Tôi an ủi vài câu, dặn dò Phương Tuyết về nhà theo dõi sát sao tình hình của Phương Thiên Vỹ còn tôi sẽ về nghĩ cách giúp cô ta.
Sau khi về tới nhà trọ, tôi gọi điện cho Liễu Nguyệt Như, thuật lại một số chuyện quan trọng cho cô ấy nghe.
"Uy Chính Thiên có còn tới gây rắc rối cho nhà cô nữa không?"
Tôi vờ như thuận miệng hỏi Liễu Nguyệt Như vấn đề này.
"Không có, nhà họ Uy nói rồi, sẽ không truy cứu mâu thuẫn giữa anh và Uy Chính Thiên. Hơn nữa, cũng sẽ không cưỡng ép hôn sự của tôi và Uy Chính Thiên nữa. Lại còn nói tạm thời chúng tôi có thể ở lại căn nhà này, xem như là kết thêm một người bạn".
Tôi cau chặt mày lại, chắc chắn nhà họ Uy đã toan tính một kế hoạch độc ác đằng sau rồi.
Làm gì có chuyện bọn họ tốt bụng như vậy? Thấy tôi không nói không rằng, Liễu Nguyệt Như tưởng tôi không vui nên vội vã bổ sung.
"Có điều tôi đã thuyết phục bố tôi rồi, nếu đã ăn của người ta, ở của người ta, nhận ân huệ lớn như vậy thì đương nhiên cũng phải giúp đỡ lại người ta. Nhà họ Liễu chúng tôi tự thấy mình không còn mặt mũi nào để làm bạn với nhà họ Uy, cho nên nếu hôn sự đã hủy thì căn nhà này chắc chắn cũng phải trả lại cho họ".
Nói đến đây, giọng Liễu Nguyệt Như lại dịu đi một chút.
"Nếu anh đã là thầy phong thủy, thì hay là hôm nào đó đi xem nhà mới với tôi đi?"
Nghe cô ấy nói vậy mà tim tôi không khỏi lạc mất một nhịp.
Một nam một nữ đi xem nhà, đây chẳng phải giống như một đôi vợ chồng mới cưới sao? Đột nhiên mặt tôi nóng bừng lên, thực ra mới một ngày không gặp nhưng tôi đã hơi nhớ Liễu Nguyệt Như rồi.
Đang định đồng ý với cô ấy thì đột nhiên điện thoại tôi lại rung lên báo có tin nhắn mới.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, là tin nhắn của Phương Tuyết, chỉ vỏn vẹn ba chữ.
"Mau tới đây".
Chỉ có mấy chữ này mà tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Không kịp giải thích với Liễu Nguyệt Như, tôi vội cúp điện thoại sau đó gọi cho ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn hình như đang ăn cơm, nói chuyện không rõ ràng lắm như thể đang bận nhai thứ gì trong miệng.
"Ông Tôn, có chuyện rồi, không kịp giải thích nhưng ông sắp xếp đến giúp tôi với!"
Khi tôi tới đón ông cụ Tôn ở một quán cơm nhỏ, mặt ông ấy có vẻ hơi quạu.
"Sáng nay mới đưa cho cậu pháp khí hóa giải sát khí, thế mà tối đã có chuyện. Rốt cuộc cậu có dùng đồ tôi đưa không vậy?"
Tôi cũng không có thời giờ mà giải thích với ông ấy, nhưng dựa vào trực giác của mình, tôi cảm thấy nếu việc đêm nay chỉ có mình tôi sẽ không thể nào xử lý được.
Mặc dù trời đã tối nhưng trên đường tới biệt thự nhà họ Phương, ông cụ Tôn vẫn nhìn rõ những dãy núi dài dằng dặc phía sau.
"Ôi chao, tôi đến đây đã mấy năm, vậy mà còn chưa phát hiện ra ở đây có long mạch quý thế này!"
Ông cụ Tôn không ngừng cảm thán.
Tôi nhếch miệng đáp:
"Đây đã là gì, lát nữa đến nơi ông hãy nhìn kỹ xem".
Đúng như tôi dự đoán, khi tới biệt thự nhà họ Phương thì ông cụ Tôn mắt tròn mắt dẹt.
"Đúng là mảnh đất thánh, phong thủy cực thịnh! Ở một nơi tốt như thế này thì làm gì có tà vật nào lọt vào được chứ!"
Tôi cười khổ, ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng rõ ràng suy nghĩ đó là sai lầm, bởi vừa xuống xe tôi đã phát hiện ngôi biệt thự ban đầu được vầng hào quang may mắn bao phủ nay lại đầy chướng khí.
"Ông Tôn, cẩn thận đấy, trong biệt thự này có thứ không sạch sẽ".
Tôi có mắt âm dương nên vừa nhìn đã thấy sát khí nhưng ông cụ Tôn thì không nhìn thấy.
Nghe lời cảnh báo của tôi, ông ấy cảnh giác nắm chặt lấy chiếc túi vải của mình.
"Nhóc con, cậu thấy cái gì vậy?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự.
Dù là trong bóng tối nhưng sát khí đó vẫn như một đám mây đen trùm lên cả biệt thự này.
Lại còn có một mùi hôi thối phảng phất đâu đây.
Đáng sợ hơn cả là không biết từ đâu chạy tới mấy chục con chó hoang mèo dại toàn bộ đều đang kêu rên, cào cửa căn biệt thự.
"Chó cắn mèo kêu như có tang, ngôi biệt thự này đã trở thành một căn nhà đầy hung khí rồi!"
Mặc dù ông cụ Tôn không nhìn thấy sát khí nhưng sau khi nhìn thấy đám chó mèo kia thì nét mặt nghiêm lại.
"Ông Tôn, nếu vào bên trong căn biệt thự này thì chúng ta sẽ không còn đường lui nữa. Nếu muốn đi thì giờ ông đi vẫn còn kịp".
Tình hình trước mặt quả thực nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của tôi.
"Đừng phí lời, còn không vào thì người bên trong cũng xong đời!"
Ông cụ Tôn gắt lên một tiếng, bước tới trước cửa biệt thự.
Bên ngoài căn biệt thự vang lên những tiếng kêu rên hãi hùng, nhưng bên trong lại im lặng như tờ. Tôi gọi cho Phương Tuyết mấy cuộc mà không ai bắt máy.
"Phá cửa thôi!"
Sợ rằng bên trong đã xảy ra chuyện rồi! Tôi vội đến nỗi trán toát mồ hôi hột, cong lưng lại định lao vào phá cửa.
"Tên ngốc này cậu không cần mạng nữa à! Chưa nói là cánh cửa chắc thế này cậu có lao vào cũng không phá được. Nhưng nếu để đám chó mèo này chạy vào bên trong, sát khí trong ngoài hợp làm một thì chúng ta có khi mất mạng ở đây!"
Thấy tôi định lao vào phá cửa, ông cụ Tôn vội vã kéo tay tôi lại.
Sau đó, ông ấy rút trong túi ra một dây kẽm.
Sau đó ông ấy áp sát cánh cửa, tập trung mở khóa.
Tôi cảnh giác quan sát tứ phía, đề phòng đám chó hoang mèo dại kia sẽ nhảy lên người làm chúng tôi bị thương.
Chỉ vài phút trôi qua nhưng tôi đã thấy dài như cả thế kỷ, lưng áo đằng sau ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Được rồi! Nhãi ranh, khi vào bên trong hãy giấu khí tức của mình đi".
Chỉ nghe một tiếng "lách cách", ông cụ Tôn đứng thẳng lưng lên, thu lại công cụ rồi dặn dò tôi một câu, sau đó mở cửa luồn vào nhanh như một cơn gió.
Cửa vừa mở ra, sinh khí từ bên trong phả ra ngoài, đám chó hoang mèo dại kia như phát điên, lập tức tìm cách lách vào bên trong.
"Đáng chết, biết sớm đã mang theo cây gậy!", tôi vừa đánh đuổi mấy con súc sinh kia vừa tìm chỗ hổng để lách vào bên trong.
Vừa đóng cửa lại, tiếng kêu rên của đám chó mèo kia đột nhiên dừng lại.
Trong căn nhà bật đèn sáng trưng, nhưng ngoại trừ ông cụ Tôn đang lục lọi xung quanh kia thì không thấy bất cứ người nhà họ Phương nào.
"Ông Tôn, ông tìm gì thế?"
Thấy ông cụ Tôn nằm sát xuống đất rồi bò lổm ngổm như một chú cún, tôi bắt đầu thấy hơi rén.
Đại ca này cũng trúng tà rồi sao?
"Nhóc con, mau lại đây xem, đây là cái gì?"
Nghe ông ấy gọi mình, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã lao tới ngồi xổm trên mặt đất nhìn ngó.
Không thể không nói ông cụ Tôn này dày dạn kinh nghiệm hơn tôi nhiều. Vừa vào đến cửa ông ấy đã rải chu sa lên mặt đất.
Chu sa thuần dương, có thể đuổi tà, cũng có thể khiến tà vật hiện hình.
Lúc này trên lớp chu sa mỏng rải trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện mấy dấu chân.
"Dấu vuốt mèo?"
Sau khi nhìn kỹ, tôi đột nhiên nổi da gà.
Lẽ nào ban nãy không cẩn thận nên tôi đã để con mèo hoang nào lọt vào đây?
"Nhóc con, lúc trước cậu nói Phương Thiên Vỹ khi phát bệnh có triệu chứng gì ấy nhỉ?"
Ông cụ Tôn rõ ràng cũng đã nhận ra những dấu chân này, ông ấy giơ tay, xóa dấu chân đi. Sau đó mặt nghiêm trọng đứng dậy, mặc dù miệng đang hỏi tôi nhưng ánh mắt thì nhìn về phía tầng hai.
"Như nghìn cây kim châm xuyên da thịt".
Tôi vội vã trả lời, đồng thời theo ánh mắt ông ấy nhìn lên phía tầng hai.
Tầng hai lúc này tối om, cửa phòng ngủ đóng chặt, không có lấy một tiếng động.
Ông cụ Tôn gật đầu.
"Tôi nhớ ra rồi, trước đây quả thực có một loại phép phù thủy khiến người trúng phải nó có triệu chứng như vậy. Nhưng tôi cứ tưởng tà thuật này đã thất truyền từ lâu, thật không ngờ nó vẫn còn tồn tại đến bây giờ!"