"Sao có thể như vậy được, Bạch tiên là vị tiên đầu tiên của Tát Mãn, đến cả cổ trùng của Miêu Trại cũng là do đại tiên khai sáng, tôi đâu dám nghi ngờ. Tôi chỉ lo rằng cơ thể cô gái này quá yếu không chịu đựng được thần uy của đại tiên".
Tam Thanh khó khăn lắm mới mời được vị đại tiên tính khí thất thường này tới, chỉ lỡ miệng một câu là phải dỗ dành đến nửa ngày.
Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao ban đầu Tam Thanh không mời Bạch tiên nhập thân rồi.
Vị đại tiên này tính tình quả thực quái gở, nếu chẳng may đụng phải lúc tâm trạng nó không tốt thì mời tới chưa chắc đã cứu được người mà còn mất mạng như chơi.
Bạch tiên nghe Tam Thanh nịnh bợ xong giọng mới dễ nghe hơn một chút.
"Yên tâm, cô gái này bị thi khí đi vào cơ thể rồi theo các kinh mạch lan ra toàn cơ thể, đáng ra là mất mạng rồi đấy. Có điều may mà thi khí vẫn chưa xâm lấn vào tim, vẫn còn cứu được, thay máu cho cô ấy là được".
Nói rồi, Bạch tiên lại gần Na Na lúc này đang đau đớn gào thét trên mặt đất.
"Chậc chậc, vết cắn này cũng tàn bạo thật, suýt nữa thì đứt cổ. Nếu mà đứt thật thì đến tôi cũng không cứu được".
Nói rồi, Bạch tiên đặt tay lên lồng ngực của Na Na, sau đó lại lấy một nắm đất dưới chân, không giải thích gì thêm mà đắp luôn vào vết thương ở cổ cô ấy.
Tôi lo lắng quan sát nhất cử nhất động của Bạch tiên.
Mặc dù Bạch tiên là vị đại tiên hành nghề y đi cứu tế thế nhân, nhưng không thể dùng phương pháp phi khoa học thế này chứ? Đắp đất vào miệng vết thương thì chẳng phải làm cho nó nhiễm trùng sao?
Có điều rút kinh nghiệm xương máu trước đó, lần này tôi không dám tùy tiện nói leo. Tôi cố gắng nén lại câu hỏi trong đầu, đợi Bạch tiên cứu người xong rồi mới dám hỏi.
"Được rồi, hai người này giờ không sao nữa rồi. Lát nữa đưa họ tới chỗ các người gọi là... gọi là..."
Bạch tiên nghĩ mãi mà không ra từ mình đang muốn nói, một tay vắt lên trán cố gắng suy nghĩ. Nhìn Bạch tiên lúc này lại có vẻ gì đó hơi ngây thơ ngốc nghếch.
"Bệnh viện?"
Tam Thanh còn chưa kịp trả lời thì Uy Tinh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng nhắc bài với vẻ thăm dò.
"Hứ, cần một đứa nhóc con như cô nhắc tôi sao? Có tin tôi lấy mạng cô ngay bây giờ được không?" Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Tưởng đã xong chuyện rồi, ai dè câu nói leo của Uy Tinh lại khiến Bạch tiên nổi đóa.
Đồng thời, trên người Tam Thanh đột nhiên tỏa ra lệ khí khiến tôi nhất thời không đứng vững được.
Bạch tiên bất thình lình nổi giận khiến chúng tôi không kịp trở tay, đến Tam Thanh cũng loạng choạng, mãi không thể trấn áp được lệ khí phát ra từ cơ thể mình.
"Đừng có tưởng bà đây hồ đồ, cô đang có mưu đồ bất chính phải không. Hai cô gái ban nãy đều là âm nữ, cô đưa họ tới đây với mục đích gì?"
Lời của Bạch tiên đã giải đáp thắc mắc của tôi trước đó.
Chẳng trách cô gái kia lại dễ bị thi khí nhập vào như vậy. Mệnh cách thuần âm, loại mệnh cách này chẳng khác nào đang đi trên ranh giới giữa âm và dương, rất dễ thu hút tà vật. Đưa hai cô gái này tới đây thì khác nào cố tình muốn hại họ bị quỷ nhập?
Tôi quay sang nhìn Uy Tinh.
Cô ta hết lần này đến lần khác giấu giếm chúng tôi, quả thực vô cùng đáng ghét!
Bị Bạch tiên gặng hỏi như vậy nhưng Uy Tinh không hề hoảng loạn mà chỉ ngẩng đầu nhìn tứ phía, lẩm bẩm một câu.
"Đúng ra thì phải ra rồi chứ".
Vừa nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
"Cái gì ra rồi? Uy Tinh, cô rốt cuộc có mục đích gì?"
Tôi vốn đang đứng gần Uy Tinh, giờ nghe cô ta nói mình còn có mục đích khác nữa, tôi tức đến nỗi bước tới bóp lấy cổ cô ta.
Lần này Uy Tinh không hề phản kháng, mà nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình thản.
"Xin lỗi nhé Trương Ly, người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi làm như vậy cũng là để nắm chắc vận mệnh của mình mà thôi, anh đừng trách tôi".
Cô ta vừa dứt lời, những bức tường vẽ đầy bùa trú kia đột nhiên rung lên dữ dội.
Tôi loáng thoáng nghe thấy đằng sau những bức tường đó dường như vọng tới tiếng gầm gừ của một con dã thú.
Tam Thanh và Bạch tiên cũng bị cảnh tượng này dọa cho kinh ngạc, sư thúc tôi nhìn chằm chằm vào bức tường với vẻ nghi hoặc như muốn nhìn xuyên qua nó vậy.
"Đây là..."
Bạch tiên như thể đã cảm nhận được điều gì đó, kinh hãi lùi về sau một bước. Tiếp theo đó, mặt nó ấy đột nhiên biến sắc, giọng nói cũng càng trở nên chói tai.
"Nhãi ranh cô hay lắm! Dám tính kế chơi tôi! Hôm nay tạm tha cho mạng chó của cô, nhưng nhớ kỹ, có một ngày bà đây sẽ đích thân lấy cái mạng quèn của cô!"
Bạch tiên như thể đang e dè một thứ gì đó rất đáng sợ. Nó đùng đùng giận dữ quát mắng Uy Tinh rồi nhắm mắt, giậm chân một cái, hóa thành một làn khói xanh, dần tan đi trên người Tam Thanh.
Bạch tiên vừa đi khỏi, Tam Thanh lảo đảo đứng không vững.
Tôi vội vã bước tới dìu Tam Thanh, lo lắng nhìn những bức tường đang rung lắc dữ dội rồi nói.
"Sư thúc, hình như có thứ gì đó sắp lao ra rồi, chúng ta mau chạy thôi!"
Giờ chúng tôi đã biết Uy Tinh tương kế tựu kế lừa gạt chúng tôi, vậy nên đương nhiên không thể ở lại đây. Hơn nữa tôi còn lờ mờ cảm thấy thứ ở bên trong tường như thể có mối liên kết vô hình nào đó với tôi, điều đó càng khiến tôi cảm thấy hoảng loạn hơn.
Thế nhưng Tam Thanh lại cầm lấy tay tôi, nói với tôi bằng giọng hơi yếu ớt.
"Không kịp nữa rồi, mặc dù Uy Tinh lợi dụng chúng ta, có điều chúng ta cũng đã đạt được mục đích của mình. Thứ sắp chui ra chính là linh vật trấn áp những cổ thi này. Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là một loại thánh vật nào đó, nhưng giờ tôi đã hiểu, hóa ra có một vị tiên gia đang bị nhốt ở đây".
"Hơn nữa vị tiên này Đạo hạnh vô cùng cao, đến cả Bạch tiên còn rất kiêng dè. Nếu tôi đoán không nhầm thì vị tiên bên trong có lẽ là Hồ tiên hoặc Liễu tiên. Thật không ngờ, Bạch tiên lại bị Uy Tinh lấy làm mồi nhử như vậy!"
Tam Thanh nói không lớn nhưng từng câu từng chữ tôi đều nghe thấy rõ.
Vốn dĩ việc Tam Thanh có thể sử dụng chung một cơ thể với tiên gia đã khiến tôi vô cùng kinh ngạc rồi. Giờ lại nghe đến chuyện có người dùng một vị tiên gia trấn áp đám cổ thi này, lại còn là một vị tiên gia vô cùng lợi hại... Việc này thật quá sức tưởng tượng.
Lúc này, ngoại trừ hai người còn đang lăn lộn trên mặt đất, ba người chúng tôi đến thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng thần kinh quan sát động tĩnh phía sau bức tường.
"Trương Ly, tôi có dự cảm rằng vị tiên gia này như thể có mối liên hệ gì đó với cậu. Xem ra Nguyễn Thanh Nhi nói không sai, cậu mới là chiếc chìa khóa để khởi động tất cả".
Trong lúc tôi đang căng mình lên vì lo lắng thì Tam Thanh đột nhiên thì thầm rất nhỏ vào tai tôi.
Nghe vậy, tôi càng hoảng, nhất thời không biết việc tôi tới đây là đúng hay là sai nữa.
Tôi còn đang thấy rất bất an thì vách tường bắt đầu nứt ra theo những đường bùa bên trên. Chỉ một lát sau, cả bức tường đã vỡ ra một lỗ hổng lớn.
Khi lỗ hổng kia xuất hiện, một luồng âm khí lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong. Luồng khí đó lạnh lẽo như thể gió ở vùng Bắc Cực khiến tôi bỗng chốc đông cứng lại. Thậm chí đến cả hai hành thi ban nãy còn lăn lộn giãy giụa trên mặt đất cũng thét lên một tiếng rồi ngất xỉu...