Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Cách Thụy Na và Tái Nhân Hầu tước đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều rõ ràng tại sao liên quân bộ tộc đột nhiên thay đổi tiết tấu tiến công, hẳn là bên kia đã biết được tin tức hai vị đầu lĩnh Ưng tộc, Lang tộc đã chết. Nếu như không thể chiếm Thánh Đế Tư thành trước khi đám người Tây Cách Thụy Na quay trở về cứu viện, vậy thì bọn hắn không còn hy vọng gì nữa.

Việc này không thể chậm trễ, đám người Tây Cách Thụy Na không dám dừng chân nghỉ ngơi, lập tức ra lệnh cho gã võ sĩ dẫn đường chạy tới chiến trường.

Trên chiến trường đang có một đoàn Băng Vụ bao phủ phương viên mấy chục thước, mười mấy võ sĩ bộ lạc bị vây ở bên trong, ở ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy rõ ràng trong đó có một thân ảnh không ngừng di chuyển qua lại. Hiển nhiên thực lực người này không kém, ở trong Không Gian Nhược Thủy của Nhã Duy Đạt vẫn còn dư lực giãy dụa, cách đó không xa là một con Cự Hùng khổng lồ có bộ lông đen thui vội vã bỏ qua đối thủ trước mắt, tức giận gầm thét phóng thẳng vào trong Băng Vụ.

Nhã Duy Đạt vung tay lên rồi đẩy tới, một cây Băng Trùy dài mấy thước hiện ra bay vào trong màn sương mù, theo đó là một tiếng hét bi thảm vang lên. Cùng lúc đó thân hình Cự Hùng phảng phất như bị mất hết khí lực, run rẩy vài cái rồi ngã xuống đất, hai tròng mắt dần dần mờ đi.

Dưới ánh mặt trời chói chan, Băng Vụ nhanh chóng bị hòa tan, nhưng mười mấy võ sĩ bị Băng Vụ bao phủ đã ngã gục xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn hắn đã bị Không Gian Nhược Thủy cướp đi tính mạng, thân ảnh chật vật né tránh lúc nãy đang đứng thẳng tại chỗ, trước ngực hắn là một lỗ máu đen ngòm, quỷ dị nhất chính là không có một giọt máu nào chảy ra, tựa hồ toàn bộ máu trong người hắn đã bị đóng băng hết rồi.

Nhã Duy Đạt thở phào một hơi nhẹ nhõm, mấy tên Thủ hộ giả này thật sự là khó chơi. Nếu tên này không sơ ý xông tới quá gần, Nhã Duy Đạt không thể nào giải quyết hắn đơn giản như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thực lực Thủ hộ giả rất mạnh nhưng đáng sợ nhất chính là yêu thú bổn mạng của bọn hắn, mấy con yêu thú này đều có kỹ năng thiên phú. Quả thực khiến cho người ta khó lòng phòng bị, thí dụ như con Cự Hùng lúc nãy có thể thả ra vòng phòng hộ tương tự với Bàn Thạch Thủ Hộ, năng lực phòng ngự của yêu thú vốn đã cường hãn, bây giờ có thêm vòng phòng hộ căn bản là tồn tại bất tử. Cho dù là Nhã Duy Đạt cũng phải lắc đầu ngao ngán.

May là bọn chúng có chung một nhược điểm, đó là chỉ cần chủ nhân chết đi thì những con bản mệnh yêu thú này sẽ tử vong theo. Tất cả Thủ hộ giả dĩ nhiên rõ ràng nhược điểm của mình, vì thế lúc chiến đấu bọn họ sẽ không bao giờ chạy trước, phần lớn sẽ do yêu thú chiến đấu thay bọn họ, chỉ có thời điểm cần thiết, tất cả Thủ hộ giả mới đích thân xuất hiện ở trên chiến trường.

Thí dụ như bây giờ, liên quân bộ lạc đã không nhiều thời gian nữa, vì thế tất cả Thủ hộ giả mới liều mạng xông lên tuyến trên, chỉ cần có thể tiêu diệt hết những địch nhân ở trước mắt, bọn họ sẽ có thể tiến vào Thánh Đế Tư thành. Đến lúc đó hết thảy hy sinh đều đáng giá.

Chiến cuộc càng lúc càng gay cấn, thế công của liên quân bộ lạc càng lúc càng mãnh liệt, hiện tại đã đến trình độ bất kể thương vong. Tâm tình Nhã Duy Đạt ngược lại từ từ buông lỏng, chuyện này có ý nghĩa là chiến tranh bên phía Khắc Lý Tư bình nguyên đã giành được thắng lợi.

Bây giờ việc Nhã Duy Đạt cần phải làm chính là kiên trì, chỉ cần kiên trì đến lúc Tây Cách Thụy Na trở về cứu viện binh thì hết thảy mọi chuyện xem như ổn thỏa.

Bầy ưng quanh quẩn trên bầu trời bỗng nhiên kêu lên dồn dập, phía sau liên quân bộ lạc xuất hiện một người trung niên thân hình cao lớn mặc áo quần rách nát không chịu nổi. Hắn nghe thấy tiếng chim ưng kêu ngẩng đầu nhìn lên không trung, chốc lát sau, đại hán trung niên thu ánh mắt trở lại, sắc mặt khó nhìn tới cực điểm.

Bên cạnh đại hán trung niên là một đám võ sĩ, những người này phảng phất như anh em một nhà vậy, toàn bộ bọn họ mặc quần áo lam lũ, mặt mày đen thui, cả người dính đầy bụi đất tựa như nhiều năm không hề tắm rửa.

Ánh mắt đại hán trung niên chợt lóe quang mang tựa hồ đã cho ra một quyết định khó khăn, những võ sĩ khác rất bình tĩnh chờ đợi đầu lĩnh, không có một chút nóng nảy vì thanh âm hò hét kinh tâm động phách cách đó không xa.

Một lúc lâu sau, gã đại hán trung niên hít vào một hơi dài rồi bước nhanh tới chiến trường, những võ sĩ khác ngẩn người kinh ngạc, sau đó trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hưng phấn vội vã bước theo sát gã đại hán trung niên.

Ở phía sau bọn họ là đủ loại mãnh thú hình thù kỳ dị, có Cự Mãng thân tohai người ôm không hết, còn có Mãnh Tượng khổng lồ, có cả một con Xuyên Sơn Giáp cao to như núi, nó cao hơn con Mãnh Tượng kia tới vài thước. Thế nhưng nó cử động nhanh nhẹn kinh người, vừa rùn mình một cái đã biến mất ở trong bùn đất, sau đó ở dưới mặt đất nổi lên một ụ đất cho thấy phương hướng di động của nó.

Các võ sĩ bộ lạc vội vàng thối lui, mở rộng đường ở giữa chiến trận nghênh đón nhóm đầu lĩnh.

Nhã Duy Đạt phát hiện bên kia có điểm khác thường, chân mày khẽ nhíu, tròng mắt không khỏi co rút lại. Tình thế này đã quá rõ ràng, tất cả Thủ hộ giả chuẩn bị phát động thế công mãnh liệt không ngừng liều mạng, nhìn bộ dạng viện quân của Tây Cách Thụy Na đã cách nơi này không xa lắm.

"Grr…..ừ ~!"

Gã đại hán trung niên ngửa mặt lên trời gầm thét, một đạo khí lãng (làn sóng do không khí rung động) lấy hắn làm trung tâm quét ngang bốn phía, sau đó tất cả võ sĩ bộ tộc lập tức liều mạng rống lớn hòa nhịp vào đợt tấn công sinh tử.

Các võ sĩ dùng tiếng hô làm nhịp trống xung phong, đội hình xếp thành từng lớp từng lớp đông nghìn nghịt tràn về phía quân đội Thánh Đế Tư thành. Mấy ngàn người đồng thời gầm thét che lấy tất cả thanh âm ở trên chiến trường, tiếng động còn vang tới tận Thiên Không thành, những người có ý chí hơi kém có lẽ sẽ run rẩy ngất xỉu tại chỗ.

Có lẽ là do quân đội Thánh Đế Tư thành có cuộc sống an nhàn quá lâu, có một số người vừa nghe thấy tiếng gào thét kinh khủng kia liền lộ vẻ e sợ, mất tự chủ lui về sau mấy bước. Bọn họ không có dũng khí liều mạng ngươi chết ta sống như các võ sĩ bộ lạc, nhìn thấy đối phương dẫn theo một đám mãnh thú cao lớn kỳ dị xuất chiến, bọn họ không thể nào áp chế sợ hãi trong lòng.

Nhã Duy Đạt nhận ra hết thẩy biến hóa ở trên chiến trường, trong lòng không khỏi khẩn trương dời tầm mắt ra phương xa.

Đám người Địch Áo, quân đội Tái Nhân Hầu tước cùng với liên quân Thánh Đế Tư học viện cùng nhau tiến tới, nơi chiến mã lướt qua cát bụi tung bay, khí thế cao ngút trời. Trước giờ bọn họ luôn luôn hành động một mình, nếu gặp phải địch nhân, bọn họ sẽ phải đánh trận đầu.

Lao Lạp và Miêu Tử có năng lực cảm ứng rất tốt, một khi gần đó có võ sĩ bộ lạc lui tới sẽ lập tức phát hiện, vì thế bọn họ không cần lo lắng bị đánh lén.

"Ca Đốn, mấy ngày qua khí sắc khá hơn rồi đó, ha ha." Lôi Mông lúc nào cũng tìm cách bắt buộc Ca Đốn mở miệng.

Kể từ khi bị Y Toa Bối Nhĩ "dạy dỗ" một trận, Ca Đốn đã trầm mặc mấy ngày, thời gian đó cứ im lặng một người một ngựa chạy đi, chẳng những rời xa đội ngũ mà còn rời xa đám người Địch Áo. Cho tới ngày hôm nay hắn mới trở lại vị trí trước kia, đây là tín hiệu tốt cho thấy hắn đã giải tỏa được khúc mắc.

"Thế nhưng, Y Toa Bối Nhĩ thật sự lợi hại, Ca Đốn, lúc ấy ngươi có cảm giác trời đất rộng lớn lại không nơi nào dung thân hay không?" Lôi Mông cười hì hì hỏi.

Ca Đốn liếc sang Lôi Mông, vừa định trả lời lại một cách mỉa mai nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã chuyển thành một tiếng thở dài não ruột.

Tâm tình Ca Đốn đang rất phức tạp, hắn hiểu rằng nếu như lúc đó không có Y Toa Bối Nhĩ nhanh trí quyết định mắng tỉnh hắn, có trời mới biết sự tình sẽ phát triển đến tình cảnh gì, trở mặt thành thù với Địch Áo, mỗi người đi một ngã?

"Ta rất kỳ quái." Ca Đốn lẩm bẩm: "Vì sao Y Toa Bối Nhĩ lại coi trọng cái tên Khoa Lâm kia?" Ở trong mắt hắn, Y Toa Bối Nhĩ là một nữ tử dung nhan xinh đẹp, thông minh rực rỡ, nam nhân bình thường không thể nào chiếm được trái tim nàng, cái tên Khoa Lâm kia thật sự không xứng.

"Ta đoán chừng đó là tình cảm khi Y Toa Bối Nhĩ còn nhỏ. Tuổi ấu thơ nha, căn bản không biết nam nhân tốt chỗ nào."

"Thế hả, hình như lúc Tác Phỉ Á và Địch Áo quen nhau cũng không có bao nhiêu tuổi?" Ca Đốn nói: "Ta đã hỏi Bích Cơ, nàng thừa nhận Tác Phỉ Á và Địch Áo quen nhau từ rất nhỏ."

"Ai da? Ngươi còn dám đánh chủ ý lên người Bích Cơ? Chuyện tình khi nào?"

"Bớt nói nhảm cho ta, lúc ấy ta nói chuyện rất nghiêm túc." Ca Đốn quát ầm lên.

"Cho ta hỏi hai người một câu, các ngươi đang đùa giỡn ta chuyện gì đó?" Đột nhiên thanh âm Y Toa Bối Nhĩ từ phía sau truyền tới: "Ta từng yêu ai, từ lúc nào, từ thuở ấu thơ thì có liên quan gì tới các ngươi?"

Lôi Mông cười hì hì quay đầu lại: "Ta chỉ nói chuyện nghiêm túc." Tiếp theo hắn chỉ sang Ca Đốn: "Hắn mới là người đùa giỡn."

"Gan càng lúc càng lớn rồi." Y Toa Bối Nhĩ cười mị mị, lớn tiếng nói: "Nghị luận sau lưng ta còn không nói, còn dám liên lụy tới Tác Phỉ Á."

"Bọn họ nói ta chuyện gì?" Tác Phỉ Á nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ nói liền thúc chiến mã chạy lên, tiến tới bên cạnh Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi.

Sắc mặt Ca Đốn và Lôi Mông đồng thời trắng toát, tính cách Tác Phỉ Á tương đối nội liễm, không có trong sáng hoạt bát như Y Toa Bối Nhĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là Tác Phỉ Á hiền lành. Vài ngày trước Địch Áo cả gan tự ý tỷ thí với Lộ Dịch Sĩ Bá tước đã làm cho Tác Phỉ Á cực kỳ tức giận. Bọn họ tận mắt nhìn thấy bộ dạng Địch Áo vất vả như thế nào đối với Tác Phỉ Á, nếu như nàng biết bọn họ lén tìm hiểu chuyện xưa của mình, kết quả của bọn họ tuyệt đối không tốt chút nào.

"Y Toa Bối Nhĩ tiểu thư, khụ khụ, chúng ta chỉ đùa giỡn mà thôi." Lôi Mông cố nặn ra nụ cười tự cho là "khả ái" nhất, hai mắt hắn khẽ cong lại có vẻ rất "quyến rũ".

Ca Đốn không có biện pháp vô sỉ giống như Lôi Mông nên sắc mặt của hắn có phần lúng túng, y như đứa trẻ làm chuyện sai bị người lớn phát hiện vậy.

"Đùa giỡn? Lấy Tác Phỉ Á ra đùa giỡn?" Y Toa Bối Nhĩ vẫn không chịu buông tha, những chuyện đưa đẩy tội lỗi này nàng rất lành nghề, nếu Lôi Mông và Ca Đốn dám không nghe lời nàng, nàng cũng không e ngại bán đứng Lôi Mông và Ca Đốn một lần.

"Chuyện gì đó?" Địch Áo từ phía sau chạy tới chậm rãi vò vò mấy đầu ngón tay. Lại có người cả gan mang Tác Phỉ Á ra đùa giỡn? Khi hắn vừa trở thành Cực Hạn võ sĩ dám tìm Lộ Dịch Sĩ Bá tước gây phiền toái, đến bây giờ Tác Phỉ Á vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn, giờ phút này dĩ nhiên hắn phải ra mặt "cứu giúp" Tác Phỉ Á rồi.

"Nguy rồi."

Lôi Mông vội vã xoay chuyển tròng mắt tìm kế thoát thân, đúng lúc này ở phía chân trời đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng dã thú gầm rống, Lôi Mông lập tức nhảy dựng lên: "Có địch nhân… địch nhân đến !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK