Nhưng có thể phát giác ra nơi này âm khí nặng thì xem ra lão đạo này cũng có chút tài cán. Như vậy vừa hay, tôi không cần phải lo lắng cho sự an nguy của nhà họ Liễu nữa.
Liễu Chấn Quốc thấy đạo sĩ này thì cười tươi như hoa, cung kính mời anh ta vào trong và dứt khoát coi như không thấy tôi.
Tôi thầm thở dài, mở cửa đi ra khỏi biệt thự.
“Trương Ly…Đợi đã”.
Tôi vừa nhấc chân lên thì một giọng nói thanh mảnh từ sau vọng tới.
Tôi hồ nghi quay lại thì thấy Liễu Nguyệt Như bước ra với khuôn mặt ửng đỏ.
“Trương Ly, tôi biết, nhà tôi lật kèo là sai, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới, dù ở cùng nhau thì cũng không thể hạnh phúc được”.
Liễu Nguyệt Như vội vàng nói.
“Không sao”.
Tôi cười thản nhiên, nhưng trong lòng thì tức tối.
“Anh nghe tôi nói, tôi biết vừa rồi bố mẹ tôi hơi quá đáng, anh đừng để bụng. Trời cũng sắp tối rồi, anh cầm lấy chút tiền này, tìm chỗ ở. Ngày mai tôi sẽ tìm anh, mặc dù rút lại hôn ước nhưng tôi nhất định sẽ không để anh tới đây một cách uổng công đâu”.
Có lẽ nhận ra tôi không vui nên Liễu Nguyệt Như vội vàng lấy ra xấp tiền nhét vào tay tôi.
Tôi chau mày, lùi lại.
“Tôi nghĩ có lẽ cô hiểu nhầm rồi, Trương Ly tôi không phải tới đòi tiền”.
“Nếu không phải vì lời dặn của ông nội thì tôi cũng không định tới rồi tự chuốc thêm rắc rối cho mình đâu".
Vừa dứt lời tôi bèn phất tay rời đi mặc kệ khuôn mặt biến sắc của Liễu Nguyệt Như.
Á!
Nào ngờ tôi còn chưa kịp đi thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ trong căn biệt thự vọng ra. Đạo sĩ vừa nãy còn tỏ vẻ nghênh ngang bỗng phá cửa lao ra, mặt tái nhợt, máu mũi máu miệng chảy ra trông vô cùng dữ tợn.
“Đạo sĩ, anh đừng đi, sao anh…”
Đạo sĩ kia lao ra, Vương Thúy Diễm cũng vội vàng đuổi theo, vừa hay bà ta nhìn thấy cảnh tượng Liễu Nguyệt Như đưa tiền cho tôi bèn mặc kệ đạo sĩ mà nhanh chóng lao tới trước mặt tôi, giật xấp tiền trong tay Liễu Nguyệt Như lại.
“Nguyệt Như, con làm gì vậy. Đưa tiền cho cậu ta làm gì? Rõ ràng là cậu ta tới đòi cơm ăn, con còn đưa à…Cậu ta…Khoan đã…Câu không bị làm sao sao?”
Vương Thúy Diễm đang càm ràm thì đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Vừa rồi tôi ở trong căn biệt thự đó lâu như vậy mà vẫn bình yên vô sự, da mặt vẫn hồng hào.
Thế mà đạo sĩ kia vừa bước vào thì đã bị chảy máu mũi máu miệng, hoảng hốt bỏ chạy.
“Cậu…Lẽ nào thật sự cậu có thể đuổi ma sao?”
Vương Thúy Diễm cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu mấu chốt vấn đề nên thái độ nói chuyện với tôi cũng trở nên khách sáo hơn.
Lúc này Liễu Chấn Quốc cũng hoảng sợ chạy ra ngoài, nghe thấy Vương Thúy Diễm hỏi vậy thì cũng kinh ngạc.
Ông ta nhận thấy mình đã làm một việc ngu ngốc nên tỏ ra lúng túng bèn vội vàng cười ngượng.
Tôi biết ông ta định cầu xin mình.
“Đừng, tôi là một kẻ nghèo, không đáng để ông chủ Liễu khách sáo như vậy đâu”.
Vừa rồi bị hai người này vùi dập, tôi vẫn còn tức, làm sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy được
Nghe thấy vậy, da mặt Liễu Chấn Quốc bèn co giật.
“Cậu, trước đó do tôi sơ suất…Dù cậu không nể mặt tôi thì cũng nể Nguyệt Như mà!”
Liễu Chấn Quốc vô cùng giảo hoạt, biết rằng trước đó đã chặn đường của chính mình, sợ không thuyết phục được tôi bèn lấy con gái Liễu Nguyệt Như ra.
Tôi quay lại nhìn Liễu Nguyệt Như.
Đôi mắt cô long lanh, thuần khiết khiến tôi không khỏi rung động.
Tôi bỗng nhớ lại câu nói trước khi chết của ông nội.
“Bất luận thế nào, dù xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải đối xử tốt với Liễu Nguyệt Như".
Sau khi trầm ngâm, tôi thở dài và đành phải hạ mình.
“Trương Ly, trước đó là do chúng tôi sai, do tôi sai, cậu niệm tình tấm lòng con gái mà giúp gia đình tôi được không?”
Thấy mặt tôi dịu xuống, Liễu Chấn Quốc vội vàng khom người và bồi thêm một câu.
“Bất luận là điều kiện gì thì tôi cũng đều đồng ý”.
“Cháu trai nhà họ Trương, chúng tôi cũng có nỗi khổ. Tối nay cậu đừng đi vội có được không? Năm đó một mình ông cụ Trương cất nhắc chúng tôi. Nếu chúng tôi bị thứ trong nhà này hại chết thì ông cụ ở nơi suối vàng cũng sẽ không thể yên lòng”.
“Không được nhắc tới ông nội tôi nữa!”
Tôi tức giận nói, đang định phát tiết thì phát hiện ra ánh sáng đỏ trên đầu Liễu Chấn Quốc đã tắt, rồi bỗng là bùng lên.
Tôi hơi ngạc nhiên. Quả nhiên là thiên ý!
Nhớ tới câu nói bên trong túi gấm của ông nội. Tôi nghiến răng, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Tôi có thể giúp mọi người, nhưng tôi có một yêu cầu. Nếu hai người có thể đáp ứng thì tôi sẽ giúp hai người vượt qua cửa ải này”.
“Cháu trai nhà họ Trương, điều kiện của cậu là kết hôn với Nguyệt Như phải không? Là người làm bố mẹ, đương nhiên tôi muốn con gái mình hạnh phúc. Hay là cậu ở lại nhà tôi, hai người bồi đắp tình cảm trước thì thế nào?”
Tôi còn chưa nói điều kiện là gì thì Liễu Chấn Quốc đã vội vàng đề cập tới hôn sự giữa tôi và Liễu Nguyệt Như.
Đồng thời, Liễu Nguyệt Như bấm tay, đôi mắt nhìn tôi toát lên vẻ ngạc nhiên.
Có lẽ cô ấy cũng cho rằng tôi nhân cơ hội này để ép hôn.
“Cháu trai nhà họ Trương, nếu cậu thật sự có thể giúp chúng tôi thoát kiếp nạn này thì chúng tôi chia một ít cổ phần của công ty cho cậu, thế nào?”
Liễu Chấn Quốc lập tức nói.
Tôi hừ một tiếng, lắc đầu.
“Tiền đối với tôi chỉ là một dãy số, tôi không cần”.
Tôi nhìn Liễu Nguyệt Như: “Thứ tôi cần cũng không phải là cô ấy bắt buộc phải làm vợ tôi, mà chỉ hi vọng cô ấy có thể về thôn tôi một chuyến, giả vờ tổ chức một buổi tiệc mừng ở nhà để tránh nhà họ Trương mất mặt trong thôn thôi”.
Nói xong, tôi im lặng đợi họ phản hồi.
“Chỉ, chỉ vậy thôi sao?”
Liễu Chấn Quốc dường như không tin nên không ngừng săm soi tôi.
Còn Liễu Nguyệt Như đã chuyển từ ánh mắt ngạc nhiên sang ngạc nhiên hơn kèm theo sự xấu hổ.
“Mặc dù Trương Ly tôi không phải nhân vật tiếng tăm gì nhưng cũng là người đàng hoàng, không bao giờ nuốt lời”, tôi nhả từng từ, nói với giọng hết sức chân thành.
“Cháu trai nhà họ Trương, đây đúng là dùng đức báo oán mà”, Liễu Chấn Quốc rưng rưng, ôm chặt lấy tôi.
Năng lượng trên đầu ông ta chập chờn. Những lời nói vừa rồi cũng chỉ là giả tạo mà thôi.
“Nếu không phải vì ý nguyện của ông nội thì tôi cũng rất sẵn lòng chứng kiến các người vì bội ước mà bị cắn trả đấy”.
…
Đêm đó tôi ngủ lại căn biệt thự.
Phòng khách tầng một trống không. Tôi ngồi yên lặng trên ghế sô pha, nhắm mắt và chờ đợi.
Tới tối, bên trong vô cùng âm sầm.
Tôi có thể nghe thấy, bọn họ đang xì xầm thảo luận trong một căn phòng ở gần đó. Họ đang tự hỏi không biết tôi có giải quyết nổi không, tại sao lại cứ ngồi bất động như vậy.
Một lúc sau, trong phòng khách rộng lớn bỗng có tiếng khóc thút thít vang lên.
Lúc này, trong mắt người khác, căn phòng chỉ có bốn người.
Tôi thì nhìn thấy năm người.
Một đôi mắt lạnh như băng lướt tới trước mặt tôi.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một hồn ma ở khoảng cách gần như vậy.
Cơ thể cô ta ướt nhẹp. Có lẽ cô ta bị dìm chết, trong lòng đầy oán hận, bên trong lồng ngực còn tích nước.
Chính vì vậy cô ta không chịu theo luân hồi, ở lại làm hại nhân gian.
Bởi vì trong người cô ta còn oán khí, oán khí tích tụ dần, nước bị tụ lại, oán khí trong lồng ngực không thể biến mất.
“Nếu có nỗi uất ức, tôi có thể giúp cô hóa giải, nhưng không được tiếp tục hại người”.
Đôi mắt băng giá của cô gái chuyển từ phẫn nộ sang nghi ngờ. Giống như cô ta ngạc nhiên không biết tại sao tôi lại không sợ, hoặc là kinh ngạc vì tôi có thể nhìn thấy cô ta.
Cô ta lướt đi nhưng ở cách xa tôi ba mét. Bởi vì trên người tôi có tiên gia bảo vệ.
Khí thế của tiên gia liên kết, và cũng là nguyên nhân khiến hồn ma không dám khinh suất.
Hồn ma uất ức nhìn tôi như muốn nói gì đó.
Tôi nhìn vào nhà kho, nhìn người người phụ nữ kia, mỉm cười và chỉ tay.
“Nếu cô có uất ức, hãy nhập vào bà ta và nói cho tôi biết là được”.
Vương Thúy Diễm thấy vậy thì hết hồn, đồng tử co lại. Bà ta đang định mở miệng thì cơ thể bỗng run rẩy.
Á!
Trong khoảnh khắc, Liễu Nguyệt Như vô thức hét lên.
Bởi vi cô ấy cảm nhận được trên người mẹ mình đang phát ra một luồng khí âm lạnh đến ghê người…