ông ấy đành quay về nhà với tôi trước.
Còn chưa đi tới cửa, tôi đã nhìn thấy một tầng sát khí mỏng đang bao trùm lên căn nhà của chúng tôi.
Tôi hoảng hốt.
Có người đã vào trong nhà sao? Lúc tôi đang định lao vào nhà thì bị ông cụ Tôn kéo lại.
"Có gì đó không đúng, sao sát khí lại yếu đi vậy?"
"Yếu đi?"
Tôi nhất thời không hiểu ý ông cụ Tôn nhưng trong lòng lại càng nóng như lửa đốt.
"Sát khí mà cậu nhìn thấy là do bào thai quỷ phát ra. Bởi vì tôi đã dùng pháp thuật với nó, hiện giờ mạng của nó và Liễu Nguyệt Như đã là một. Nhưng hiện giờ sát khí đã yếu đi rất nhiều, có lẽ Liễu Nguyệt Như đã xảy ra chuyện rồi".
Vẻ mặt ông cụ Tôn rất nghiêm trọng. Trước đó ông ấy rất tự tin thề với tôi Liễu Nguyệt Như sẽ không bị tổn hại gì, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện như thế này.