Lúc trước, khi còn nhìn thấy ma thì tôi không cảm nhận được gì nhiều. Nhưng từ sau khi không còn mắt Âm Dương, cảm giác này lại trở nên mãnh liệt vô cùng.
Trông thấy anh bảo vệ rùng mình vì sợ hãi, tôi cũng run rẩy theo.
“Nghe vị ấy bảo rằng lúc đầu chỉ cảm thấy đám người kia đi đứng hơi kỳ lạ thôi. Sau khi tiến lại để chào hỏi mới phát hiện ánh mắt của bọn họ đều đờ đẫn, giống y như là cương thi vậy!”
“Khủng khiếp nhất là vị ấy vừa nhìn đã nhận ra có một người mình quen trong đám người kia! Cậu bạn à, cậu có xem tin tức về hai mươi mấy người nhảy sông tập thể cách đây vài hôm không?”
Nói đến đây, anh bảo vệ lại rít một hơi thuốc.
Khẽ gật đầu, tôi đã đoán được những lời tiếp theo của đối phương là gì.
“Ở nơi đó mà lại có người nhảy xuống sông, cậu thấy có bất thường hay không?!”
Có lẽ vì quá sợ hãi nên anh bảo vệ không hút tiếp điếu thuốc kia được nữa. Sau khi rít thêm ba, bốn hơi, anh ta lại run rẩy châm thêm một điếu khác.
“Vị ấy cũng bị doạ sợ chết khiếp. Nhưng Vương Cường thì lại không, còn nhìn ông ấy và nở một nụ cười rất kỳ lạ, sau đó dẫn mấy người kia đi. Cậu thấy có lạ lùng không? Sao ông ta có thể dẫn người chết đi được chứ?”
Câu chuyện vừa được gợi ra, anh bảo vệ liền không kìm lòng được nữa, bắt đầu hăng say bàn luận với tôi.
Lúc này, sắc mặt tôi đã trở nên rất khó coi.
Hoá ra từ đầu đến cuối, Vương Cường đã giả ngốc trước mặt chúng tôi!
Thấy tôi tái mặt và chẳng nói lời nào, anh bảo vệ cứ nghĩ tôi đang khiếp sợ.
Anh ta bèn giơ tay vỗ vai tôi, cất giọng an ủi.
“Thôi kệ, xem như của đi thay người. Với loại người như vậy, dù ông ta có nợ tôi một triệu thì tôi cũng không dám đòi, trốn được bao xa thì cứ trốn. Quá bất thường. Biết đâu vụ việc nữ sinh kia nhảy lầu, rồi mấy chuyện gặm xác chết này kia, đều do ông ta làm đấy”.
Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, đáp lại vài câu lấy lệ rồi vội vã rời khỏi trường.
Về đến khách sạn, tôi định kể lại chuyện của Vương Cường cho sư thúc nghe, không ngờ đối phương lại ngắt lời tôi trước.
“Về thành phố nhanh lên, ở cao ốc Phương Viên xảy ra chuyện rồi”.
Sư thúc lo lắng đến mức không cho tôi cơ hội hỏi rõ gì cả. Sau khi vội vàng thu dọn đồ đạc, sư thúc liền tập tễnh lên tàu về thành phố cùng tôi.
Lên tàu rồi, tôi mới kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra việc gì.
“Ban nãy có một tín đồ gọi điện cho tôi, bảo là vừa nhìn thấy cao ốc Phương Viên, còn hỏi tôi là có phải cô ấy đã bị trúng tà rồi hay không”.
Dứt lời, vẻ mặt của sư thúc hơi nghiêm lại.
Nghe xong, tôi cảm thấy hơi bất lực.
“Sư thúc à, chỉ vì một cuộc gọi này thôi ư? Xem ra vị tín đồ kia rất quan trọng với sư thúc nhỉ, chẳng lẽ đó là một nữ thí chủ xinh đẹp sao?”
“Đừng nói nhảm. Tôi về không phải vì cô ấy, mà vì đây đã là cú điện thoại thứ ba mà tôi nhận được trong ngày hôm nay rồi!”
Dường như sư thúc không có tâm trạng đùa với tôi, còn bực bội đảo mắt một cái.
Tôi ngây người.
“Chờ đã, ý của sư thúc là có ba người nhìn thấy cao ốc Phương Viên ư? Nhưng chẳng phải cao ốc Phương Viên đã sụp rồi sao?”
“Kỳ lạ ở chỗ đấy. Cao ốc Phương Viên đã không còn, vậy tại sao chỉ trong một ngày mà lại có nhiều người nhìn thấy nó như vậy chứ?”
Thấy tôi đã có phản ứng, sư thúc mới nghiêm mặt nhìn tôi một lần nữa và nhỏ giọng nói.
“Hiện giờ nhà họ Uy và thế lực đằng sau họ hành sự càng lúc càng bí hiểm. Tôi thấy hơi lo…”
Nói đoạn, gương mặt của sư thúc lộ rõ vẻ lo âu.
“Trương Ly, chẳng phải cậu vẫn luôn tò mò năm xưa nhà họ Uy làm đại trận Thống Trị Thiên Hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
Nói một hồi, sư thúc bỗng chuyển đề tài sang đại trận Thống Trị Thiên Hạ của nhà họ Uy.
“Tôi có nhờ người ta nghe ngóng, cũng đã gieo quẻ vài lần. Thật ra năm xưa đại trận Thống Trị Thiên Hạ của nhà Uy đã được hình thành rồi đấy”.
Câu nói này của sư thúc đã khiến tôi kinh ngạc thêm lần nữa.
“Được hình thành rồi ư? Nhưng nếu vậy thì tại sao lại xảy ra những chuyện sau đó chứ?”
Chẳng lẽ nhà họ Uy có lòng tham không đáy, còn muốn làm chuyện gì nghịch ý trời hơn sao?
Sư thúc lắc đầu và nói tiếp.
“Hình thành trận, nhưng thực ra vẫn chưa thành công hoàn toàn. Vì kết quả cuối cùng của Thống Trị Thiên Hạ lại không rơi vào nhà họ Uy mà lại bị người khác tạm thời lập trận, mượn vận may của đại trận nhà họ Uy để tác dụng của Thống Trị Thiên Hạ xảy đến với người đó”.
Lượng thông tin hơi nhiều khiến tôi mất một lúc lâu mới hiểu được lời của sư thúc.
“Ý của sư thúc là, mọi thứ mà nhà họ Uy đã cực khổ làm được năm ấy, đều bị người ta ngồi không hưởng trọn?”
Tôi trợn mắt há mồm, nếu đây là sự thật thì nhà họ Uy giống như bị cướp trắng vậy!
Sư thúc khẽ gật đầu.
“Có thể nói vậy. Nhà họ Uy bị người khác lợi dụng, mà từ đầu đến cuối, chẳng ai biết được “người khác” này là ai cả. Nhưng tôi và sư huynh luôn cảm thấy đó có lẽ là ông nội cậu”.
“Gượm đã…”, lượng thông tin bỗng thay đổi khiến tôi nhất thời không tiếp thu được.
“Làm sao sư thúc biết năm xưa nhà họ Uy đã hình thành đại trận? Lúc ấy tôi và sư phụ đã cùng đến cao ốc Phương Viên để xem đấy. Mà sư phụ còn chính miệng nói với tôi rằng, nghi lễ cúng tế chỉ tiến hành được một nửa thì đã bị người khác làm gián đoạn rồi”.
Không biết tại sao, nhưng cái kiểu cướp thành quả lao động của người khác này khiến tôi cảm thấy đối phương không giống người tốt, dù mục đích cuối cùng là tốt đi chăng nữa.
Thế nên thật lòng mà nói, tôi có phần không muốn chấp nhận kết quả này.
“Vì năm ấy, cả khu vực nội thành gần như đã biến thành một thành phố chết. Cậu có biết thành phố chết nghĩa là gì không?”
“Dù tôi có dùng Lục nghệ để gieo quẻ, hay là Mai hoa dịch số, thậm chí dùng cả thuật bói toán của Quỷ Cốc, thì kết luận cuối cùng cũng chỉ có một. Đó là đại trận Thống Trị năm xưa của họ đã thành công!”
“Không chỉ thành công, thậm chí còn khiến cả thành phố phải hiến tế máu”.
Dứt lời, sư thúc nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Không biết vì sao mà chuyện năm xưa lại được phong toả rất nghiêm mật. Người bên ngoài thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra vào năm ấy. Thế nên chuyện này mới càng bất thường hơn”.
“Nhưng mà, có một người lại biết được năm ấy đã xảy ra chuyện gì”.
Nói đến đây, sư thúc đột nhiên ngừng lại. Sư thúc ngẩng đầu nhìn một vòng trong toa tàu, tựa như đang tìm kiếm ai đó vậy.
Tôi cũng ngước nhìn xung quanh theo đối phương, nhưng không phát hiện được chuyện gì lạ cả.
“Sư thúc à, đã đến lúc này rồi, đừng vòng vo với tôi nữa. Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc người ấy là ai thế”.
Đây là chuyện liên quan đến ông nội nên tôi khó lòng bình tĩnh được. Tôi sốt ruột đến mức nắm lấy cánh tay sư thúc và hỏi dồn.
“Này, lẽ ra cậu phải đoán được chứ. Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là ông cụ Hồ rồi”.
Sư thúc bị tôi lay người nên thấy hơi đau, vội giãy khỏi tay tôi và nhỏ giọng đáp một câu.
“Ông cụ Hồ?”
Tôi ngẩn ra, “Chẳng phải ông cụ Hồ ở hang động cổ thi ư? Sư thúc đã nói mấy chuyện này với ông cụ Hồ lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết gì cả?”
Nhìn sư thúc với vẻ nghi ngờ, tôi bỗng nhiên cảm thấy càng lúc càng không nhìn thấu được đối phương.