Thấy Tam Thanh lấy thước Thiên Bồng ra, tôi vô thức tưởng rằng Tam Thanh sợ nhà họ Uy sẽ có được cổ thi nên định tiêu hủy và bỗng cảm thấy kỳ vọng.
Về uy lực của thước Thiên Bồng thì tôi cũng chỉ được thấy trong ghi chép của ông nội mà thôi.
Thiên Bồng vốn là một võ tướng dưới trướng La Phong Bắc Đế, chuyên chỉ đạo thần quân trừ yêu diệt quái, vì vậy đám yêu quái rất sợ ông ấy.
Tên như ý nghĩa nên thước Thiên Bồng có thể mượn thần uy của Thiên Bồng để trừ tà diệt ma.
Nhìn cây thước gỗ đào dài một thước hai này, tôi nhìn Tam Thanh với vẻ kỳ vọng rằng sẽ mời được Thiên Bồng giáng thế để diệt tà.
Nào ngờ Tam Thanh sau khi lấy thước ra thì không hề triệu gọi cổ thi kia mà ngược lại cầm nó gõ gõ bên trái, gõ gõ bên phải.
“Sư thúc, sư thúc làm gì vậy? Thời gian không chờ đợi, lát nữa nhỡ cổ thi này bùng nổ thì rắc rối đấy”.
Tôi không hiểu hành động của Tam Thanh, trừ ma phải nhanh, về đạo lý này thì đến đứa con nít nó cũng hiểu.
Huống hồ bầu không khí bây giờ kỳ dị đến vậy. Từ lúc Tam Thanh nói cổ thi này chưa chết hoàn toàn thì tôi đã cảm thấy cô ta ngồi ở đó cứ như đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi vậy…
“Đồ ngốc này, không phải trước đó tôi đã nói rồi sao. Một thứ tà mà thế này, nhất định là sẽ có thánh vật trấn nhiếp, nếu không thì sớm đã làm loạn trời đất rồi. Vậy mà cậu nhìn xem, ở đây chẳng thấy gì cả. Điều đó chứng tỏ là suy đoán trước đó của tôi không đúng, thứ trấn nhiếp cổ thi này không phải là thánh vật mà là một vật thể sống”.
Tam Thanh vừa nói vừa cẩn thận gõ gõ vào bức tường, thi thoảng còn thận trọng ghé lại nghe xem có động tĩnh gì bên trong hay không.
Tôi nín thở quan sát từng hành động của Tam Thanh, không biết có phải do những lời nói kỳ lạ của Tam Thanh hay không mà tôi bỗng cảm thấy bầu không khí càng lúc càng kỳ dị.
Cứ như ngoài tôi và Tam Thanh ra thì vẫn còn một người nữa đang hít thở vậy.
Tôi cảnh giác nhìn cổ thi kia, lẽ nào giống như Tam Thanh nói, cô ta chưa chết hoàn toàn sao?
Tôi nhìn chăm chăm vào cổ thi đó. Cổ thi cũng dùng hai hốc mắt sâu hoắm nhìn tôi giống như có thể sống dậy bất cứ lúc nào vậy.
“Haizz…”
Càng căng thẳng thì càng dễ xảy ra điều bất thường. Bầu không khí im lặng bỗng truyền tới một tiếng thở dài u ám của người phụ nữ.
Trong bầu không khí căng thẳng tới tột độ này, tiếng thở dài khiến tôi giật thót tim, cả cơ thể nổi da gà, toát mồ hôi hột.
“Sư thúc, sư thúc đừng gõ nữa, nghe này, thi nữ này sống lại rồi!”
Thần kinh tôi căng như dây đàn, vội siết chặt kiếm ngô đồng và chuẩn bị sẵn sàng lao lên đâm cho cô ta một nhát bất cứ lúc nào.
“Có phải chỗ này không? Đừng tìm nhầm đấy!”
“Không sai đâu, tin tôi là được”.
“Cậu nói xem rốt cuộc ở đây có ma thật không?”
“Nếu cậu sợ thì về đi, đừng đi theo tôi nữa”.
Sau tiếng thở dài là tiếng con gái vọng tới, hơn nữa nghe thì có vẻ như không chỉ có một người.
Tôi và Tam Thanh cùng giật mình, đồng loạt nhìn lên sườn dốc.
Âm thanh này từ phía trên vọng xuống, có người đã men theo sườn dốc xuống dưới chỗ chúng tôi rồi sao.
Tôi chau mày, sao nghe giọng nói này có phần quen thuộc vậy?
“Cháu trai, đặt dây xuống, lát nữa đụng độ đừng nói nhiều, xông lên xử luôn là được, có thể hạ gục được bao nhiêu thì hạ gục”.
Tam Thanh cũng chau chặt mày, dường như không ngờ lại có người đuổi theo nhanh như vậy nên bèn dập tắt lửa và khẽ dặn dò tôi.
Tôi lẳng lặng gật đầu. Lúc này chúng tôi đã ngầm khẳng định người tới chắc chắn là người của nhà họ Uy. Mặc dù nghe giọng đều là con gái nhưng không biết rõ số lượng và khả năng của họ, còn chỗ chúng tôi ngoài những thứ trừ ma ra thì không hề mang thứ gì có thể kháng cự được.
Vì vậy chỉ còn cách là ra tay bất ngờ.
Hai chúng tôi im lặng nép vào góc động và chờ đợi đối phương lộ mặt là lập tức ra tay.
“Uy Tinh, cậu nói xem kí túc xá này nhìn thì bình thường mà không ngờ còn nuôi ma nữa?”
“Chuyện phòng 444 ăn thi thể có khi nào cũng liên quan tới cô ta không? Không hổ danh là đóng giống như vậy, lúc nhìn thấy cảnh tượng đó còn ngất cơ đấy”.
“Tôi nhìn là biết cô ta không ổn rồi”.
Mấy người tiếp theo cũng tiếp lời, cả đoạn đường bọn họ nói không ngớt miệng.
Thế nhưng tôi khá ngạc nhiên khi nghe nội dung mà họ nói tới.
Chẳng trách nghe giọng nói quen thuộc thế. Hóa ra là Uy Tinh.
Cô gái này giảo hoạt vô cùng, chắc là cô ta muốn tôi và Tam Thanh đi trước thăm dò đây mà.
Tôi nghiến răng. Quả nhiên cô gái này không có câu nào là nói thật, ban ngày thì một mực nói rằng không có liên quan gì tới mình vậy mà tối đến thì men theo đường của chúng tôi đi tới đây.
Mặc kệ cô ta có phải là hoa khôi của trường hay không chỉ riêng việc cô ta coi chúng tôi là kẻ ngốc để lừa gạt thì lát nữa cũng đủ để tôi cho cô ta một đấm ngất lịm khi vừa đụng độ rồi.
“Mọi người nhanh lên một chút, sắp tới đáy động rồi. Tôi đã nói các cậu đừng đi mà cứ thích hóng drama cơ”.
Đây là giọng nói của Uy Tinh.
Cô ta vừa dứt lời thì một cái đầu xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tôi nhanh nhẹn dùng tay chém mạnh vào gáy đối phương.
Tôi ra tay bất ngờ lại không hề nương nhẹ nên đối phương đến một tiếng phản kháng cũng không thốt lên nổi và lập tức đổ xuống.
Tam Thanh thấy tôi ra tay thì cũng không chậm trễ lập tức nhảy ra xông vào kẻ thứ hai.
Tôi tưởng cú đạp của Tam Thanh có thể hạ gục kẻ đó.
Nhưng sau khi nghe thấy một tiếng hự nặng nề thì người bị đánh loạng choạng lùi lại phía sau chính là Tam Thanh.
Tôi giật mình, đối phương có cao thủ!
“Ai?”
Một giọng nói thanh thoát quát lên cùng với tiếng hét của mấy cô gái.
Tôi không hề đáp trả chỉ nghiến răng tung nắm đấm về phía trước.
Nhưng chưa kịp tới trước mặt người kia thì một luồng sáng gắt đã chiếu thẳng vào mặt tôi.
Bị luồng sáng gắt chiếu như vậy khiến tôi lập tức mất phương hướng và mục tiêu, đành phải lùi về sau mấy bước.
“Hóa ra người vào là các anh, tôi cứ tưởng là chú tôi cơ!”
Bị ánh đèn chiếu rọi, đối phương đã hoàn toàn nhận ra hình dạng của tôi và Tam Thanh.
Chỉ có điều vừa thấy chúng tôi thì có vẻ như Uy Tinh đang thở phào vậy. Cô ta tắt đèn pin, cúi đầu nhìn người đi cùng đang nằm sạp dưới đất và lập tức bốc hỏa.
“Đàn ông đàn ang mà sao ra tay với phụ nữ mạnh như vậy chứ?”
Một lúc sau tôi mới từ từ phục hồi được thị giác và cũng nhân cơ hội nhìn rõ mấy người trước mặt.
Cộng cả cô gái vừa bị tôi đánh ngất thì có tất cả là bốn cô.
Và người đang đứng chất vấn tôi chính là Uy Tinh mà tôi đã gặp lúc ban ngày.
Ngoài Uy Tinh với bộ dạng trời không sợ, đất không sợ ra thì hai cô gái đứng phía sau giống như những chú thỏ bị kinh động, rụt lại sau lưng Uy Tinh và căng thẳng nhìn chúng tôi chăm chăm
“Tại sao lại là cô chứ, đêm hôm các cô chạy xuống đây làm gì?”
Tôi dụi mắt, vừa rồi bị ánh đèn chiếu vào nên tôi bị hoa mắt và cảm thấy khó chịu nên tức giận hỏi ngược lại đồng thời cũng thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Trông Uy Tinh gầy thế kia mà không ngờ còn biết công phu, đến cả Tam Thanh ra tay bất ngờ mà cô ta cũng đánh trả được, đúng là tôi đã khinh thường cô ta rồi.