Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tôi không bao giờ muốn động vào chiếc quan tài này.
Tôi vừa đọc chú Thanh Tâm vừa đi một vòng trong sân.
Thế nhưng cả khoảng sân như bị một tấm vải lớn bao trùm ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài.
Cảm giác này giống như đang ở một thế giới khác vậy. Điều đó khiến tôi mất hoàn toàn cảm giác với thế giới thực tại.
Tôi không tìm được lối ra. Trong lúc bất lực, tôi đành phải liều mạng quay trở lại chỗ quan tài.
Lần này tới gần tôi mới phát hiện ra, toàn bộ chiếc quan tài có màu đỏ đen, mang phong cách cổ xưa và toát lên cảm giác về thời đại.
Tôi bất giác đưa tay lên sờ.
Cảm giác bàn tay lạnh ngắt.
Tôi kinh ngạc, hóa ra chất liệu làm chiếc quan tài này là gỗ âm trầm sao? Gỗ âm trầm là loại gỗ được ngâm trong lòng sông từ hàng nghìn, hàng vạn năm trước.
Chúng được hình thành từ linh khí của trời đất và tinh hoa của nhật nguyệt.
Vì vậy gỗ âm trầm còn được gọi là linh hồn của các loại gỗ, là đấng tôn nghiêm của linh mộc, có tác dụng tránh tà tạo phúc.
“Không biết nhà ai mà nhiều tiền thế, dùng cả gỗ âm trầm này để làm quan tài!”
Tôi chậc lưỡi cảm thán.
Loại gỗ này còn quý giá hơn cả gỗ lim, có giá trị vô cùng đắt đỏ.
Để làm thành một cỗ quan tài màu đen như thế này thật không biết phải tốn hết bao nhiêu tiền? Có điều cảm thán cũng chỉ là cảm thán, vì nghĩ tới việc bây giờ tôi phải mở nó ra thì hai chân tôi bỗng bủn rủn.
Mở quan tài thì phải thắp đèn.
Người thắp nến còn ma thổi đèn.
Trước khi mở quan tài thì cần phải đốt một cây nến ở góc Đông Nam trước.
Nếu như cây nến bị tắt thì chứng tỏ trong quan tài có hung vật, không thể mở ra.
Tôi cười khổ, tình huống trước mắt không cần thắp nến cũng biết chắc chắn bên trong quan tài là thứ không tốt lành gì.
Nhưng nếu tôi không mở quan tài ra nghiên cứu thì tôi sẽ bị nhốt ở đây đến chết mất.
Tôi thở dài, nghĩ bụng bản thân cũng đã là người bước một chân vào điện Diêm Vương rồi nên giờ có gì mà phải sợ.
Sau khi an ủi mình như vậy tôi bèn đẩy nắp quan tài ra.
Gỗ âm trầm có niên đại từ xa xưa, lại được chôn dưới lòng đất nên khá nặng. Tôi đẩy mạnh mà nó không nhúc nhích.
“Không phải tôi có ý mạo phạm mà là có người cố tình sắp xếp ép tôi phải mở chiếc quan tài này ra, không được trách tôi đâu nhé”.
Không đẩy ra được khiến tôi có dự cảm chẳng lành.
Tôi dồn lực đẩy mạnh một lần nữa. Lần này, cú đẩy đã tạo ra một khe hở.
Trong nháy mắt, không gian vốn yên tĩnh bỗng vang lên một âm thanh nặng nề.
Một luồng sát khí mỏng manh từ trong quan tài phụt ra.
“Bà nội nó chứ, sát khí nặng quá, đúng là hung thi!”
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao gã đó lại dùng gỗ âm trầm để làm chiếc quan tài này.
Sát khí nặng như vậy, nếu như dùng gỗ thường thì có lẽ xác chết đã sớm vùng dậy rồi.
“Có điều gì oan uổng không thể giải quyết mà dụ tôi tới mở quan tài vậy?”
Tôi vẫn lơ mơ không biết kẻ toan tính với tôi kia rốt cuộc là vì điều gì.
Nếu như muốn lấy mạng của tôi thì đâu cần phải tốn công sức như thế này? Giờ cỗ quan tài đã được hé mở thì cũng không thể do dự được nữa. Tôi nín thở, đẩy mạnh nắp quan tài.
Không hề có xác chết hung dữ nào bật dậy như trong tưởng tượng.
Tôi cẩn thận thò đầu vào bên trong.
Bên trong quan tài được phủ một lớp lụa vàng óng ánh, một cô gái trẻ mặc đồ cô dâu đang nằm yên lặng trên lớp lụa.
Cô gái này không quá hai mươi tuổi, bộ quần áo trên người đã có dấu vết của sự mục nát.
Chứng tỏ cô gái đã nằm trong quan tài này khá lâu rồi.
Thế nhưng cơ thể cô ta trông vẫn sống động như thật, không hề có dấu hiệu bị thối rữa, chỉ giống như đang nằm ngủ mà thôi.
Sát khí tỏa ra trên người cô ta đã là sát khí thường thấy của người chết.
Tôi thầm nhủ không hay rồi, không ngờ lại gặp phải một cương thi.
Thế nhưng, khi ánh mắt tôi di chuyển xuống vùng bụng nhô lên của cô ta thì tôi bỗng giật mình.
Cô gái này là một thai phụ sao? Trong đầu tôi bỗng hiện ra một hung trận.
Tử mẫu hung sát trận.
Người phụ nữ chết thảm khi đứa bé đã đủ ngày tháng và chuẩn bị lâm bồn. Một cơ thể hai mạng người.
Vì đứa bé chưa được sinh ra nên không thể đăng ký tên trên sổ Âm, không thể nhập vào luân hồi và trở thành cô hồn dã quỷ.
Người phụ nữ vì không buông bỏ được đứa con chưa sinh ra nên đành phải ở lại bên ma con và cũng không thể đầu thai.
Dùng oán hận hóa sát khí, dùng sát khí hóa cương thi.
Chẳng trách, xác của người phụ nữ này lại tỏa ra sát khí ngút trời như vậy. Hóa ra là sát khí của hai mẹ con.
Tôi vừa thầm chửi rủa không biết tên súc sinh nào lại nhẫn tâm sát hại một người phụ nữ sắp lâm bồn vừa nhảy ra xa chiếc quan tài một chút.
“Trương Ly nhìn thấy chưa? Đây là kiệt tác của chúng mày đấy”.
Một giọng nữ trẻ măng vang lên sau lưng tôi, âm hiểm tới mức khiến tôi suýt tè ra quần.
Tôi quay đầu lại, đó chính là cô gái vừa nãy đã dụ tôi vào căn phòng này.
“Cô rốt cuộc là ai? Ai bảo cô dụ tôi tới đây? Rốt cuộc mục đích của các người là gì?”
Bị dọa sợ quá, tôi bèn hỏi một lèo những câu hỏi hiện ra trong đầu.
Vì tôi sợ rằng nếu mình chậm trễ thì sẽ bị sát khí của hai mẹ con kia xử lý mất, vậy thì sẽ không có cơ hội biết được câu trả lời.
“Là nghiệt do nhà họ Trương chúng mày tạo ra. Lẽ nào mày không biết sao?”
Hình như ma nữ kia hận tôi lắm, đôi mắt cô ta nhìn tôi đỏ như máu, sau đó là hai hàng nước mắt máu chảy ra.
Là nghiệt do nhà họ Trương gây ra sao? Nhà họ Trương chúng tôi đã tạo ra nghiệt gì vậy?
“Cô nói chuyện rõ ràng, đừng có ăn nói linh tinh rồi chụp mũ người khác. Nhà họ Trương làm gì cũng đàng hoàng, hơn nữa tôi cũng không biết cô”.
Ma nữa lập tức ngửa mặt cười lớn.
“Đương nhiên mày không biết tao nhưng ông nội mày thì biết. Chắc mày đã nhìn thấy sát khí của hai mẹ con tao trong chiếc quan tài này đúng không? Đó chính là kiệt tác của ông nội mày – Trương Kinh đấy!”
“Mày hỏi tao tại sao lại dụ mày vào đây. Vì đây là nghiệt do nhà họ Trương gây ra nên phải do nhà họ Trương chịu trách nhiệm. Nhân quả luân hồi, nhân quả báo ứng, Trương Kinh hại chết cả nhà năm người chúng tao thì giờ tao phải lấy mạng cháu trai ông ta”.
Nói xong ma nữ đột nhiên ngửa cổ và thét lên một tiếng.
Cô ta vừa thét lên, dường như thi thể trong cỗ quan tài cũng đáp lại, rít lên một tiếng rất thê lương.
Có lẽ lúc còn sống ma nữ này cũng là một Âm Dương sư. Sau khi chết, do oán khí không thể tiêu tán nên đã bảo vệ và nuôi dưỡng hồn thể, tạo thành sát khí của hai mẹ con.
Giờ đây khi cô ta ra lệnh thì luồng sát khí kia liền định đòi mạng tôi.
Tôi cảm thấy bực bội. Điều này còn kinh khủng hơn việc tự tìm tới cái chết.
Người chết có đủ thể loại, thiên tai, nhân họa, hay chết vì hết tuổi thọ.
Nhưng cách chết nào thì cũng đều dễ chịu hơn là cách bị ma quỷ giày vò.
Bộ dạng Trương Cường bị Ngũ quỷ nhấc đi vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Nếu giờ tôi thật sự bị sát khí của hai mẹ con này lôi đi thì có lẽ hồn thể của tôi sẽ bị xé nát mất.
Tôi nhìn ma nữ bên cạnh. Dù tôi có bị xé nát thì cô ta cũng không để yên cho tôi! Trước cái chết, khát vọng được sống của con người sẽ bùng nổ mạnh mẽ.
Tôi mặc kệ tất cả, vội vàng cắn đầu lưỡi, ngậm máu tươi chảy ra trong miệng.
Sau khi cô ta gầm lên thì luồng sát khí của hai mẹ con trong quan tài bay ra và lao thẳng về phía tôi…