Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Tất cả mọi người ngồi đi." Đặng Khẳng Nam tước cười nói.

Đám người Địch Áo dời ánh mắt, đều tự tìm một vị trí ngồi xuống, may mắn thế nào, Địch Áo lại ngồi bên tay trái của An Đông Ny phu nhân, hắn vừa mới ngồi xuống, An Đông Ny phu nhân liền lộ ra thần sắc hồ nghi, tầm mắt theo đó rơi vào trên người Địch Áo.

Không biết vì cái gì, An Đông Ny phu nhân có vẻ có chút thất thố, nhìn chằm chằm Địch Áo không rời, Tác Phỉ Á ở bên kia vội ho một tiếng, An Đông Ny phu nhân lại như tượng không nghe được cái gì.

" An Đông Ny? An Đông Ny!" Đặng Khẳng Nam tước liên tiếp gọi vài tiếng.

An Đông Ny phu nhân lúc này mới sực tỉnh, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn quét một vòng, cười nói :"Xấu hổ quá, mới rồi hơi có chút thất thần."

Địch Áo cười cười, chợt cùng Tác Phỉ Á liếc nhau một cái.

" An Đông Ny, ta giới thiệu cho nàng một chút, đây là Địch Áo." Đặng Khẳng Nam tước thấy lực chú ý của An Đông Ny luôn luôn đặt ở trên người Địch Áo, liền giới thiệu Địch Áo trước, lại nói tiếp :" Đây là Tác Phỉ Á tiểu thư, đây là Lôi Mông, bọn họ còn có một người bạn tên là Ca Đốn, bất quá Ca Đốn bị thương không thể tham gia buổi cơm trưa, vị này chính là Phí Đức Sĩ tiên sinh..." Đặng Khẳng Nam tước lần lượt giới thiệu một vòng những người có tư cách tham gia buổi cơm trưa này.

"Địch Áo tiên sinh chào ngài." Đối với những người khác, An Đông Ny An Đông Ny chỉ là lễ phép gật đầu, cuối cùng lại chuyển đến trên người Địch Áo.

"Chào ngài!" Địch Áo trong lòng có chút khó hiểu, An Đông Ny phu nhân đối với chính mình tựa hồ có chút quá mức nhiệt tình.

"Ta đối với dao động của nguyên lực có chút mẫn cảm." An Đông Ny cười cười, nàng cũng nhìn ra nghi hoặc của Địch Áo :" Nguyên lực của ngài so với những phong hệ võ sĩ khác không giống nhau, tuy rằng lần đầu tiên liền nói mấy điều này là có chút mạo muội, nhưng ta thật sự không khống chế nổi sự tò mò của ta."

" Địch Áo, đừng để ý." Đặng Khẳng cười khổ nói :" An Đông Ny bình thường thì không sao, nhưng nàng một khi bắt đầu tu luyện hoặc là nói tới chuyện tu luyện thì liền sẽ biến thành một người khác."

"Có ai lại miêu tả về thê tử mình như thế chứ?" An Đông Ny mỉm cười liếc mắt nhìn Đặng Khẳng, lúc này, một người thị nữ đi tới, thấp giọng nói bên tai An Đông Ny vài câu.

An Đông Ny khom người :"Thật xin lỗi, ta bận không tiếp chuyện được."

"Nàng đi đi." Đặng Khẳng Nam tước vội vàng nói.

Thị nữ kia phụ đẩy ghế dựa đi về phía cửa phòng, nguyên lai ghế dựa là đặc chế, phía dưới được lắp bốn cái bánh xe, nhìn thấy thân ảnh của An Đông Ny biến mất ở cửa, sắc mặt Đặng Khẳng Nam tước ảm đạm một hồi, tuy rằng An Đông Ny không ngại cho người khác thấy tình trạng thảm hại của mình vì nàng đã quen rồi, nhưng mà Đặng Khẳng Nam tước thủy chung không thể tha thứ cho chính mình."

"Kỳ thật, An Đông Ny nguyên vốn không phải như thế." Thanh âm của Đặng Khẳng Nam tước đột nhiên trở nên trầm thấp :"Từ sau khi nàng ấy mất đi hai chân, nằm mộng cũng muốn hồi phục lại, cho nên nàng liều mạng tu luyện, muốn trở thành Võ Tôn, nàng đây không phải là vì lực lược mà là vì có được phong chi dực."

"Sau đó, nàng rốt cục trở thành Võ Tôn, nhưng ta chỉ là một Nam tước một cái nho nhỏ, ta nghĩ phương pháp, bôn ba mấy năm trời, nhưng thủy chung không thể cho An Đông Ny..." Nói tới đây, thanh âm của Đặng Khẳng Nam tước có chút tắc nghẹn.

Mọi người đầu tiên là sắc mặt thay đổi, tiếp đó là cảm thấy kính nể, một nữ nhân đã không có hai chân lại có thể trở thành Võ Tôn? Đây quả thực là khó có thể tưởng tượng, nàng rốt cuộc là đã khổ luyện cỡ nào a?

Tác Phỉ Á khẽ thở dài một hơi, tức cảnh sinh tình, nàng không khỏi nhớ lại hồi ở Thánh Đế Tư học viện, kỳ thật nàng vốn có thể tiếp tục tu luyện, nhưng vì gặp được một người đạo sư mà đã hoàn toàn cải biến ý tưởng của nàng.

Không có ai sẽ không không đem tâm pháp bí kỹ cao giai truyền thụ cho người khác, dưới tình huống bình thường, bí kỹ cao giai đều là bị những thế lực lớn lũng đoạn, đây cũng là biện pháp hay nhất để thu nhận võ sĩ tinh anh. Ngươi đã đột phá đại thành luân, thăng thành Võ Tôn rồi sao? Nhưng ngươi còn chưa phải là Võ Tôn chân chánh, không có bí kỹ cao giai phối hợp, ngươi chẳng qua là cường đại hơn cực hạn võ sĩ mà thôi.

Không quản ngươi trước kia tao ngộ việc gì, thiếu nợ cái gì, hôm nay, ta cho ngươi một loại cuộc sống khác xa trước kia, như vậy,ngươi nhất định phải nguyện trung thành với ta.

Không biết có bao nhiêu thiên tài cứ như vậy bị mai một, trước cảnh giới Võ Tôn, bình thường sẽ không bị quấy nhiễu, trở thành mạo hiểm giả cũng tốt, làm người độc hành cũng hay, làm thương nhân hay làm đạo tặc cũng chẳng có gì, không ai can thiệp, nhưng mà, nếu đã có được thực lực của Võ Tôn, các võ sĩ đến bước này chỉ có hai lựa chọn, hoặc là muốn tự do, tiếp tục cuộc sống của mình, hoặc là, dựa vào những đại quý tộc hoặc đại gia tộc, trở thành võ sĩ bảo hộ.

Loại lực lượng này, các quý tộc tuyệt đối sẽ không cho phép tự do tại khu mình thống trị dây máu ăn phần, chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọn đến địa vị thống trị của bọn họ.

Đặng Khẳng Nam tước tán thán, mà tất cả mọi người đều trầm mặc không nói, ngay trước mặt khách nhân nói những câu này, Đặng Khẳng làm cho người ta có một loại cảm giác bất ngờ. Có lẽ, đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, sự mong mỏi của hắn đối với bí kỹ cao giai phong chi dực hẳn là không sai biệt lắm so với An Đông Ny, cho nên nhìn thấy cường giả xa lạ, chỉ cần có một phần vạn hy vọng, hắn cũng sẽ thử, hy vọng có thể giành được sự cảm thông.

Không thể phủ nhận, loại thử nghiệm này là phi thường ngây thơ, chẳng lẽ có ai đó sẽ bởi vì đồng tình mà đem bí kỹ phong chi dực giao cho bọn họ sao? Coi như Đặng Khẳng kiên trì thử hơn một vạn lần, chỉ sợ sẽ là tiếp nhận một vạn lần thất vọng.

Đúng lúc này, phòng ăn mở ra, An Đông Ny được thị nữ đẩy vào, chứng kiến những khách nhân trong phòng lặng ngắt như tờ, An Đông Ny kỳ quái hỏi :"Chuyện gì xảy ra vậy?"

(Đoạn này text hình như thiếu, mình tìm không ra nên dịch tiếp vậy mong các độc giả thông cảm, mà đọc diễn biến xem chừng là giải thích vì sao các khách nhân lặng như tờ và vì sao An Đông Ny lại chú ý tới Địch Áo)

"Ngài nói nguyên lực của Địch Áo so với những phong hệ võ sĩ khác là khác nhau a?" Tác Phỉ Á hỏi.

"Đúng vậy." An Đông Ny gật đầu nói :"Từ lúc Địch Áo bước vào nhà ăn, phong nguyên lực tràn ngập trên không trung đều là áp sát về phía hắn."

"Ta như thế nào lại không cảm ứng được?" Lôi Mông kêu lên."

An Đông Ny cười, tiếp theo lôi vạt áo của mình lên, nhẹ nhàng giật xuống một sợi chỉ, tiếp theo đem sợi chỉ để trên một con dao trên bàn ăn, nhìn xung quanh một chút, rồi đem chuôi dao cắm vào một ổ bánh mì, cuối cùng đem chiếc bàn đặt bánh mỳ đẩy tới trước người Địch Áo.

Sợi chỉ đang thỗng xuống đột nhiên bắt đầu động, hướng về hướng Địch Áo run nhè nhẹ, chờ thêm bảy tám giây nữa, bắt đầu rung động hướng về phía ngược lại.

"Nhìn ngọn nến góc tường." An Đông Ny dụng một ngón tay chỉ.

Tầm mắt của mọi người liền tập trung vào ngọn nến, diện tích của nhà ăn không nhỏ, bất quá cửa số chỉ có ai cái, tuy rằng bây giờ là chính ngọ, nhưng ánh sáng vẫn là không đủ, cho nên nến ở góc tường đã được người hầu đốt lên.

Cùng vời sợi chỉ kia giống nhau, ngọn lửa đang cháy trên cây nến khi thì hướng về một hướng hơi hơi nhúc nhích, khi thì lại chuyển về một phương khác, nếu không phải An Đông Ny chỉ ra, bình thường sẽ không có người chú ý loại sự tình rất bình thường này.

"Các người còn nhìn không ra sao?" An Đông Ny phu nhân nhẹ giọng nói :" Dòng khí trong phòng, đang theo tiết tấu hô hấp của Địch Áo mà không ngừng biến hóa."

Tác Phỉ Á bỗng nhiên giật mình, vào buổi tối khi xử lý công chuyện thì Địch Áo thường xuyên sẽ ở cùng nàng một hồi, nếu thời gian dài, nàng sẽ cảm giác được có chút không thoải mái, trước kia nàng còn cho là bị Địch Áo quấy nhiễu, không thể tập trung tinh lực suy nghĩ, hiện tại mới hiểu được, là bên cạnh Địch Áo, ngọn nến thủy chung không ngừng nhúc nhích, tầm nhìn của nàng theo đó mà lúc sáng lúc tối, trong thời gian dài, đương nhiên sẽ không thoải mái.

Địch Áo vội ho một tiếng, hắn không nghĩ tới sức quan sát của đối phương không thua gì Ngõa Tây Lý, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tầm mắt của mọi người cũng đã rơi vào trên người Địch Áo, nhất là Phí Đức Sĩ, tận mắt nhìn thấy Địch Áo bị trúng địa chi tiến đạp bay đi, kết quả lại bình yên vô sự, hắn biết Địch Áo khẳng định có bí mật gì đó.

"Mọi người cũng nên dùng cơm thôi." An Đông Ny phu nhân đột nhiên đổi đề tài.

Bữa cơm này có chút nặng nề, cơ hồ không có ai nói chuyện, thân là chủ nhà, hẳn là nên chủ động điều tiết không khí, nhưng Đặng Khẳng Nam tước vì chuyện phiền muộn kia mà cảm xúc phi thường không tốt, mà An Đông Ny phu nhân cũng duy trì trầm mặc, khi nhìn Địch Áo, trong ánh mắt tỏ ý xin lỗi, nếu đụng với ánh mắt của Địch Áo, nàng liền thoáng lộ ra nét cười khổ.

Dùng xong cơm trưa, Địch Áo chuẩn bị trở về phòng của mình nghỉ ngơi, nhưng lại khi lên thang lầu thì nghe được tiếng bước chân cố ý phát ra âm thâm phía sau, hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là Tác Phỉ Á, hắn đi Tác Phỉ Á cũng cùng đi theo, hắn dừng Tác Phỉ Á liền đứng ở nơi đó, hắn biết tránh né không được cho nên khi đẩy cửa phòng mình ra thì đứng ở một bên chờ Tác Phỉ Á tiến vào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tác Phỉ Á cười dài đi vào phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Địch Áo.

"Thời tiết hôm nay rất tốt, có muốn đi ra ngoài một chút hay không?" Địch Áo trong lời nói tràn ngập ý trêu chọc.

Tác Phỉ Á biến sắc, đứng lên muốn ra ngoaifm Địch Áo vội vàng kéo Tác Phỉ Á :"Được rồi, ta nói cho ngươi biết."

Tác Phỉ Á một lần nữa lộ ra ý cười, bất quá, tốc độ tim đập của nàng lại đang nhanh hơn, biểu hiện của Địch Áo càng ngày càng phi phàm, lại liên tưởng đến trước kia, nàng có một loại cảm giác, tại sâu trong lòng của Địch Áo, nhất định có khúc mắc gì đó.

Ánh mắt cuả Địch Áo lóe ra, phải nói thực cho Tác Phỉ Á sao? Đây không phải không tín nhiệm tín nhiệm hay không tín nhiệm, chỉ vì nắm giữ quyền lực của Nam tước, còn phải chiếu cố tốt cho Địch Áo hắn, Tác Phỉ Á đã hết lòng hết sức, đương nhiên, đây cũng là bởi vì Tác Phỉ Á nắm giữ tài nguyên quá ít, phụ thân nàng không phụ giúp được nhiều, nàng hoàn toàn là dựa vào cố gắng của mình mới có ngày hôm nay.

Nếu mà kể ra toàn bộ mọi chuyện, Tác Phỉ Á có thể chịu đựng được sao? Mục tiêu của hắn quá lớn, mà lực lượng hiện tại của bọn hắn quá nhỏ, lấy tính cách của Tác Phỉ Á, một khi biết nội tình, nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ mình, gánh nặng như vậy nàng kham không nổi a.

Một tiếng cuồng tiếu đắc ý trong đầu Địch Áo vang lên :"Ngươi cũng đừng oán ta, chỉ do ngươi không biết tự lượng sức mình."

Máu liên tục bắn tung tóe, đem ký ức trong đầu của Địch Áo nhuộm thành một màu đỏ tươi.

" Địch Áo, ngươi làm sao vậy?" Thanh âm của Tác Phỉ Á có chút sợ hãi, tuy rằng Địch Áo không có mở miệng nói chuyện, nhưng nàng từ trong ánh mắt của Địch Áo thấy được một sự cuồng bạo.

"Không có chuyện gì." Địch Áo thở ra một hơi dài, thần trí tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt của hắn vẫn rất âm trầm :" Tác Phỉ Á, ngươi tin tưởng ta chứ?"

"Ngốc, không tin ta còn đến tìm ngươi sao?" Tác Phỉ Á vừa nói vừa khẽ tựa vào người Địch Áo, cánh tay trắng nõn rất tự nhiên khoát lên trên vai Địch Áo, khẽ vuốt nhẹ, tựa hồ đang vỗ về nỗi buồn của Địch Áo.

Tác Phỉ Á trầm mặc một lát, vừa rồi cố ý đùa giỡn nóng nảy muốn đi, chỉ là vì trêu chọc Địch Áo, nhưng nếu đối mặt với chuyện trọng đại, nàng sẽ rất lý trí.

"Kinh hỉ của ngươi ta phải đợi bao lâu nữa?" Tác Phỉ Á nhẹ nhàng nói, nếu Địch Áo thực không muốn nói, nàng sẽ không để ý đến chuyện này nữa, biểu hiện ra là chờ đợi sự kinh hỉ, để cho Địch Áo biết, nàng một chút cũng không có tức giận.

"Ba tháng!" Địch Áo chậm rãi nói, hắn đối với chính mình tràn ngập tin tưởng, thời gian ba tháng, vậy là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK