Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua thêm vài ngày đi đường bình yên, đại quân đã tiếp cận bờ sông Tắc Nạp nằm trong lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc. Xuyên qua con sông này là coi như đã tiến vào trung tâm Nguyệt Ảnh đế quốc. Trong quá trình này ngoại trừ hai con mẫu thể đã bị đánh chết ra, đại binh liên quân không hề gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, chỉ là vô tình bắt được một vài gã thám tử lạc đàn mà thôi. Thế nhưng mọi người không thể mọi ra được tin tức gì hữu dụng, chỉ cần những người này phát giác mình chạy không thoát sẽ lập tức tự sát, căn bản không để cho đám người Địch Áo có cơ hội bắt sống.

Thời gian chầm chập trôi qua, Lao Lạp vốn đi theo bên cạnh Địch Áo bỗng nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn con sông Tắc Nạp ở phương xa, bộ dáng trầm tư nặng nề.

"Phát hiện cái gì?" Tinh thần Địch Áo rung lên, cho rằng Lao Lạp đã phát hiện tung tích mẫu thể.

Qua chốc lát sau, Lao Lạp chậm rãi lắc đầu nói: "Ta không biết nên nói thế nào, tóm lại là phía trước có thứ gì đó khiến cho ta cảm giác không thoải mái." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Địch Áo cười khổ không nói nên lời, đây có tính là đáp án không nhỉ? Chẳng lẽ chỉ vì Lao Lạp nói một câu mơ hồ này liền để cho đại quân đi đường vòng? Địch Áo nhìn thoáng qua Miêu Tử ở dưới chân Lao Lạp, lúc này nó đang gặm hàm răng của mẫu thể lưu lại cực kỳ sảng khoái. Hiển nhiên chính nó cũng không phát ra ra chuyện gì nguy hiểm, thế này thì khó xử rồi. Dưới tình huống bình thường Lao Lạp và Miêu Tử sẽ có cảm nhận giống nhau mới đúng.

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Vị trí cụ thể ở đâu? Ta và ngươi cùng đi xem."

Lao Lạp nhảy lên trên lưng Miêu Tử, hai người cùng bay qua con sông Tắc Nạp. Địch Áo chú ý thấy càng tiếp cận bờ sông bên kia, thần sắc Lao Lạp càng thêm trầm trọng. Trong lòng hắn liền đề cao cảnh giác, chẳng lẽ nơi này ẩn núp thứ gì đó nguy hiểm?

Lao Lạp đang định bảo Miêu Tử hạ xuống phía dưới liền bị Địch Áo ngăn lại: "Ta xuống trước."

"Ầm" một tiếng, hai chân Địch Áo rơi mạnh xuống đất. Nếu chỗ này có mẫu thể hoặc là diễn sinh thể tồn tại, thanh âm vang dội như vậy sẽ hấp dẫn nó chạy tới. Nhưng đợi thêm một lúc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Địch Áo vẫy vẫy tay lên không trung, Lao Lạp nghe lời từ từ hạ xuống.

"Thế nào? Có phát hiện gì không?" Địch Áo ngưng thần cảm giác nhưng không có thu hoạch gì cả, chỉ có thể ký thác hi vọng vào Lao Lạp mà thôi.

Lao Lạp tập trung chú ý, sau đó nghi hoặc nói: "Rõ ràng là có cái gì đó ở chỗ này, tại sao không thể phát hiện ra nhỉ?"

Địch Áo đau đầu vô cùng, không phát hiện điều gì thì nơi này hẳn là an toàn? Sau đó hắn quan sát thần sắc Lao Lạp thật cẩn thận, hỏi dò: "Ngươi chỉ có cảm giác không thoải mái?"

"Vậy còn chưa đủ hay sao?" Lao Lạp hiển nhiên đã bất mãn vì Địch Áo không tin lời nàng.

"Ta không có ý này." Địch Áo cười cười: "Ta nghĩ là có khả năng vì thân thể bất ổn nên mới cảm thấy không thoải mái ?"

"Có ý gì?" Lao Lạp kỳ quái nhìn sang Địch Áo: "Thân thể của ta vẫn tốt nha! "

"Quên đi, coi như ta không nói gì." Địch Áo thật sự là hết nói nổi rồi.

Địch Áo phụng bồi Lao Lạp bay vài vòng bờ sông bên kia vẫn không có phát hiện gì khác thường. Nếu như nhất định phải có cái gì đó không bình thường thì đó là không khí chỗ này tràn ngập mùi vị rất khó chịu, hình như là lưu hoàng, nhưng lại không gắt mũi lắm, đúng là khó miêu tả bằng lời được.

Đến cuối cùng Lao Lạp đành phải bất đắc dĩ bỏ qua, nhưng vẫn cường điệu nhắc nhở lại một lần: "Nơi này khiến cho ta cảm giác không thoải mái đó !"

Địch Áo giả vờ gật đầu đồng ý: "Vậy cẩn thận tìm thêm nhé?"

"Quên đi !" Lao Lạp đã bắt đầu nhục chí, lầm bầm: "Cũng có thể là ta cảm giác sai lầm."

Đây chỉ là một buổi nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, Địch Áo không có để ở trong lòng. Chỉ có Lao Lạp hình như vẫn không cam lòng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại mấy lần tìm kiếm thứ gì đó bí ẩn ở trong suy nghĩ của nàng.

Sau khi liên quân đi tới cạnh bờ sông Tắc Nạp, muốn qua sông hiển nhiên muốn phải chuẩn bị rất nhiều công tác. Theo thời gian trôi đi, phái trên con sông Tắc Nạp quanh co hiện ra mấy chục cây cầu nổi, võ sĩ chịu trách nhiệm dò đường tiến qua bờ sông bên kia quan sát Đế Á thành từ rất xa, đề phòng địch nhân đánh lén khi đại quân sang sông.

"Đại nhân, liên quân đã chuẩn bị qua sông rồi." Một gã võ sĩ vội vã đi lên đầu tường báo cáo Ban Ni Địch Khắc.

"Dược hiệu có thể kéo dài bao lâu?

"Hai ngày."

Ban Ni Địch Khắc trầm ngâm một lát rồi nói: "Phân phó xuống, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

"Vâng, đại nhân." Gã võ sĩ lớn tiếng đáp ứng, sau đó hưng phấn chạy xuống tường thành. Quân đoàn Hải Khiếu chủ động dâng đại doanh cho đối phương đã khiến cho các chiến sĩ uất ức trong lòng, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội đòi lại món nợ này.

Ban Ni Địch Khắc nhìn về phía con sông Tắc Nạp, mười mấy vạn đại quân qua sông ít nhất phải hao phí thời gian một ngày một đêm. Nói cách khác, bọn họ sẽ có một ngày để bố trí mọi thứ sẵn sàng, dựa vào ưu thế cất giấu từ lâu phát huy tác dụng cụ thể, thành hay bại phải nhìn lần này rồi.

"Quân đoàn Hải Khiếu đang ở trong Đế Á thành?" Thi Lạc Tư đang chỉ huy tướng sĩ qua sông chợt quay đầu lại hỏi Á Nhĩ Duy Tư.

"Không thể xác định trong thành có bao nhiêu binh lực, nhưng cái tên đang ngồi ở trên tường thành chính là Ban Ni Địch Khắc, không thể sai được."

Mấy năm trước Á Nhĩ Duy Tư và Ban Ni Địch Khắc đã từng quen biết nhau nên vừa nhìn là nhận ra ngay.

"Vậy thì đúng rồi." Thi Lạc Tư gật đầu nói: "Ban Ni Địch Khắc không thể nào rời khỏi quân đoàn Hải Khiếu vào lúc này được."

Có gã võ sĩ đứng cạnh giao bản đồ cho hắn, Thi Lạc Tư cẩn thận xem xét một lần liền phát hiện vấn đề rất nhanh. Khu vực chung quanh đây phần lớn là núi rừng trùng điệp, Đế Á thành lại trấn giữ yếu đạo duy nhất, nếu không muốn phát sinh xung đột với quân đoàn Hải Khiếu chỉ có thể đi đường vòng mà thôi. Nhưng làm thế sẽ lãng phí thời gian gấp ba lần, Thi Lạc Tư tin tưởng đối phương cũng hiểu rõ vấn đề này.

"Ban Ni Địch Khắc muốn quyết chiến với chúng ta ở chỗ này?" Thi Lạc Tư hơi nghi ngờ, tự mình lẩm bẩm. Quy mô Đế Á thành không nhỏ nhưng còn không tính là cứ điểm quân sự quan trọng, hắn thật sự nghĩ không ra tại sao đối phương lại quyết định như vậy.

Á Nhĩ Duy Tư cũng đã nhận ra vị trí Đế Á thành không chiếm cứ ưu thế quá lớn, nhíu mày nói: "Không rõ lắm, chúng ta đã tra xét bốn phía rồi, không có mai phục."

"Cũng có thể là Đế Á thành có Thần Vũ Giả trấn giữ." Thi Lạc Tư chậm rãi nói. Hiện tại chỉ có cách giải thích này là tạm ổn thôi, nếu không quân đoàn Hải Khiếu dựa vào binh lực của mình không thể nào ngăn cản liên quân tấn công nổi.

Á Nhĩ Duy Tư lắc đầu nói: "Nếu thật sự là như vậy, bọn họ không cần thiết bỏ qua đại doanh ở biên cảnh. Ít nhất tinh thần binh sẽ không bị ảnh hưởng như lúc này."

Mọi người thảo luận hồi lâu vẫn không thể nghiên cứu ra kết quả đành phải ném nghi vấn này qua một bên. Dù sao Đế Á thành là nơi bọn họ phải đi qua, cho dù trong thành có cái gì thì bọn họ đều phải đánh xuyên qua con đường này, sau đó đi một bước nhìn một bước là được.

Thực lực các tướng sĩ cũng không yếu nên tốc độ qua sông rất nhanh. Đến buổi sáng ngày thứ hai, mười mấy vạn đại quân đã đứng ở bờ sông bên kia.

Lao Lạp vẫn cau mày nghĩ ngợi, nàng cảm giác tựa hồ có đồ vật gì đó đang tiềm phục trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm không ra đầu mối ở chỗ nào, kết quả làm cho Lao Lạp vô cùng buồn bực.

Địch Áo buồn cười nhìn về phía Lao Lạp, tiểu nha đầu này đúng là quá chấp nhất, đến tận bây giờ vẫn không chịu bỏ qua ý nghĩ hư ảo kia. Trên thực tế Địch Áo đã tin tưởng trực giác của Lao Lạp, nhưng nhiều lần điều tra không cho ra bất kỳ kết quả nào nên hắn không thể báo cáo lên cấp trên được.

Một trận gió nhẹ thổi quá, Địch Áo chợt phát hiện trong không khí có mùi vị khó ngửi nồng đậm hơn hai ngày trước. Nhưng Địch Áo cũng không đặt ở trong lòng, nhẹ nhàng cầm tay Lao Lạp đi theo đại quân tiến về phía Đế Á thành.

Giữa trưa ngày hôm đó, Thi Lạc Tư chuẩn bị hạ lệnh nghỉ ngơi đột nhiên có thám tử vội vã quay trở lại báo cáo, trong lối ra vào quan ải phía trước phát hiện quân đoàn Hải Khiếu.

Vốn là các chiến sĩ đang cần nghỉ ngơi để hồi phục thể lực. Thi Lạc Tư lập tức thay đổi chủ ý, phân phó các chiến sĩ nắm chắc thời gian ăn lương khô, còn hắn thì dẫn đám người Mạc Lâm chạy tới xem xét tình hình.

Đám người Thi Lạc Tư đứng ở xa xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng quân đội địch nhân đã tập kết đông đủ, phán đoán bước đầu có khoảng một vạn năm ngàn người. Con số này phù hợp với binh lực quân đoàn Hải Khiếu, nhìn bộ dáng Ban Ni Địch Khắc đã dồn tất cả lực lượng vào trận đánh này rồi.

Không thể không nói, Ban Ni Địch Khắc lựa chọn vị trí rất tốt. Mặc dù lối ra vào tương đối rộng rãi nhưng tối đa chỉ có thể dung nạp chừng hai vạn người. Thi Lạc Tư muốn dựa vào ưu thế binh lực tiến hành bao vây tiêu diệt quân đoàn Hải Khiếu là không thể nào làm được. Bọn họ chỉ có một cách là đột phá chính diện, nhưng Thi Lạc Tư không lưu ý điểm này, quân đoàn Hải Khiếu chỉ có một vạn năm ngàn người, hợp lại tiêu hao cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Vì thế Thi Lạc Tư quan tâm nhất là đối phương đến tột cùng dựa vào cái gì để cho ra quyết định liều mạng này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK