“Đối với cổ thi đã chết hàng nghìn năm, có lẽ đã sớm quên mất mình trông như thế nào rồi, vậy nên lúc hoàn hồn sẽ biến thành người có ấn tượng sâu sắc nhất trong tiềm thức của mình".
Nói xong, Tam Thanh chau mày, hình như cũng phát hiện trong lời nói có gì đó không ổn.
Cổ thi mà lại hóa thành mẹ của tôi, vậy chứng tỏ trước khi chết cô ta đã từng gặp mẹ.
Nhưng hàng nghìn năm trước, tổ tiên của mẹ còn chưa ra đời, sao cổ thi này có thể ghi nhớ được hình dạng của mẹ tôi chứ?
Tam Thanh nghĩ không thông, tôi càng không thể hiểu.
Hai người day dứt một lúc thì cuối cùng Tam Thanh mới miễn cưỡng đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Có lẽ là hàng nghìn năm trước có một cô gái cực kỳ giống mẹ của tôi, vừa hay quen biết cổ thi này, hơn nữa mối quan hệ còn trên mức bình thường nên mới xảy ra tình huống như bây giờ.
Mặc dù cách giải thích này có phần miễn cưỡng nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hơn nên cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Thực ra về việc cổ thi hoàn hồn, trong thực tế cũng xảy ra không ít trường hợp.
Nổi tiếng nhất vẫn là vụ việc về xác chết tại thành phố vào năm 1995.
Nghe nói năm đó, các nhà khảo cổ trong thành phố đã đào được ba thi thể nữ từ thời triều Thanh tại Vũ Hầu Tử.
Nhưng không biết là do gặp phải điềm xui hay là do bảo quản không đúng mà cả ba thi thể này đều biến mất trong một đêm.
Ngày thứ hai, bên trong thôn đột nhiên có thêm năm thi thể khác.
Có năm người giống như cương thi, gặp người khác là cắn.
Còn năm cổ thi kia đi đâu thì không ai có thể nói rõ được.
Sau đó, người phía trên đã cử người đi điều tra nhưng tất cả thông tin đều bị đóng kín.
Tôi và sư thúc bỗng nói tới chuyện năm đó.
Năm 1995 tôi vẫn chưa ra đời, đương nhiết không biết cặn kẽ sự tình khi đó, hơn nữa Tam Thanh cũng chưa xuống núi và cũng chỉ nghe nói chứ không đi thăm dò chi tiết.
“Tôi chỉ biết sau đó phía trên đưa ra lời giải thích như sau, đám người đó bị chó dại cắn, bị bệnh chó dại nên mới gặp ai cũng cắn nhưng cháu trai, cậu đã từng gặp con chó dại nào mà cắn người ngay đêm đó chưa?”
Tam Thanh nằm trên giường nhìn lên trần nhà, rõ ràng là Tam Thanh cũng cảm thấy nghi ngờ về chuyện này.
Nếu như là trước đây thì có thể tôi sẽ tin cách nói này thật nhưng giờ sau khi tận mắt chứng kiến cổ thi hoàn hồn thì tôi cảm thấy không thể chấp nhận được cách giải thích như vậy.
“Cháu trai, sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?”
Tôi đang thảo luận vấn đề cổ thi thì Tam Thanh nằm trên giường đột nhiên bật ra một câu nói.
“Không ổn ở đâu? Chắc chúng ta chưa bao giờ trải qua những chuyện mà mấy ngày qua phải trải qua chăng?”
Sau khi tới Ma thành thì mỗi một sự việc đều quỷ dị, bất thường và sớm đã vượt khỏi nhận thức của chúng tôi. Giờ Tam Thanh nói một câu ‘không đúng’ khiến tôi cảm thấy mới thật sự là không ổn.
“Không phải, cậu không hiểu ý của tôi”.
Tam Thanh nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, do dự một lúc gãi đầu sau đó nghiêm túc nhìn tôi.
“Sao tôi cảm thấy hình như chúng ta bị lợi dụng ấy? Không, không chỉ chúng ta mà cả nhà họ Uy, tất cả đều trở thành quân cờ của người khác”.
Đôi mắt Tam Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc khiến tôi cũng đanh mặt.
“Sư thúc, sư thúc nói rõ hơn được không, ai lợi dụng chúng ta?”
Tam Thanh trầm tư một lúc, không trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi bỗng cảm thấy Hồ tiên không phải là mục tiêu của bọn họ mà chính là cổ thi!”
Tôi bỗng ngây người.
Đúng là, lúc Uy Chấn Tử vào trong động chẳng buồn nhìn cổ thi lấy một lần mà chỉ toàn nói về Hồ tiên.
Vậy nên chúng tôi mới tưởng rằng nhà họ Uy muốn Hồ tiên nhập đường nên mới tới đây.
Còn về mục đích thì càng không cần phải nói, Hồ tiên đạo hạnh cao thâm, có được đại tiên, năng lực của nhà họ Uy đương nhiên cũng sẽ thuận buồm dâng cao.
Nhưng điều không ai ngờ là Uy Chấn Tử đích thân lộ diện không những không thu phục Hồ tiên mà ngược lại còn bị cổ thi ăn mất!
“Sư thúc, ý của sư thúc là cả chúng ta và Uy Chấn Tử chỉ là mồi nhử sao?”
Tôi mơ hồ hiểu ra ý của Tam Thanh.
Tam Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó lẳng lặng gật đầu, một lúc sau, Tam Thanh lại hỏi tôi một câu.
“Cháu trai, cậu có biết Thi giải tiên không?”
Tôi ngây người, mơ hồ có chút ấn tượng về cái tên này, hình như trong cuốn ghi chép của ông tôi từng nhắc tới.
Người thi giải thì dùng hình tượng giả mà chết còn thực sự là chưa.
Tôi chau mày, suy nghĩ một lát.
“Sư thúc, ý của sư thúc là cổ thi này là Thi giải tiên sao? Nhưng không đúng, tôi nhớ trong cuốn sổ ghi chép của sư phụ có nhắc, nói rằng Thi giải tiên giống như người sống, chân tay không xanh, da không nhăn, đến cả tóc và móng cũng không ngừng mọc dài, khác hoàn toàn với cổ thi mà hôm qua chúng ta nhìn thấy”.
Tam Thanh nhắc vậy tôi mới cảm thấy cổ thi này có nét giống với Thi giải tiên nhưng không quá giống.
“Đúng là không quá giống so với Thi giải tiên mà tôi biết, nhưng ngoài cách giải thích đó ra thì tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào nữa”.
Tam Thanh cũng tự mâu thuẫn với chính mình rồi vuốt cằm như đang nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được gì.
“Thôi bỏ đi, đợi tôi đỡ hơn chút sẽ gieo một quẻ xem có thể tìm ra manh mối gì không. Nếu đúng là Thi giải tiên thì tôi cảm thấy việc cô ta bám lấy cậu chưa chắc đã là chuyện xấu, dù sao thì cũng là người tu đạo thành tiên mà”.
Cũng không biết là Tam Thanh đang an ủi mình hay là an ủi tôi mà khiến tôi nghe cũng cảm thấy đơn giản quá.
“Sợ là sợ kẻ điều khiển nhà họ Uy nhắm vào Thi giải tiên này thì sau này chúng ta khó mà sống yên ổn được”.
Mặc dù Tam Thanh đang cân nhắc nhưng giọng nói không hề nghe được bất kỳ sự lo lắng nào.
“Đi một bước tính một bước đi! Ít nhất thì tới thời điểm hiện tại, cổ thi đó không để kẻ khác động vào cậu, nếu không đã không giải ngũ quỷ nhấc quan trên người cậu và còn để lại một quỷ nhãn bảo vệ nữa”.