Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Địch Áo đã đánh ra một kích toàn lực, cũng là lần đầu tiên hắn thử không lưu lại bất kỳ đường sống nào, trường kiếm trên tay gã tráng hán trong tay yếu ớt giống như đũa tre vậy, vừa chạm liền gãy. Sau một khắc, đạo kiếm quang hung mãnh đã nhập vào trong cơ thể gã tráng hán còn không kịp ngưng tụ nguyên lực chống đỡ, ầm vang một tiếng, thân thể gã tráng hán từ một phân thành hai, máu thịt cuồng quay giữa không trung, hai khúc thi thể xoay tròn văng ra ngoài chia ra đụng vào hai bên vách tường.

Còn dư lại tên thủ lĩnh đã bị sợ đến choáng váng, hắn di chuyển trong vô thức, lui rồi lại lui về phía sau.

"Ngươi là Thiên Phú võ sĩ mấy giai?" Địch Áo đột nhiên hỏi.

"Ba... cấp ba..."

Địch Áo trầm mặc không nói, lực chiến đấu của đối thủ làm cho hắn hơi thất vọng, nhưng đây không phải là chuyện để hắn kiêu ngạo. Nói một cách nghiêm khắc thì Thiên Phú võ sĩ còn chưa có thật sự bước vào cánh cửa võ giả. Nếu như đối thủ là Quang Mang võ sĩ thì hắn chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ lui binh rồi. Mấu chốt là ở phương diện bí kỹ có uy lực quá lớn, muốn dùng thân thể đối kháng với bí kỹ, hắn sẽ chết rất thảm. Chống lại bí kỹ chỉ có thể là một loại bí kỹ khác, trên Thần Điển đã ghi lại rất rõ ràng điểm này.

Mặc dù trận chiến này đánh rất nhẹ nhàng nhưng có ý nghĩa trọng đại đối với hắn, bởi vì hắn đã tìm được cho mình một phong cách hành động chính xác, hoặc có thể nói là phương hướng phát triển cụ thể sau này.

"Đại nhân, ngài tha cho ta đi..." Tráng hán thủ lĩnh phù quỳ rạp xuống sàn nhà, nước mắt nước mũi chảy dài, nói: "Ta không dám nữa, sau này sẽ không dám nữa..."

Địch Áo trầm tư trong chốc lát rồi đột nhiên xoay người đi tới chỗ cái bàn trong phòng.

"Đại nhân, van ngài..." Tráng hán kia còn đang gào khóc, nhưng động tác lại hoàn toàn khác với cái miệng, mắt hắn lộ ra hung quang dữ tợn, tay phải lặng lẽ cầm trường kiếm lên: "Cầu xin ngài..." Câu này còn chưa dứt, hắn đã tung người đánh về phía Địch Áo.

Địch Áo vẫn tiếp tục đi về phía trước, khi kiếm quang cách hậu tâm hắn không tới nửa thước thì thân thể hắn đột nhiên nghiêng qua một bên, tráng hán kia đâm hụt một kiếm, cùng lúc đó tay trái Địch Áo cầm ngược trường kiếm đâm ra sau, hai thanh trường kiếm xẹt ngang qua.

"Đại nhân..." Tráng hán kia đột ngột im bặt, kiếm của hắn đâm vào trong không khí, nhưng kiếm Địch Áo lại đi thẳng vào trong miệng hắn.

Địch Áo buông tay ra tiếp tục đi về trước, gã tráng hán kia té ngồi xuống sàn nhà, thân thể mềm nhuyễn từ từ ngã ra trước.

Tới trước bàn dài, Địch Áo cầm lấy hòn đá lửa đốt nến lên, sau đó tiến tới cạnh mấy cỗ thi thể lục lọi cẩn thận.

Đây là chuyện không có biện pháp, hiện tại Địch Áo quá nghèo. Hắn tới lữ điếm này với một chiếc xe ngựa, quần áo trên người cũng rất đắc tiền, cộng thêm khí chất bất phàm, cho nên lão bản lữ điếm không có bảo hắn đưa tiền thế chấp. Khi tới lữ điếm Ngã Lệ ăn uống, hắn còn phải moi móc trong đống hàng hóa ra được mấy miếng ngân tệ, nếu không ngay cả tiền cơm hắn cũng đóng không nổi.

Chẳng qua là cuộc sống của mấy tên tráng này này hình như cũng không tốt hơn hắn. Tìm kiếm hồi lâu chỉ thấy đúng một miếng kim tệ, còn có mười mấy ngân tệ, Địch Áo lại cảm thấy thất vọng lần nữa. Sau đó hắn tùy tiện nhặt một thanh trường kiếm lên, vận khí hắn đúng là không tốt, trên lưỡi kiếm hiện đầy thật lổ hổng, vết nứt nho nhỏ. Hẳn là sử dụng thời gian rất lâu chưa từng được mài lần nào, thanh kiếm này đem bán một ngân tệ cũng chẳng có ai mua.

Địch Áo thở dài xoay người đi ra cửa, nữ nhân đáng thương kia còn đang nằm trong tấm lưới lớn, chỗ trán có một cục u to bằng cái bánh bao. Địch Áo ngồi xổm xuống, dùng bàn tay vỗ vỗ lên chỗ sưng mấy cái, chốc lát sau nữ nhân kia mở hai mắt mờ mịt ra nhìn về phía Địch Áo.

Địch Áo ném một miếng kim tệ cho nàng, nói: "Đây là phần của ngươi, cất đi, nhanh chân rời khỏi nơi này." Đây là khoản tiền lớn nhất của hắn rồi, thật sự không nỡ tiêu hết, nhưng hắn bố trí một người hoàn toàn không liên quan vào cuộc nên trong lòng có chút áy náy. Nếu như người phục kích một lòng muốn lấy mạng hắn, đoán chừng nữ nhân kia đã chết ngay tại chỗ rồi, dùng một kim tệ bồi bổ lại vẫn quá ít, sau này có cơ hội rồi nói sau.

Nữ nhân kia không dám tin vào hai mắt mình, vừa nhìn miếng kim tệ nằm trên ngực mình vừa ngó chừng Địch Áo.

"Đi nhanh đi." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Một hồi ngươi muốn đi cũng đi không được nữa."

"Cho... cho ta?"

"Ừ." Địch Áo gật đầu, đứng lên tiến về phía cửa phòng, nếu như hắn không đi đoán chừng nữ nhân kia sẽ còn tiếp tục dài dòng.

Quả nhiên, nữ nhân kia thấy Địch Áo đi tới cửa phòng lập tức cầm lấy kim tệ dùng một tốc độ kinh người lao xuống dưới lầu.

Thời gian không lâu sau, phía ngoài truyền đến mấy tiếng bước chân, rồi cửa phòng bị người ta đẩy ra, một nhóm người chen chúc đi vào trong, người cầm đầu chính là Mã Tát Nhĩ Đa.

"Không nghĩ tới lại kinh động tới ngài." Địch Áo mỉm cười nói.

"Từ khi ta thấy được ngươi, ta đã biết ngươi không phải là kẻ biết an phận." Mã Tát Nhĩ Đa cũng cười, nhìn quanh một lát rồi nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Bọn họ mai phục và tập kích trong phòng của ta." Địch Áo nói.

"À? Đây là quả báo của bọn hắn?" Mã Tát Nhĩ Đa hơi dừng một chút, nói: "Thế nhưng, ngươi cũng nên lưu lại mấy tên còn sống chứ?"

"Đó là trận chiến sinh tử, lúc ấy ta chẳng quan tâm chuyện gì nữa."

"Thật sao?" Mã Tát Nhĩ Đa cười nói: "Nhưng tại sao ta lại có cảm giác đây lại là một trận chiến đấu đơn phương nhỉ?"

Vào lúc này, một gã võ sĩ tiến tới bên tai Mã Tát Nhĩ Đa thấp giọng nói: "Đại nhân, ta nhận ra bọn họ, bọn họ là thám tử của nhóm cướp Thang Mỗ."

"Thang Mỗ?" Mã Tát Nhĩ Đa sững sờ chốc lát, sau đó phát ra thanh âm chê cười: "Ta cũng biết Vi Nhĩ Tư không đáng tin cậy, tiễu trừ một đám cướp nho nhỏ còn lưu lại nhiều cá lọt lưới tới như vậy."

"Ta có thể đi chưa?" Địch Áo đứng lên.

"Ngươi muốn đi đâu?" Mã Tát Nhĩ Đa hỏi.

"Đã náo thành như vậy, ta nghĩ cũng nên đổi sang chỗ khác." Địch Áo nói: "Sau này có chuyện gì, ngài có thể đến tửu điếm Ngã Lệ tìm ta."

"Không vội, ta có mấy câu muốn nói cùng ngươi." Mã Tát Nhĩ Đa phất phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ: "Các ngươi đi ra ngoài trước."

Địch Áo hơi kinh ngạc, hắn và Mã Tát Nhĩ Đa có duyên gặp mặt một lần thì làm gì có giao tình, bây giờ có ý gì đây?

"Ngươi có biết tình cảnh hiện tại của ngươi cực xấu hay không?." Mã Tát Nhĩ Đa mỉm cười nói.

"Ta?"

"Ừ." Mã Tát Nhĩ Đa chuyển tầm mắt dao động bên trong phòng: "A Ba Sĩ nói cho ta biết, thương đội Hầu tước lĩnh bị cướp mất... ở chỗ của ngươi hả?"

Địch Áo không khỏi nhíu mày, cái tên gian thương đáng chết kia thấy không có cách nào nhận được châu báu từ tay hắn liền quay đầu phản pháo, đúng là quá mức rồi.

"Nhìn đây là cái gì?" Mã Tát Nhĩ Đa ném một bức họa lên trên bàn.

Việt

"Đây là ta hả? Không giống lắm!" Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Quả thật không giống, nhưng Vi Nhĩ Tư không phải là họa sĩ, hắn có thể vẽ ngươi ra dáng con người đã tốt lắm rồi." Mã Tát Nhĩ Đa nói: "Địch Áo, ngươi có thể giải thích một chút không?"

"Có thể để cho Vi Nhĩ Tư tướng quân tự mình phác họa thật sự là một vinh quang lớn lao!" Địch Áo lẩm bẩm.

Mã Tát Nhĩ Đa không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ đợi Địch Áo trả lời.

Địa vị song phương chênh lệch rất xa, Mã Tát Nhĩ Đa là ông vua không ngai ở Đôi Tháp trấn, hắn là Cực Hạn võ sĩ thực lực cường đại. Hàng ngũ này đã là cường giả đỉnh cấp trên Khắc Lý Tư bình nguyên, hơn nữa hắn còn nắm giữ thế lực một phương. Ngay cả Vi Nhĩ Tư tướng quân tiếng tăm lừng lẫy cũng phải nhường nhịn Mã Tát Nhĩ Đa ba phần.

Địch Áo chỉ là một thanh niên mới ra ngoài lịch lãm, thân phận, thực lực...vân...vân rất nhiều phương diện thua xa Mã Tát Nhĩ Đa. Theo lý thuyết, bây giờ hắn sẽ phải uốn mình theo thời thế, tìm cách lấy lòng Mã Tát Nhĩ Đa mới đúng. Nhưng thái độ Địch Áo lại khiến cho người ta cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì ánh mắt hắn đạm mạc hơn cả Mã Tát Nhĩ Đa.

Thời gian Ngõa Tây Lý và Địch Áo tiếp xúc với nhau quá ngắn, hắn chỉ thấy được một mặt của Địch Áo mà không để ý tới một mặt khác. Đó là vì thực lực tự thân thấp kém, một khi gặp phải nguy hiểm và phiền toái, Địch Áo sẽ theo bản năng lựa chọn tránh lui, nhưng nếu như lâm vào tình cảnh không thể tránh khỏi, hắn tuyệt đối không khuyết thiếu dũng khí, xương cốt Địch Áo cứng rắn hơn Ngõa Tây Lý tưởng tượng nhiều lắm.

Tựa như con tốt qua sông trên bàn cờ vậy, nó có thể đi về bên trái, có thể hướng phải, nhưng tuyệt đối không lui về phía sau, đây là điểm mấu chốt của nó, chuẩn tắc riêng của nó. Cho dù tan xương nát thịt cũng không hối tiếc.

"Thật ra đây chỉ là một trò khôi hài tràng không thể giải thích mà thổi." Địch Áo than nhẹ một tiếng, sau đó hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện gặp gỡ hai đám cướp, chỉ che giấu một màn cuối cùng.

Mã Tát Nhĩ Đa vẫn lẳng lặng nghe, không có tiến hành hỏi thăm điểm trọng yếu trong đó, chờ Địch Áo nói xong hắn mới mỉm cười nói: "Ta nhìn ra được, ngươi thật sự bất hạnh..."

"Đúng vậy, ta cũng biết đã chọc vào một phiền toái lớn." Địch Áo nói: "Vi Nhĩ Tư tướng quân cố ý vẽ bức họa này là muốn truy nã ta hả? Người xem, có cần ta đi tự thú hay không?"

"Không cần khẩn trương như thế, ta đã nói cho Vi Nhĩ Tư rằng Đôi Tháp trấn không có người này." Mã Tát Nhĩ Đa nói.

"Đây..." Địch Áo ngẩn người, hắn không nghĩ tới Mã Tát Nhĩ Đa sẽ bảo hộ hắn, tại sao? Chốc lát sau, hắn nhẹ giọng nói: "Sợ rằng không thể thực hiện được, trong trấn có rất nhiều người từng gặp qua ta, lỡ may... Ha hả, Mã Tát Nhĩ Đa đại nhân, ta cám ơn ý tốt của ngài, nhưng ta không muốn mang phiền toái đến cho người khác."

"Bọn họ không dám." Mã Tát Nhĩ Đa lắc đầu: "Ngươi rất kiêu ngạo, ha ha... Đây là một thói quen tốt, nhưng cũng là một thói quen dễ làm cho người ta chết non, có đôi lúc không nên dễ dàng cự tuyệt người khác trợ giúp."

Địch Áo trầm mặc chốc lát, chậm rãi hỏi: "Tại sao?"

Mã Tát Nhĩ Đa cười cười, đột nhiên hỏi ngược lại: "Tác Phỉ Á tiểu thư có khỏe không?"

"Nàng..." Địch Áo ngạc nhiên: "Ngài biết ta?"

"Không nhận ra, cho nên ta muốn tìm cơ hội thử dò xét ngươi." Mã Tát Nhĩ Đa cười híp hai mắt lại thành một đường chỉ nhỏ ,nói: "Địch Áo thiếu gia, vì sao chạy đến Đôi Tháp trấn rồi?"

Địch Áo ngơ ngác nhìn Mã Tát Nhĩ Đa, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết giấu diếm quan hệ giữa mình và Tác Phỉ Á. Bởi vì hắn chưa bao giờ ra ngoài cả, cho nên thiếu hụt phòng bị, không ngờ thoáng cái đã bị Mã Tát Nhĩ Đa nói ra lai lịch, đối phương trợ giúp là vì Tác Phỉ Á?

"Thật ra từ lúc ngươi đi vào Đôi Tháp trấn lần đầu tiên, nói cho ta biết tên của ngươi, ta đã nghĩ đến chuyện này rồi." Mã Tát Nhĩ Đa cười nói: "Dù sao thì tỷ lệ trùng tên cũng không lớn lắm."

"Đúng là không nghĩ tới." Địch Áo dùng giọng nói bất đắc dĩ than thở: "Ta rất ít khi rời khỏi trang viên, không ngờ bên ngoài lại có người biết đến sự tồn tại của ta."

"Đôi Tháp trấn ở sát Nam tước lĩnh, ta làm sao không biết chuyện tình trong Nam tước lĩnh chứ?" Mã Tát Nhĩ Đa nói: "Huống chi... Bên đó còn viên minh châu của Khắc Lý Tư bình nguyên, Tác Phỉ Á tiểu thư, ngươi biết có bao nhiêu cặp mắt đang ngó chừng nàng không?"

"Cho nên ngài mới trợ giúp ta?" Địch Áo nói.

"Không, việc này còn chưa tính là trợ giúp." Mã Tát Nhĩ Đa mỉm cười nói: "Cho dù không có ta, cho dù cái gã Vi Nhĩ Tư bắt được ngươi, chỉ cần ngươi lộ ra thân phận của mình. Vi Nhĩ Tư tuyệt đối không dám tổn thương ngươi một cọng tóc."

Trong lòng Địch Áo vô cùng kinh ngạc, Tác Phỉ Á có lực ảnh hưởng cường đại đến như thế? Ý tứ Mã Tát Nhĩ Đa là Vi Nhĩ Tư sẽ cấp cho Tác Phỉ Á mấy phần mặt mũi, vì thế sẽ không làm khó Địch Áo. Thế nhưng địa vị hai người chênh lệch rất lớn kia mà?

Tựa hồ nhìn thấu Địch Áo kinh ngạc, Mã Tát Nhĩ Đa lại nói: "Địch Áo thiếu gia, ngươi biết Tái Nhân Hầu tước đánh giá Tác Phỉ Á tiểu thư thế nào không?" Nhắc tới Tái Nhân Hầu tước, trong mắt Mã Tát Nhĩ Đa hiện lên một chút kính sợ.

"Không biết."

"Tái Nhân đại nhân nói, nếu như Tác Phỉ Á tiểu thư có thể dồn tất cả thời gian và tinh lực trên việc tu luyện, nàng sẽ trở thành Cực Hạn võ sĩ trẻ tuổi nhất ở trong Hầu tước lĩnh." Mã Tát Nhĩ Đa chậm rãi nói: "Nếu vậy, qua thêm vài năm nữa, mười mấy năm nữa thì sao? Võ Tôn đầu tiên của Khắc Lý Tư bình nguyên? Thậm chí là Thánh Vũ Sĩ? Ai có thể nói trước được..." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Nghe đến đó Địch Áo không khỏi than nhẹ một tiếng, Ngõa Tây Lý cũng từng đánh giá Tác Phỉ Á tương tự như thế. Hình như trong mắt những cường giả chân chính việc Tác Phỉ Á đang làm lại là bỏ gốc lấy ngọn.

"Trên thực tế, ngoại trừ hai tên ca ca không nên thân của Tác Phỉ Á tiểu thư và Bá tước đại nhân đáng thương ra, cơ hồ mọi người đều biết Tác Phỉ Á tiểu thư có tiền đồ sáng lạn. Đa số mọi người đều tin tưởng Tác Phỉ Á không chỉ là viên minh châu trên Khắc Lý Tư bình nguyên, trong tương lai nàng có thể trở thành võ sĩ mạnh nhất đại lục." Mã Tát Nhĩ Đa cười nói: "Chỉ cần Vi Nhĩ Tư còn có chút ít lý trí thì hắn sẽ không làm khó ngươi, không có ai nguyện ý thừa nhận lửa giận của Tác Phỉ Á tiểu thư."

"Tại sao Bá tước đại nhân không tin tưởng Tác Phỉ Á?" Địch Áo hỏi. Những tin tức này hắn lần đầu tiên nghe được, khi Tác Phỉ Á trở lại trang viên chưa bao giờ nói chuyện bên ngoài.

"Ngươi không hiểu?" Ánh mắt Mã Tát Nhĩ Đa trở nên cổ quái: "Bởi vì Tác Phỉ Á tiểu thư tương lai quá chói mắt, rồi sẽ có một ngày Bá tước lĩnh phải thay đổi chủ nhân."

"Tái Nhân đại nhân coi trọng Tác Phỉ Á như vậy, hắn không lo lắng gì sao?"

"Ngươi đã bao giờ suy nghĩ vấn đề phụng dưỡng chính mình khi về già chưa?" Mã Tát Nhĩ Đa hỏi ngược lại.

"Không biết."

"Bởi vì vô cùng xa xôi, đúng không?" Mã Tát Nhĩ Đa mỉm cười nói: "Muốn trở thành Võ Tôn, muốn trở thành Thánh Vũ Sĩ mạnh mẽ. Con đường Tác Phỉ Á tiểu thư phải đi còn rất dài, thời gian lâu như vậy có trời mới biết thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì. Hơn nữa, có rất nhiều biện pháp có thể hóa giải khiêu chiến trong tương lai, vì thế bây giờ không cần phải khẩn trương."

Địch Áo nhạy cảm bắt được một tia thương hại trong mắt Mã Tát Nhĩ Đa, hiển nhiên cái là không liên quan tới Tác Phỉ Á, mà là vấn đề của hắn.

Đại não Địch Áo nhanh chóng vận chuyển, Mã Tát Nhĩ Đa có thể nhận ra hắn, có thể hiểu rõ mọi chuyện xảy ra trong Nam tước lĩnh, vậy thì chắc chắn cũng biết hôn ước của hắn cùng với Tác Phỉ Á. Thương hại là vì hôn ước không thể nào thực hiện? Mã Tát Nhĩ Đa mới vừa rồi đã nói, có rất nhiều biện pháp có thể hóa giải khiêu chiến trong tương lai, mà biện pháp hữu hiệu nhất chính là biến người khiêu chiến thành người phe mình.

"Nói như vậy, ta có thể yên tâm ở lại Đôi Tháp trấn rồi?" Địch Áo cười cười: "Bất kể nói thế nào, bây giờ Tác Phỉ Á vẫn là hôn thê của ta, cho nên không có ai dám trêu chọc ta?"

Lời Địch Áo nói mang hơi hướng châm chích, không biết Mã Tát Nhĩ Đa có nghe hiểu hay không, hắn cau mày trầm ngâm chốc lát mới chậm rãi nói: "Chuyện này hình như hơi phức tạp."

"Phức tạp?" Địch Áo nói: "Có ý gì?"

Mã Tát Nhĩ Đa liếc qua Địch Áo, hắn vốn không cần thiết phải giải thích rõ ràng cho Địch Áo biết, nhưng dính líu tới Tác Phỉ Á nên hắn hy vọng có thể giữ vững quan hệ tốt đẹp với Địch Áo. Trên thực tế Địch Áo không có đoán sai, Mã Tát Nhĩ Đa nhìn thấy vụ hôn ước giữa Địch Áo và Tác Phỉ Á không ổn. Bây giờ tin tức vừa mới truyền ra, những kẻ nóng lòng nhảy ra ngăn trở đều không phải loại người lương thiện, còn chủ sự lại là một đứa ngốc không có kinh nghiệm xử thế, đại nhân vật chân chính có tư cách vãn hồi cục diện thì giữ vững trầm mặc. Trong mấy đại nhân vật đó tùy tiện đi ra một người lên tiếng phản đối cũng đủ để cho hôn ước mất đi hiệu lực, dĩ nhiên đây là Mã Tát Nhĩ Đa suy nghĩ, hắn tự nhiên bỏ qua ý nguyện của Tác Phỉ Á, hoặc có lẽ là không biết.

Nhưng hôn ước mất đi hiệu lực không liên quan gì tới quan hệ giữa Tác Phỉ Á và Địch Áo. Tác Phỉ Á có quý tộc huyết thống nguyện ý gả cho một người bình thường, bất kể là mang hàm ý báo ân hay vì điều gì khác cũng đủ để chứng minh Tác Phỉ Á coi trọng Địch Áo. Đợi đến khi hôn ước mất đi hiệu lực, Tác Phỉ Á lòng mang áy náy nhất định sẽ tìm cách bù đắp cho Địch Áo. Vì thế người trẻ tuổi Địch Áo này có địa vị phi thường trọng yếu đối với hắn.

"Thương đội Hầu tước linh bị công kích mà ta lại thờ ơ để mặc những nhóm cường đạo cướp sạch thương đội." Mã Tát Nhĩ Đa nói: "Hơn nữa, nếu như nói hàng hóa cất trong thương đội rất quý trọng thì tại sao Hầu tước đại nhân không phái ra cường giả chân chính. Để cho hai đám cướp nho nhỏ đánh tan hộ vệ thương đội? Nếu như nói hàng hóa thương đội không đáng giá thì Vi Nhĩ Tư tướng quân đi suốt đêm đến Khắc Lý Tư bình nguyên, tiễu trừ hai đám giặc cướp kia, thậm chí còn tự tay vẽ ra bức họa để truy xét tung tích của ngươi, Địch Áo, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?"

"Ta không rõ ràng lắm!" Địch Áo lắc đầu, hắn không phải là không hiểu, mà là vì chưa hiểu rõ ý định của Mã Tát Nhĩ Đa. Từ thái độ của Mã Tát Nhĩ Đa đối với Bá tước lĩnh, còn cả việc phân tích Hầu tước đại nhân rất cặn kẽ thì đối phương có thể là người thuộc Hầu tước lĩnh. Để mặc cho thương đội Hầu tước lĩnh bị cướp mất hàng hẳn là Hầu tước thế lực nội bộ đấu đá lẫn nhau, thương đội kia chơi trò lừa dối dấu diếm một cái hộp có khóa nguyên lực có thể là do e sợ Mã Tát Nhĩ Đa biết được tin tức.

"Ta đã nói nhiều rồi, thời gian gần đây cần phải cẩn thận một chút, ngươi yên tâm, thật sự xảy ra chuyện gì ta sẽ phái võ sĩ tới bảo vệ ngươi." Mã Tát Nhĩ Đa nói: "Đúng rồi, Địch Áo, một lát nữa ta sẽ phái người lục soát phòng ngươi một lần, còn có chiếc xe ngựa nữa, ha hả... không phải là ta hoài nghi ngươi, mà là giúp ngươi thoát khỏi hiềm nghi, hiểu không? Hi vọng ngươi bỏ qua." Trong khi nói chuyện, Mã Tát Nhĩ Đa nhìn Địch Áo không chớp mắt, tựa hồ chuẩn bị nắm bắt biểu tình trên mặt Địch Áo.

"Được, làm ngài phí tâm." Địch Áo gật đầu, thần sắc phi thường tự nhiên.

Lúc nãy Mã Tát Nhĩ Đa nói một câu làm bại lộ thân phận Địch Áo, đó là vì Địch Áo không có phòng bị, bây giờ còn định lập lại chiêu cũ thì lại là khinh người rồi.

Địch Áo có tố chất tâm lý rất vững chắc, đừng nói loại thử dò xét này, cho dù hắn đang nằm ở trên giường tiến hành nam nữ giao chiến kịch liệt với phụ nữ có chồng, sau đó lập tức bị chồng người ta tra hỏi hắn cũng có thể bình tĩnh, mặt không đỏ tim không nhảy giải vây cho mình.

Chỉ cần quản tới chứng cớ xác thực hay không, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không thừa nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK