Tập đoàn Phương Viên là một tòa nhà cao vút, đứng nổi bật giữa những tòa nhà khác.
Lúc này, tôi đứng bên dưới tòa nhà của tập đoàn Phương Viên, ngẩng cổ lên nhìn tòa cao ốc, trong lòng thầm cảm thán.
“Phương Tuyết, rốt cuộc nhà cô đã được vị thần tiên phương nào giúp đỡ vậy?”
Phương Tuyết không hiểu ý tôi, chỉ nhìn tôi với vẻ lơ ngơ.
Tôi chậc lưỡi, khẽ day cổ họng có phần đắng chát.
Nếu nói căn biệt thự Phương Tuyết đang ở là mảnh đất đắc địa hiếm có khó tìm thì tập đoàn Phương Viên càng khủng khiếp hơn khi được xây dựng ở đúng long mạch của thành phố.
Nếu cả thành phố này là một con rồng thì tập đoàn Phương Viên tọa lạc ngay vị trí mắt rồng.
Thượng thủy tàng phong.
Vị trí trung tâm trong phong thủy của thành phố chính là vị trí mắt rồng này.
“Người lựa chọn vị trí biệt thự và công ty cho nhà cô có lẽ là cùng một cao nhân phải không?”
Tôi quay đầu nhìn và hỏi Phương Tuyết một cách nghiêm túc.
Rõ ràng là nhà họ Phương có được nhân vật khủng khiếp giúp đỡ, nếu không, không thể nào chọn được cả hai vị trí đắc địa như vậy.
Tìm long điểm huyệt, nghe có vẻ đơn giản nhưng nếu không có vài chục năm kinh nghiệm thì cũng chẳng thể tìm nổi.
Đây cũng chính là điểm mà tôi phát hiện ra khi họ lựa chọn những địa điểm này. Nếu để tôi tự đi tìm thì có khi mấy năm cũng chẳng tìm thấy.
Tôi tò mò không biết ông thầy phong thủy kia đã nợ ân tình gì đối với nhà họ Phương mà lại giúp họ tới như vậy. Đây khác gì để lộ thiên cơ.
Người bình thường dù có bỏ ra cả đống tiền thì thầy phong thủy cũng chỉ vị trí đại khái cho họ chứ không thể nói rõ.
Nếu không sẽ phải gánh nghiệp.
Thế mà nhà họ Phương lại nắm rõ hai vị trí quan trọng này, nhất là tòa nhà ở vị trí mắt rồng kia sẽ ảnh hưởng tới cả bố cục phong thủy của thành phố.
Cũng không biết là ông thầy phong thủy kia giờ thế nào? Phương Tuyết không hề biết phong thủy của nhà mình cực tốt nên chỉ nhún vai trả lời tôi.
“Điều đó thì tôi không biết. Hình như sau khi tôi sinh ra thì căn biệt thự và tập đoàn này đã có rồi”.
Tôi trầm ngâm.
Nhà họ Uy và nhà họ Phương đều như nhau.
Xem ra những doanh nghiệp lớn đều tồn tại những vấn đề bí mật không thể để người khác biết.
Tòa nhà này đã được xây dựng ngay vị trí mắt rồng thì không thể nào xảy ra chuyện gì được mới phải chứ.
Đứng dưới này nhìn mãi cũng chẳng nhìn ra được gì, thế là tôi quyết định đi lên nghiên cứu.
Đương nhiên phòng làm việc của bố Phương Tuyết được đặt ở tầng cao nhất với tầm nhìn rộng nhất.
Nhân lúc bố của Phương Tuyết đang họp, cô ta bèn lén đưa tôi vào phòng làm việc của bố mình.
Căn phòng thoáng đãng, ngập tràn ánh sáng.
Bước vào phòng là khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tôi nhìn xung quanh.
Và phát hiện ra mặc dù bố Phương Tuyết giàu có nhưng không thích trang trí những thứ như vàng bạc.
Ngoài một ít tài liệu được đặt trên bàn thì trong phòng không hề có món đồ cổ kỳ lạ nào.
“Kỳ lạ, ở đây cũng không có gì bất thường hết”.
Tôi cảm thấy đau đầu.
Trên mặt bố Phương Tuyết đúng là hiện ra tử khí.
Vậy thì tử khí đó tới từ đâu? Vừa suy nghĩ tôi vừa đi tới bên cửa sổ.
Điều bất hợp lý nhất trong căn phòng này có lẽ là ô cửa sổ kéo sát xuống nền.
Nhìn từ đây xuống dưới, cả thành phố trải dài trước mắt.
Mặc dù không gian trông thoáng đãng nhưng cửa sổ thiết kế như thế này không phù hợp với phong thủy.
Vì tạo cảm giác không an toàn. Hơn nữa còn phạm vào đại kỵ gây thất thoát tiền bạc.
Điều đơn giản này tôi cũng nhận ra thì đương nhiên là những đại sư cũng có thể.
Theo lý mà nói, đến cả vị trí đắc địa cũng đã hướng dẫn thì tại sao chút khuyết điểm này lại không nói cho người ta biết? Nhưng chỉ cần nghĩ kỹ là có thể hiểu được.
Huyệt phong thủy được chọn lựa từ trước khi Phương Tuyết ra đời. Mà khi đó loại cửa sổ kéo xuống sát nền nhà này chưa được thịnh hành.
Vậy thì chắc chắn là sau này bố của Phương Tuyết mới thay đổi.
Đang suy nghĩ thì tôi bỗng nhiên thấy một tòa kiến trúc ở gần đó.
Đó cũng là một tòa cao tầng hình tròn.
Thế nhưng đỉnh tòa nhà đó không được thiết kế bằng phẳng mà lại lồi lên.
Vừa khéo là đối diện với cửa sổ bên này thì tòa nhà bên kia cũng là cửa sổ, chỉ có điều cửa sổ bên đó được xây dựng theo kiểu đóng mở.
Tòa nhà đó mới được xây dựng, còn chưa đưa vào hoạt động.
Tôi càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
“Phương Tuyết, cô tới đây xem, cửa sổ của tòa nhà đó giống cái gì?”
Thấy Phương Tuyết đứng rảnh rang tôi bèn gọi cô ấy lại.
“Ừ…nhìn giống một cái miệng lớn!”
Phương Tuyết nghiên cứu một lúc lâu mới lên tiếng.
Quả nhiên.
“Tòa nhà đó hoàn thành khi nào vậy?”
“Hình như cũng mới thôi. Một tuần trước tôi nghe bố phàn nàn là căn nhà đó dựng lên che mất tầm mắt của ông ấy, khiến ông ấy thấy phiền não”.
Nghe Phương Tuyết nói vậy là tôi đã có thể đưa ra được kết luận.
Chẳng trách sống trong vùng phong thủy tốt như thế này mà lại cảm thấy bất an, hóa ra là rơi vào Sát khí miệng hổ.
Sát khí miệng hổ còn được gọi là Khai khẩu sát. Cửa sổ đối diện giống như miệng con hổ đang há ra, khi cảnh cửa mở thì nó như đang nuốt mồi vào và hút hết vận khí của các tập đoàn ở xung quanh.
Về mặt phong thủy, sát khí miệng hổ thuộc hàng hung sát hàng đầu. Người bị đưa vào vị trí sát khí miệng hổ không những sẽ bị mất vận khí, gặp điều xúi xẻo mà thậm chí còn có thể gặp họa máu me.
Ngược lại, nếu thiết kế kiểu kiến trúc này ở bệnh viện, nhà giam thì nó có thể hút âm khí, và được coi là sát khí may mắn.
Càng là vùng đất có phong thủy tốt thì càng dễ bị sát này khống chế.
“Xem ra đã tìm ra nguyên nhân rồi. Gần đây bố cô có dấu hiệu bất thường có lẽ là do tòa nhà đối diện”.
Tôi giải thích sơ qua cho Phương Tuyết. Cô ta rơi vào im lặng.
“Anh khẳng định là tòa nhà đối diện khiến gia đình tôi gặp chuyện không yên?”
Phương Tuyết luôn tin lời tôi, nhưng lần này thì có vẻ nghi ngờ rồi lại xác nhận thêm lần nữa.
“Nguyên nhân tạm thời tôi có thể tìm ra chính là sát khí miệng hổ này”.
Đạo phong thủy thiên biến vạn hóa, tôi chỉ học được chút bề ngoài. Giờ lại không gieo được quẻ nên đương nhiên không dám khẳng định.
Nhưng dường như Phương Tuyết vẫn không tin.
“Nhưng trước đó có thầy nói đây là thế cùng đồng hành, cùng phát triển, là điềm lành”.
"Vậy nên tòa nhà đó được xây nên đúng ra phải mang lại vận may cho gia đình tôi chứ?”
Phương Tuyết nhìn tòa nhà đó và lầm bầm.
Nghe thấy vậy tôi bỗng bừng tỉnh.
“Ai nói vậy với cô?”
Tôi vô thức hỏi.
Phương Tuyết trước đó luôn im lặng bỗng lên tiếng.
Cô ta do dự nhìn tôi sau đó hình như đưa ra quyết định gì đó.
“Trương Ly, chuyện này tới đây thôi, tôi không muốn điều tra nữa”.