Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Địch Áo, nghe lời tỷ phu đi, Vũ Tư Đốn không giống với các ngươi, An Đông Ny thấy hắn cũng phải gọi là ca ca. Cho dù hắn làm gì An Đông Ny cũng không dám oán trách. Nếu các ngươi tham dự vào, sau này gặp mặt An Đông Ny làm sao bây giờ?" An Đức Liệt Á cũng khuyên.

Địch Áo ngẩn ra, hắn quả thật bỏ qua điểm này, cho dù An Đông Ny đã hết hy vọng với Đặng Khẳng rồi. Nhưng với tính cách An Đông Ny hẳn là không hi vọng nhìn thấy Đặng Khẳng bị thương tổn, An Đức Liệt Á nói không sai, chuyện như vậy ngoại trừ Vũ Tư Đốn ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa.

"Được rồi, vậy thì chúng ta không đi, các ngươi cẩn thận, nếu như không được thì đứng quá miễn cưỡng." Địch Áo dặn dò, dù sao Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á không phải là người nơi này, nơi đó lại là địa bàn Đặng Khẳng, rất khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.

Vũ Tư Đốn cười cười: "Xem thường hai chúng ta? Có muốn ta mang về cho ngươi vài cái đầu Hầu tước hay không? Ngươi nhìn tên nào không vừa mắt, cứ nói cho ta biết."

Địch Áo câm lặng luôn, bình thường nhìn Vũ Tư Đốn là người ôn hòa, không nghĩ tới cũng có một mặt bạo lực như vậy.

Vũ Tư Đốn cũng không có khách khí với Địch Áo, trực tiếp xoay người dẫn hai tên võ sĩ đi tìm Đặng Khẳng.

Cùng lúc đó, Đặng Khẳng đang phụng bồi một nữ nhân tướng mạo thanh tú tản bộ trong Bá tước phủ, cái bụng nữ nhân này đã đội lên khá cao rồi, nhìn bộ dáng hẳn là có bầu mấy tháng.

"Gần đây hình như chàng không cao hứng lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Phụ nhân ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Đặng Khẳng, nhẹ giọng hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đặng Khẳng miễn cưỡng cười cười: "Nào có chuyện gì, nàng đừng suy nghĩ nhiều."

"Vậy thì tốt, nghĩ xong tên cho đứa nhỏ chưa? Đây là đứa con đầu tiên của chàng, nhất định phải lấy tên dễ nghe một chút." Phụ nhân lộ vẻ ước mơ chờ mong.

"Đến lúc đó rồi nói sau!" Đặng Khẳng thuận miệng hồi đáp, không có chú ý tới ánh mắt nữ nhân dần ảm đạm xuống, tâm tư đã sớm bay đến nơi khác. Thế cục trước mắt rất bất lợi đối với Đặng Khẳng, An Đông Ny rời đi làm cho vai trò Bá tước đại nhân của hắn không còn thích hợp, vị trí của hắn trong suy nghĩ của Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cũng không còn trọng yếu như trước.

Tái Nhân Hầu tước tiến vào Đại công lĩnh là chuyện tất nhiên, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được. Đặng Khẳng quan tâm là địa vị của mình có thể bị thay đổi hay không. Dù sao mình lúc đó hắn cũng tham dự vào đội hình tấn công Tái Nhân Hầu tước lĩnh, hắn nghĩ không ra Tái Nhân Hầu tước có lý do gì để bỏ qua cho hắn.

Điểm duy nhất làm cho Đặng Khẳng vui mừng chính là nghe nói Địch Áo và Tái Nhân Hầu tước có quan hệ không tệ, chỉ cần Địch Áo chịu nói giúp, có lẽ còn có cơ hội xoay mình.

Nghĩ tới đây Đặng Khẳng bỗng nhiên nhảy mũi mấy cái, phụ nhân vội vàng choàng áo khoác lên người Đặng Khẳng: "Đã sớm bảo mặc thêm áo vào, nhưng chàng vẫn không nghe lời, sớm muộn gì cũng bị cảm lạnh cho coi, không chú ý thân thể sao được."

Đặng Khẳng nghe phụ nhân càm ràm trong lòng ấm áp hẳn lên, mỉm cười khoác cái áo lên vài phụ nhân: "Nên chú ý thân thể là nàng mới đúng, ta mạnh mẽ cường tráng như vậy, làm gì có chuyện được?"

"Đáng ghét !" Phụ nhân không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt từ từ ửng đỏ, bộ dạng nàng thoạt nhìn càng thêm kiều mỵ động lòng người, lặng lẽ đưa tay ngắt hông Đặng Khẳng: "Chàng chỉ biết khi dễ ta."

Đặng Khẳng cười ha hả, hài lòng ôm phụ nhân vào trong ngực.

Tái Nhân Hầu tước lĩnh.

Sau khi đưa vợ chồng Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á rời đi, Lôi Mông gọi mọi người tới nói: "Về phòng chuẩn bị cẩn thận đi, chờ Thập Thất tỷ trở lại chúng ta lập tức đi."

Lúc này Địch Áo nghĩ đến một vấn đề, đi tới nói với Lôi Mông: "Vì sao đột nhiên nghĩ tới phải trở về, ngươi lên cấp rồi?"

"Chàng chưa biết sao?" Tác Phỉ Á giận dỗi đẩy Địch Áo một cái: "Không thèm quan tâm đến Lôi Mông chút nào."

"Ta làm sao biết, ta đây vừa mới trở về mà." Địch Áo bất đắc dĩ gãi gãi đầu, sau đó cười nói: "Lôi Mông còn cần ta quan tâm hay sao? Có Thập Thất tỷ là đủ rồi."

Tất cả mọi người đồng thời cười lên ha hả, An Đức Liệt Á quả thật rất quan tâm Lôi Mông, chỉ là có đôi khi phương thức quan tâm "hơi kịch liệt" một chút.

Trên vùng quê trống trải, An Đông Ny yên lặng thất thần nhìn về phương xa, thân hình nàng vẫn thẳng tắp, dọc theo người kéo xuống dưới đầu gối có hai cột sáng xanh nhạt chống đỡ thân thể nàng. Vũ Tư Đốn xuất hiện gợi lên cho nàng quá nhiều ký ức, giờ phút này nàng không biết nên đi đâu, hoặc là nên làm những gì. Vốn là nàng muốn ở lại nơi đó trợ giúp Địch Áo, nhưng bây giờ nhìn lại tâm nguyện duy nhất này cũng không thể hoàn thành rồi.

Sau khi Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á rời đi, đám người Địch Áo vẫn còn nhìn nhau ngơ ngác, trước đó bọn hắn không thể nào ngờ tới kết quả này.

"Không nghĩ tới Thập Thất tỷ phu mà ngươi đều giắt trên khóe miệng mỗi ngày chỉ là một tên ngu ngốc." Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói: "Xem ngươi sùng bái hắn như vậy, ta còn tưởng rằng hắn cực kỳ lợi hại."

"Này này, uy..." Lôi Mông lộ vẻ tức giận: "Không cho ngươi nói xấu Thập Thất tỷ phu."

"Ngươi cũng là một tên ngu ngốc." Y Toa Bối Nhĩ giơ tay lên vỗ đầu Lôi Mông một cái.

Lôi Mông phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, tiếp theo liền nghĩ tới người đánh không phải là Thập Thất tỷ, mà là Y Toa Bối Nhĩ. Lôi Mông giận dữ trợn tròn hai mắt: "Ngươi dám đánh ta?"

"Đánh ngươi thì thế nào?" Khí thế Y Toa Bối Nhĩ không hề thua kém Lôi Mông: "Bọn họ đi tìm Đặng Khẳng thật sự là vì xả giận cho An Đông Ny? Bọn họ có nghĩ tới cảm nhận của An Đông Ny? Bọn họ biết An Đông Ny sẽ làm gì không?"

Lôi Mông ngẩn người: "Ngươi có ý gì?"

"Lấy tính cách An Đông Ny, nếu như Đặng Khẳng xảy ra chuyện nàng sẽ không bao giờ trở về nhà nữa."

"Tại sao?"

"Nàng sẽ lặng lẽ canh giữ bên cạnh Đặng Khẳng, nếu Đặng Khẳng bị thế nhân vứt bỏ, nàng thậm chí tự đảm nhận trách nhiệm chiếu cố Đặng Khẳng, yên lặng sống qua ngày." Y Toa Bối Nhĩ mỉm cười nói: "Ta dám đánh cuộc, đánh cuộc cái gì cũng được, có người nào ứng chiến không?"

Sắc mặt Địch Áo và Tác Phỉ Á đồng thời thay đổi, thấy An Đông Ny tinh thần chán nản, bọn họ theo bản năng đẩy sai lầm lên trên người Đặng Khẳng. Bởi vì người bị thương là An Đông Ny, cho nên lúc Vũ Tư Đốn hỏi vị trí lãnh địa Đặng Khẳng, bọn họ hơi do dự rồi nói cho Vũ Tư Đốn biết. Cũng có thể nói bọn họ hi vọng Đặng Khẳng nhận trừng phạt nho nhỏ. An Đông Ny vì bảo vệ ngươi mới mất đi hai chân biến thành tàn phế, vì sao ngươi lại nhẫn tâm đuổi An Đông Ny?

Thế nhưng nghe Y Toa Bối Nhĩ lý luận, bọn họ lập tức ý thức được Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á đi tìm Đặng Khẳng tính sổ, vô cùng có khả năng tạo thành hiệu quả ngược.

"Tại sao lúc nãy ngươi không nói?" Lôi Mông kêu lên.

"Ngu ngốc." Y Toa Bối Nhĩ giơ tay lên vỗ đầu Lôi Mông thêm một cái: "Chúng ta phải đi Sư Tâm đế quốc, Thập Thất tỷ phu của ngươi là Võ Tôn cao cấp đúng không? Có hắn phụng bồi, chúng ta đi đường còn có ý nghĩa gì không?"

"Ngươi cố ý hất bọn họ ra để chúng ta len lén chạy?" Tác Phỉ Á trợn mắt há mồm, nàng là một nữ tử tương đối truyền thống, không có nhiều ý nghĩ tinh quái như Y Toa Bối Nhĩ, vì thế mới thật sự giật mình kinh ngạc.

"Ai da, sẽ không có vấn đề gì đâu." Y Toa Bối Nhĩ cười nói: "Lại đây, chúng ta cẩn thận phân tích phân tích."

"Không được bắt chước lời của ta." Lôi Mông bất mãn lầm bầm một câu, tiếp theo liền tỉnh ngộ biểu hiện của mình quá mức mềm yếu. Y Toa Bối Nhĩ vừa mới đánh hắn hai cái. Đối với nam tử hán đây là nhục nhã không thể nào nhẫn nhịn được, hắn phải trả thù.

Sau một lát, Lôi Mông trợn mắt nhìn chằm chằm vào Y Toa Bối Nhĩ, nhưng Y Toa Bối Nhĩ lại không thèm để ý tới hắn, nói: "Chúng ta trước tiên phải xuyên qua sa mạc Hỏa Diễm tiến vào Phỉ Tể công quốc. Thử nghĩ tình thế Phỉ Tể công quốc hiện tại ra sao? Tất cả quý tộc lớn nhỏ đang sống trong khủng hoảng, bên đó chắc chắn là một mảnh hỗn loạn. Nếu như chúng ta nói mình là sứ giả của Tái Nhân Hầu tước. Hì hì, bọn họ nhất định sẽ xem chúng ta như khách quý."

"Ngươi nghĩ gì thế?" Tác Phỉ Á đi tới đưa tay ngắt gương mặt béo mập của Y Toa Bối Nhĩ: "Chúng ta nói gì người ta cũng tin?"

"Trước khi chúng ta đi có thể xin Tái Nhân Hầu tước một phần giấy tờ bổ nhiệm." Y Toa Bối Nhĩ kéo tay Tác Phỉ Á ra: "Chỉ cần Địch Áo ra mặt, Tái Nhân Hầu tước nhất định sẽ không cự tuyệt."

"Xuyên qua Phỉ Tể công quốc chính là Hắc Sơn công quốc rồi, ở nơi đó chúng ta cũng nói là sứ giả Tái Nhân Hầu tước?"

"Sau khi xuyên qua đầm lầy Hắc Ám, chúng ta tận lực dọc theo rừng rậm tránh tiếp xúc với người bên ngoài. Thật sự không được thì chúng ta có thể ném thân phận Địch Áo ra, môn sinh đắc ý của Phong Ngân tiên sinh, ôi chao!" Y Toa Bối Nhĩ mỉm cười gian xảo: "Lần trước Hắc Sơn Công tước bị dọa cho sợ thành cái dạng gì rồi? Mang theo quân đội đông đúc kéo tới đây, không phải đã biết điều rút lui hay sao? Khẳng định là hắn không muốn xung đột với Phong Ngân tiên sinh." Nói đến đây, trong mắt Y Toa Bối Nhĩ bắn ra hai tia cuồng nhiệt tựa hồ tràn đầy khát vọng đối với chuyến lữ trình trong tưởng tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK