Mục lục
Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Tôn dìu tôi đi ra khỏi thôn nhà họ Trương, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

“Nói ra thì dài, tôi muốn cậu quay về thôn Trương gia vốn là muốn xem sự xuất hiện của cậu có thể ngăn cản được kiếp nạn của thôn hay không. Giờ xem ra tôi đã tính nhầm rồi”.

Ông Tôn nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy. Nhưng xung quanh ngoài tôi và ông Tôn ra thì làm gì còn có ai?

Tôi lại trùng lòng.

Kiếp nạn của bốn mươi năm trước, ông nội tôi đã cứu được vài người nên mới có thể khiến cái thôn này tiếp tục tồn tại.

Nhưng lần này, ngoài tôi ra thì thôn Trương gia đã hoàn toàn diệt vong.

Thấy bộ dạng thất vọng tột cùng của tôi thì ông Tôn vội vàng an ủi.

“Nhưng chuyện của bố mẹ cậu thì tôi vẫn còn chút hi vọng. Bà Tư đã dùng một vài cách thông thiên nói với tôi rằng, bố mẹ cậu vẫn còn sống…”

Nói xong câu đó thì ông Tôn bỗng khựng lại, chau mày và đổi lời.

“Dù sao cũng chưa chết nên cậu nhóc cũng đừng tuyệt vọng nữa”.

Tôi sững sờ. Cách nói của ông Tôn có phần kỳ lạ, sao nghe cứ như còn ý tứ thâm thúy khác nữa vậy?

Đang định hỏi ông Tôn thì ông lập tức cầm tay tôi và chạy lao về phía trước.

“Đi nhanh đi nhanh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cổ thi kia hình như sắp xuống núi rồi!”

Nhìn bộ dạng của thầy Tôn có phần gấp gáp tới mức lạc cả giọng. Tôi mặc kệ cơn đau nhói trên người, bước chân mỗi lúc chạy một nhanh hơn.

“Cổ thi sao? Cổ thi đó cũng lên núi à?”

Tôi kinh ngạc, cổ thi xuất hiện thực sự quá đột ngột, hơn nữa hành tung còn quỷ dị khó lường.

Trước đó tôi còn tưởng cổ thi này có giăng mắc gì từ kiếp trước với mình hoặc là cổ thi nhận nhầm tôi với cố nhân nên mới bám lấy bảo vệ tôi như vậy và còn giết cả Uy Chấn Tử muốn hãm hại tôi nữa.

Nhưng giờ phân tích kỹ ra thì mới cảm thấy dường như người mà cô ta giúp không phải tôi mà chính là tượng người bằng gỗ liễu trên người tôi.

Như vậy thì tôi cũng hiểu tại sao cùng lúc giúp tôi cô ta lại gắn thêm mắt quỷ khiến tôi đau như chết đi sống lại trên người mình.

Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nghiến răng vì uất hận.

Đáng hận nhất chính là cổ thi đó còn biến thành bộ dạng của mẹ tôi.

“Cô ta lên núi làm gfi? Lẽ nào muốn vào vùng đất thánh sao?”

“Hầy, đồ đệ của tôi ơi, giờ là lúc nào rồi mà cậu còn có thời gian đứng đây mà hỏi ngọn ngành chứ? Đợi chúng ta sống sót quay về rồi tính tiếp đi!”

Ông Tôn đã cuống lắm rồi. Ông ấy vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại nhìn phía sau giống như có thứ gì đó đuổi theo mỗi lúc một gần vậy.

Thấy ông ấy căng thẳng như vậy thì tôi cũng sợ hãi bèn vội vàng nhìn về phía sau.

Nhưng ngoài vùng núi hoang vắng ra thì tôi chẳng thấy gì. Đừng nói là cổ thi mà đến ngay cả một chút sát khí cũng không có.

Nhưng đúng lúc tôi đang hoang mang không hiểu thì bỗng có tiếng loạt soạt từ bụi cỏ bên cạnh vọng tới.

Sau đó là một âm thanh truyền vào tai người. Quang cảnh vừa nãy còn trong xanh bỗng nổi sương mù.

Màn sương lập tức bao trùm lấy chúng tôi và che mất đi tầm nhìn của con đường phía trước.

Thấy vậy, ông Tôn lập tức khựng người giống như bị dừng hình tại chỗ.

“Mẹ kiếp, chồn yêu chặn đường rồi!”

Ông ấy gầm lên.

“Cái đám chồn yêu này, tao có ý tốt cho chúng mày đường lui mà chúng mày không biết trân trọng à?”

Sau tiếng chửi mắng thì ông Tôn lấy từ trong ngực ra một thứ giống như cái bật lửa và khẽ chà xát, ngọn lửa lập tức bùng lên.

Nhưng điều kỳ lạ là ngọn lửa này lại có màu xanh lam chứ không phải màu lửa như bình thường.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Ngọn lửa vừa bùng lên thì bàn tay ông Tôn run run rồi quay ngoắt lại phía sau giơ lên như tỏ ra vô cùng kiêng dè ngọn lửa này.

Ông ấy cẩn thận giơ lên cao và lớn giọng nói.

“Nhìn thấy lửa trong tay tao chưa? Nếu như đốt lên người chúng mày thì đừng nói là tu vi và thịt bị biến thành hư vô mà đến ngay cả sau này cũng không có khả năng đầu thai thành người đâu!”

Tôi đứng bên cạnh nhìn chăm chăm ngọn lửa màu xanh. Nói ra thật thần kỳ, Ngọn lửa này có thể xóa tan sương mù. Chỉ cần là những nơi ông Tôn giơ nó lên thì sương mù như tan ra và tạo thành một khoảng không thoáng đãng.

Cùng với âm thanh vang lên của ông Tôn thì tiếng soạt soạt vừa nãy đột nhiên dừng lại, thế nhưng sương mù thì vẫn bay lơ lửng, lúc đậm lúc nhạt như đang do dự điều gì đó.

“Sao, không có chúng mày chút bài học thì chúng mày tưởng tao nói đùa à?”

Thấy con đường trước mắt vẫn còn mù mịt, ông Tôn nóng ruột, bèn nghiến răng chửi một câu, sau đó tay còn lại tạo thành hình hoa sen, nhắm thẳng vào ngọn nửa và sau đóng búng một cái vào không gian.

Một ngọn lửa nhỏ như hạt vừng bay ra.

Một giây sau, nơi ngọn lửa bay tới đột nhiên phát nổ, một tiếng kêu the thé đầy đau đớn vang lên.

Âm thanh tới quá đột ngột khiến tôi giật bắn mình, nhưng âm thanh đó cứ như bấm phải nút dừng, lập tức im bắt.

Trong không gian, một thứ mùi không rõ là gì bay tới.

Đó là mùi cháy khét và mang thêm cả mùi thơm đặc biệt.

Tôi còn chưa rõ đó là chuyện gì thì luồng sương mù trước mặt lập tức tan biến.

Tiếng soạt soạt trước đó biến thành tiếng bước chân rời rạc như có thứ gì đó đang hoảng loạn, nháo nhào cả lên vậy.

“Coi như chúng mày biết điều. Nói cho chúng mày biết. Hôm nay mối thù giữa đồ đệ của tao và chúng mày đã được giải quyết. Con chồn trong lồng kia, khi nào về tao sẽ thả nó, nếu như còn bám không chịu buông thì không dễ bỏ chạy như thế này đâu!”

Thấy tiếng bước chân xa dần, ông Tôn còn không quên ra uy.

Tôi lập tức hiểu ra. Mặc dù trước đo không biết ông Tôn đã dùng cách gì để cắt đứt sự giăng mắc giữa tôi và chồn yêu nhưng do chúng tôi vội vã nên nhất thời quên mất thả con chồn ở trong sân nhà.

Thế nên chồn yêu cảm thấy không cam tâm, muốn tìm cơ hội để đòi mạng tôi nữa.

Ông Tôn vừa nói dứt lời là cổ thi sẽ đuổi theo thì đám chồn đã chặn đường chúng tôi.

Không thể phủ nhận cái thứ này rất thông minh, kỳ quái.

Đợi khi sương mù tan hết, tôi vội vàng nhìn về phía ngọn lửa xanh bay đi thì chỉ thấy một đống bột màu trắng ở đó.

Xem ra đó là kiệt tác của ngọn lửa kia.

“Sư phụ, đây là lửa gì vậy? Trông có phần thần bí”.

Tôi không nhịn được bèn hỏi ông Tôn với vẻ tò mò.

Ông Tôn cẩn thận dập lửa, sau đó cất vào trong người.

“Loại lửa này nói ra thì huyền diệu lắm. Nếu như không phải hiện tại tôi khống chế chưa tốt thì đến cả cổ thi nó cũng có thể đốt chết đấy”.

Nói tới ngọn lửa này, khuôn mặt ông Tôn hiện lên vẻ kính nể.

“Lửa này không dùng để thiêu người mà chuyên dùng để thiêu tà vật, thế nào, thần kỳ không?”

Lửa chuyên dùng để thiêu tà vật sao? Sao tôi chưa từng nghe thấy vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK