"Nhận cậu làm đồ đệ? Thôi bỏ đi, sau này cậu sẽ trở thành người vô cùng tài giỏi, tôi không thể nào sánh bằng, vậy mà để tôi làm sư phụ cậu thì có chút nực cười".
Sau khi trề môi nói xong câu này, ông cụ Tôn lại lim dim ngủ tiếp.
Tôi biết có lúc ông cụ Tôn có thể xem ý trời rất chuẩn, nên sau khi nghe lời ông cụ tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thật không ngờ lần đầu tôi đi bái sư lại bị từ chối như vậy.
Khi tôi về tới nhà trọ thì đã là nửa đêm.
Việc của nhà họ Phương khiến tôi bị shock, ngoài việc gặp phải con Miêu quỷ quỷ dị kia, một trăm nghìn tệ mà Phương Tuyết hứa trả tôi xem ra cũng không lấy được rồi.
Tôi mặt cau mày nhíu ngồi trên giường, mối quan hệ thần bí giữa nhà họ Phương và nhà họ Uy vẫn khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu, mọi chuyện chẳng hợp lý chút nào.
Vốn tôi muốn để cho Liễu Nguyệt Như cắt đứt quan hệ với nhà họ Uy càng nhanh càng tốt.
Nếu có một trăm nghìn tệ kia thì ít nhất tôi có thể thuê tạm một căn phòng.
Nhưng giờ thì hơi khó khăn rồi.
Suy nghĩ mông lung rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Ngày hôm sau, một hồi tiếng gõ cửa làm tôi choàng tỉnh giấc.
Tôi mắt nhắm mắt mở ra mở cửa thì thấy Liễu Nguyệt Như mặt vui vẻ đang đứng ở cửa.
Cô ấy mặc một chiếc chân váy màu trắng, bên trên là một chiếc áo len màu lam nhạt, xương quai xanh và làn da trắng nõn nà ẩn hiện sau lớp áo.
Liễu Nguyệt Như trong sáng như đóa sen mới nở, xinh đẹp đến mức khiến tôi thẫn thờ.
Vừa nhìn thấy cô ấy là tôi hết buồn ngủ ngay lập tức.
"Sao mà đứng đực ra vậy? Có một ngày không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi à?"
Thấy tôi đứng ngẩn ra nhìn cô ấy, Liễu Nguyệt Như khẽ cười, tinh nghịch trêu đùa rồi bước tới khoác tay tôi vô cùng tự nhiên.
"Việc nhà Phương Tuyết đã giải quyết xong rồi, vậy hôm nay có thể đi xem nhà cùng tôi rồi chứ?"
Nghe cô ấy nói vậy mà trong lòng tôi bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng tôi chợt cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Việc nhà Phương Tuyết đã giải quyết xong rồi? Sao cô biết chuyện này?"
Mới sáng sớm tinh mơ, đến tôi còn không biết chuyện đó sau cùng được xử lý ra sao, vậy sao Liễu Nguyệt Như lại biết được?
"Uy Chính Thiên mới sáng sớm đã gọi điện cho tôi, bảo tôi thông báo với anh Phương Tuyết vẫn bình an vô sự, nhà họ Phương cũng bình an vô sự".
Nghe xong câu này thì tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Mẹ nó chứ, sao lại là Uy Chính Thiên?
Tôi thật không hiểu, tại sao mới sáng sớm cậu ta lại bảo Liễu Nguyệt Như thông báo với tôi Phương Tuyết vẫn bình an vô sự? Hay là cậu ta đang cố ám chỉ với tôi điều gì? Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác vô cùng khó chịu.
Không hiểu tại sao nhưng tôi bỗng cảm thấy như mình đã biến thành một quân cờ của nhà họ Uy, mặc cho bọn họ thao túng.
"Sắc mặt anh không được tốt lắm, có chuyện gì sao?"
Thấy mặt tôi đanh lại, Liễu Nguyệt Như lập tức lại gần ân cần hỏi han.
Tôi cố nặn ra một nụ cười.
Những việc này tạm thời vẫn chưa thể nói cho Liễu Nguyệt Như biết, nếu không với tính cách thẳng thắn của mình, có khi cô ấy lại chạy thẳng tới hỏi Uy Chính Thiên cũng không biết chừng.
"Đi, tôi cùng cô đi xem nhà".
Tôi đánh răng rửa mặt một lát, sau đó ra ngoài cùng Liễu Nguyệt Như.
Nếu muốn thuê phòng thì đương nhiên phải tới công ty bất động sản.
Mặc dù nhà họ Liễu giờ không còn được như trước, nhưng lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa. Dẫu bọn họ không mua nổi biệt thự nhưng mua một căn nhà bình thường thì không thành vấn đề.
Mấy nhân viên của công ty bất động sản này ai nấy đều khôn ngoan như đã "thành tinh", sớm đã thông thạo kỹ năng thăm dò, đoán ý khách hàng để tiếp đón cho đúng bài.
Khi chúng tôi vừa bước vào, mấy người đó đều nhìn tôi.
Nhưng thấy tôi ăn mặc bình thường giản dị, bọn họ còn chẳng thèm chào lấy một tiếng mà quay mặt đi như thể không nhìn thấy.
Tôi trong lòng cười khổ.
Từ sau khi đến thành phố hoa lệ này tôi mới nhận thức sâu sắc được cái gì gọi là "hoa" cho người giàu, "lệ" cho người nghèo.
Cảm giác có tiền sướng thế nào thì tôi không chắc, chứ cảm giác hết tiền thì quả thực là khó chịu.
Nếu đã không ai thèm để ý đến tôi, vậy tôi đành đứng sang một bên xem xét mấy tờ quảng cáo cho thuê nhà.
Tôi đang xem thì có người vội vã đẩy cửa bước vào.
"Tôi muốn bán nhà! Không có yêu cầu gì về giá cả, quan trọng nhất là phải nhanh, bán căn nhà đó đi nhanh nhất có thể cho tôi!"
Người đó mặt mày hốt hoảng, trán lấm tấm mồ hôi.
Mấy nhân viên kinh doanh kia thích nhất là mấy người bán bất động sản ít yêu cầu thế này nên tỏ ra vô cùng nhiệt tình tiếp đón người kia.
"Ông chủ, nhà của ông ở đâu? Là kiểu nhà gì vậy?"
Người đàn ông đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói.
"Nó cách trung tâm thành phố không xa, là nhà kiểu tứ hợp viện".
"Tứ hợp viện?"
Không chỉ nhân viên kinh doanh kia ngạc nhiên mà Liễu Nguyệt Như cũng kinh ngạc, vội vã lấy cùi trỏ huých huých tôi.
Tôi hiểu ý, đợi sau khi người đàn ông kia đăng ký xong với công ty bất động sản rồi ra ngoài, tôi và Liễu Nguyệt Như ba chân bốn cẳng đuổi theo chặn ông ta lại.
"Xin chào, anh muốn bán nhà sao? Vừa hay chúng tôi đang muốn mua nhà, hay là anh cho chúng tôi xem qua nhà đi. Nếu thành công thì đôi bên đều có thể tiết kiệm phí môi giới, cũng bớt phiền phức hơn nữa".
Tôi cười híp mắt nói với người đàn ông kia.
Người đàn ông kia có vẻ cũng chỉ ngoài ba mươi, nhưng gương mặt tiều tụy mệt mỏi, tinh thần thì hoảng loạn.
Sau khi nhìn kỹ anh ta thì tôi lại phát hiện ra một điểm không bình thường.
Đường Tam hỏa trên tay người đàn ông này có dấu hiệu như sắp bị dập tắt.
Lại thêm việc anh ta hoảng loạn, vội vã muốn bán nhà.
Trong lòng tôi đã có linh cảm không lành.
E là nhà của anh ta có vấn đề.
Nhưng lời đã nói ra không thể nào rút lại.
Anh ta nghe lời tôi nói xong thì mừng ra mặt, lại tỏ ý không quan trọng vấn đề giá cả, chỉ muốn bàn giao lại căn nhà này ngay lập tức.
Chúng tôi lại hỏi lý do tại sao anh ta bán nhà gấp như vậy, nhưng anh ta chỉ nói nhà mình có việc cần chuyển ra ngoài mà thôi.
Từ đó tôi lại càng chắc chắn, căn nhà này không phải thứ gì tốt đẹp.
Nhưng Liễu Nguyệt Như có vẻ như vô cùng hứng thú với căn nhà này.
"Dù gì giờ chúng ta cũng đang rảnh, chi bằng bây giờ đi xem nhà luôn được không?"
Liễu Nguyệt Như ngẩng đầu bàn bạc với tôi.
"Được được, tôi đảm bảo cô vừa nhìn thấy là thích căn nhà này liền".
Đối phương vừa nghe chúng tôi muốn tới xem nhà ngay thì vô cùng mừng rỡ.
Anh ta vội vã đi trước dẫn đường.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài.
Bỏ đi, cứ đi xem đã rồi tính sau. Cho dù là căn nhà có điềm hung, nếu tôi hóa giải được thì vẫn ở được như thường. Hơn nữa, còn có thể nhân cơ hội này ép giá nhà xuống.
Nghĩ vậy nên tôi và Liễu Nguyệt Như đi theo người đàn ông kia đến nhà anh ta.
Trên đường nói chuyện phiếm với nhau nên chúng tôi biết được người đàn ông này tên Trương Cường, là người ngoại tỉnh.
Hai năm trước anh ta mới đưa vợ con đến đây, mua một căn nhà định làm ăn buôn bán gì đó.
"Nếu đã tới để mua nhà làm ăn buôn bán thì đáng nhẽ phải ở lâu dài chứ. Sao đột nhiên giờ anh lại vội vã muốn chuyển đi?"
Tôi nghiêng đầu nhìn Trương Cường, nói bóng nói gió xem có moi được thông tin gì đáng giá không.
Trương Cường bị tôi hỏi vậy thì lúng túng, cười ha ha hai tiếng.
"Haizz, dạo này làm ăn thất bát, không thể ở lại đó tiếp được".
Nói rồi, như thể sợ tôi hỏi thêm điều gì nên Trương Cường ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Tôi cũng đành lóc cóc theo sau, không nói không rằng.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà anh ta.
Từ bên ngoài nhìn vào, căn nhà này trông rất có phong cách.
"Vào đi, chính là căn nhà này!"
Khi đến nơi, Trương Cường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình mời chúng tôi vào trong.
Tôi im lặng theo sau.
Quả nhiên phán đoán của tôi không sai, không chỉ có Tam hỏa của Trương Cường sắp tắt, mà trên người anh ta còn có thứ khác nữa...