Thấy tôi phủ định, Tam Thanh cũng không vội phản biện mà chỉ bổ sung thêm một câu thuận theo lời nói của tôi.
“Người giữ đèn có thể nắm giữ sự sống chết của người khác nhưng không thể kiểm soát sự sống chết của chính mình. Với cách làm việc của ông nội cậu thì chắc chắn ông ấy sẽ không làm những chuyện như thế. Vì vậy, tôi và ông Tôn mới nghĩ ra một khả năng khác”.
Tôi đang thầm cảm thấy vui mừng vì tưởng rằng Tam Thanh tự phát hiện ra quẻ bói của mình bị sai thì nghe thấy Tam Thanh hỏi tiếp: “Cậu có biết điều kiện để một người chết đi sống lại là gì không?”
Tôi lắc đầu hoang mang.
Tam Thanh lại tiếp tục nói.
“Người đã chết thì chắc chắc sẽ được ghi chép trong sổ sinh tử. Vì vậy chỉ dựa vào việc ghi chép này nếu muốn người chết sống lại thì là điều không thể”.
“Trừ khi, có người dùng tính mạng để hoán đổi cho ông ấy. Hơn nữa người này không để lại tên trong cõi âm dương, hồn thể không ở âm gian cũng không ở dương gian, tức là vừa sống vừa chết".
“Vừa sống vừa chết sao?”
Tôi sững sờ. Khi tôi gieo quẻ cho mẹ thì quái tượng cũng nói rằng mẹ đang trong tình trạng vừa sống vừa chết.
“Thế gian chỉ biết rằng không thể chết mới là sự đau đớn tột cùng mà không biết rằng vừa sống vừa chết còn hơn là có thể chết! Trương Ly, những người phụ nữ trong già đình cậu, ai cũng đều tài giỏi cả".
Nói tới đây, Tam Thanh bỗng thở dài.
Tôi cảm thấy không hiểu, tại sao Tam Thanh lại nhắc tới những người phụ nữ trong gia đình tôi? Tại sao lại nói họ tài giỏi?
“Người cải mệnh làm trái ý trời năm đó không phải ông nội cậu mà chính là bà nội cậu!”
Tam Thanh nói vậy khiến tôi cứng đơ người.
“Bà nội tôi sao? Nhưng trong già đình tôi, ngoài tôi và ông nội ra, có lẽ không còn ai hiểu về âm dương mới phải chứ?”
“Tôi từng nghe ông Tôn nói rằng, năm đó khi mẹ cậu sinh khó, ông nội đã gieo một quẻ, sau đó bà nội cậu đã tự treo cổ chết ở một cái cây to trước cổng thôn, cảnh chết vô cùng thảm thương".
Tam Thanh thấy tôi vẫn không tin bèn để lộ nụ cười vừa bất lực vừa thê lương.
“Trương Ly, chắc cậu đã từng nghe câu nói này, đằng sau mỗi người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ ủng hộ anh ta”.
“Huống hồ, ông nội cậu còn là người giữ đèn. Nếu như không có sự ủng hộ của bà nội, thử hỏi ông nội cậu làm thế nào để có thể cai quản được âm dương?”
“Nhưng…nhưng…”, tôi lắp bắp định phản biện, thế mà cứ ‘nhưng’ cả một hồi không nói thêm được câu nào.
Nếu sự thật không phải như thế thì tại sao Tam Thanh lại phải giải thích cái chết thảm của bà nội tôi khi đó chứ?
“Tôi và ông Tôn đoán rằng, khi mẹ cậu sinh khó, ông nội cậu đã gieo quẻ hỏi trời thì biết ông trời muốn giữ lại cậu. Vì vậy để bảo vệ cậu thì ông nội phải giao nộp mạng mình và truyền lại vị trí người giữ đèn cho cậu”.
“Còn bà nội cậu đã dùng cách chết đi sống lại, dùng mạng mình để trả giá và đổi lấy lại mạng của ông nội cậu”.
“Vì chuyện này xảy ra liên tiếp, nên ngoài người nhà cậu ra thì căn bản không hề ai phát hiện ra ông nội cậu đã từng là người chết”.
Nói xong, Tam Thanh không lên tiếng nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Trong bóng tối của lúc trời sắp sáng, đôi mắt Tam Thanh lấp lánh khi nhìn tôi khiến tôi càng cảm thấy run sợ.
Lời nói của Tam Thanh khiến tôi hoảng sợ đồng thời không biết phải làm thế nào.
Tôi biết, Tam Thanh sẽ không lừa tôi. Hơn nữa quẻ bói của Tam Thanh cũng sẽ không thể xảy ra vấn đề gì.
Thế nhưng những gì Tam Thanh nói thật không thể tin được, và nó hoàn toàn đảo lộn những nhận thức của tôi trong hơn hai mươi năm qua.
“Trương Ly, tôi có thể hiểu được việc cậu nhất thời không chấp nhận được những chuyện này, nhưng cậu không nên nghi ngờ lòng tốt của sư phụ cậu”.
“Có thể ông ấy không phải là người chính nghĩa hoàn toàn nhưng đối với cậu thì chắc chắn ông ấy là người sư phụ tốt nhất!”
“Ông ấy tới nhà họ Uy là vì tìm đáp án giúp chúng ta. Bởi vì vào cái ngày ở thôn nhà họ Trương thì sư huynh đã phát hiện ra một người chết đi sống lại ở nhà họ Uy!”
“Ai vậy?”
Lời của Tam Thanh khiến tôi đang u mê lập tức trở nên bừng tỉnh.
“Người đó chính là Nguyễn Thanh Nhi, người đã chết trong sân nhà cậu! Hôm đó tôi với cậu đã nhìn thấy đấy, con chó đen cắn chết Nguyễn Thanh Nhi, hơn nữa người đó cũng đã hồn bay phách tán, chết thẳng cẳng rồi. Vậy mà người như vậy lại có thể sống lại, vì vậy khi sư huynh nhìn thấy cô ta thì đã hoảng loạn”.
Tam Thanh chau mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“Sư huynh nghi ngờ rằng có thể nhà họ Uy đã có được mật thuật của bà nội cậu. Vậy nhưng nhà họ Uy dùng mật thuật đó để khiến Nguyễn Thanh Nhi sống lại làm gì? Cô ta chỉ là tình nhân của Uy Long, là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao thôi mà”.
“Mặc dù Nguyễn Thanh Nhi nhiều thủ đoạn, lại là một cổ nữ hiếm có nhưng đến cả tầm phúc đường của nhà họ Uy cô ta cũng chẳng thể bước chân vào. Điều đó chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ cao nhân của nhà họ Uy nhiều vô cùng, không thiếu một người như cô ta! Dùng một thủ đoạn như vậy để làm sống lại một người không cần thiết, có cần phải vậy không?”
Tôi cũng chau mày, cảm thấy những gì Tam Thanh nói không sai.
Năm đó, khi bà nội cứu sống ông nội tôi đương nhiên là vì tình yêu nên mới nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy ông nội.
Nhưng nhà họ Uy vốn âm độc, ích kỷ như vậy lại vì một người tình mà phải hao tâm tổn sức như thế sao?
“Có phải là sư phụ cũng đã nghĩ ra điều đó nên mới lựa chọn đầu quân cho nhà họ Uy không?”, tôi bỗng ngộ ra và như chợt hiểu dụng ý của ông Tôn.
Thấy tôi đã thông suốt, Tam Thanh gật đầu vui mừng.
“Đúng vậy, năm xưa nhà họ Uy đã nhiều lần làm những chuyện trái ý trời. Còn khởi lên đại trận thống trị thiên hạ. Giờ xem ra, người đã chặn đứt đại trận năm đó của bọn họ chắc chắn là ông nội cậu”.
“Lần tạo trận đó thất bại khiến nhà họ Uy gặp phải tổn thất không hề nhỏ, vì vậy trước khi ông nội cậu chết, nhà họ Uy đã lựa chọn cách tạm ngừng manh động”.
“Thế nhưng bây giờ, bọn họ lại bắt đầu lục đục trở lại”.
“Có được bài học lần trước, lần này nhà họ Uy chắc chắn sẽ càng ác liệt hơn. Và kế hoạch cũng càng thêm chu toàn hơn. Giờ đến cả thuật sống lại cũng rơi vào tay họ. Ông Tôn lo rằng ông nội không còn, cậu thì chưa hoàn toàn mở mang hết trí tuệ, giờ chẳng ai có thể trấn áp nhà họ Uy nên mới quyết định tạm dựa vào nhà họ để có thể kịp thời phát giác ra được động tĩnh của họ”.
Nói tới đây, Tam Thanh bỗng bật cười.
“Chúng tôi vốn thảo luận rằng người tới nhà họ Uy là tôi nhưng dù nói thế nào sư huynh cũng không chịu. Luận về cách đối nhân xử thế thì ông ấy còn hơn tôi và càng dễ có được sự tín nhiệm của nhà họ Uy hơn. Hơn nữa, ông ấy hi vọng tôi có thể dạy cậu gieo quẻ”.
“Vì vậy Trương Ly, vì tấm lòng của sư huynh, việc tiếp theo là tôi sẽ cố gắng truyền dạy toàn bộ quẻ thuật của tôi cho cậu. Còn cậu mau trưởng thành, như vậy thì sư huynh của tôi mới còn cơ hội”.
Rõ ràng là Tam Thanh cười khi nói vậy nhưng khi vừa dứt lời thì nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt Tam Thanh. Còn tôi thì khóc không ra tiếng.
“Sư thúc, vì một cái mạng tàn của tôi mà bao nhiêu người phải chết để bảo vệ, có đáng không?”
Tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Ông nội vì tôi mà đổi mạng sống, bà nội cũng vậy. Giờ đến ông Tôn cũng vì tôi mà rơi và cảnh nguy hiểm.
Trong thoáng chốc, dường như có một ngọn núi lớn đè lên người tôi khiến tôi đau đớn, khó chịu vô cùng.
“Trương Ly, cậu có biết mạng sống của cậu có ý nghĩa gì không?”
Thấy tôi hoang mang, Tam Thanh đột nhiên vỗ lên đầu tôi và cười nói.