Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đứa ngốc, bọn họ làm như vậy một nửa là vì thói quen, một nửa là vì giúp cho ta quên mất chuyện không vui lúc nãy " Địch Áo cười nói, từ khi thấy Mạt Khắc, đây là lần đầu tiên hắn cười, có bằng hữu như thế, hắn cũng không thể không cười được: "Thật ra ở chung một chỗ với hai người bọn họ, cần phải có thời gian thích ứng, ban đầu ta cũng mất một đoạn thời gian rất dài mới thích ứng được."

"Ý ngươi là tính tình của ta và Ca Đốn rất cổ quái?" Vẻ mặt Lôi Mông có chút lúng túng, hắn quả thật có ý tứ như thế, bởi vì lúc nãy Địch Áo vẫn lộ vẻ rất khó coi.

"Nhìn đi, chính hắn cũng thừa nhận kìa." Địch Áo cười nói.

Tác Phỉ Á lắc đầu, rốt cuộc nở nụ cười: "Các ngươi đó, thật sự không có biện pháp, Địch Áo, ngươi đi theo bọn hắn học xấu không ít, trước kia ngươi không phải như thế." Tác Phỉ Á nói lời này cũng không sai, trước kia Địch Áo cực ít nói chuyện, cho dù hai người bọn họ ở chung một chỗ cũng chỉ có Tác Phỉ Á không ngừng nói, còn Địch Áo vãn thủy chung im lặng lắng nghe.

"Ta? Ta không có thay đổi." Địch Áo nói.

"Không thay đổi?" Tác Phỉ Á nói: "Vậy ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi và Ngã Lệ ta đã làm gì khiến cho Lôi Mông hiểu lầm nàng là vợ của ngươi?"

"..." Địch Áo ngây ngẩn cả người, hình như lúc mới bắt đầu Tác Phỉ Á cũng không quan tâm đến chuyện này, tại sao lại nhắc tới rồi?

Người khởi xướng Lôi Mông lập tức chuyển tầm mắt qua một bên, Ca Đốn cũng ngáp một cái, tựa hồ đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ.

Mai táng huynh muội Mạt Khắc xong, mọi người tiếp tục đi về phía trước. Đám người Địch Áo càng thêm cẩn thận, nơi này là một mảnh hỗn loạn, ngay cả không khí cũng ẩn chứa mùi vị nguy hiểm, thế nhưng quy mô đoàn xe ở bậc tương đối, bạo dân nho nhỏ không dám đánh chủ ý lên bọn hắn, còn đám giặc cướp chân chính lại xem thường đoàn thương đội này, mỗi một ngày đều trôi qua rất bình tĩnh.

Địch Áo lại thay đổi, hắn mỗi ngày đều tập trung tu luyện, trước khi Mạt Khắc chết nói ra những lời đó đã đâm sâu vào trong tâm linh hắn, gợi cho hắn nhớ lại quá nhiều chuyện cũ, khát vọng lực lượng trong tâm linh hắn còn mãnh liệt hơn cả lúc thiếu niên.

Có một ngày, đoàn xe chuyển qua khe núi, trước mặt mọi người xuất hiện một thôn xóm nho nhỏ.

Đã sắp ban đêm rồi, theo lý thuyết lúc này hẳn là khói bếp lượn lờ, ánh lửa bập bùng mới đúng. Nhưng cái thôn nhỏ này cực kỳ trầm lặng, ngay cả bóng người đi lại cũng không nhìn thấy.

Mọi người không khỏi liếc nhau dò ý, tất cả đều cảm giác có điểm kỳ lạ.

"Nhìn sắc trời, có lẽ chúng ta sẽ cắm trại ở chỗ này." Địch Áo chậm rãi nói, hắn dẫn đầu xuống ngựa: "Đi, chúng ta đi qua xem thế nào."

"Thương thế của ngươi còn chưa ổn mà." Tác Phỉ Á sẳng giọng, ngay sau đó chuyển ánh mắt sang Ca Đốn và Lôi Mông, ý tứ rất rõ ràng, tại sao các ngươi không đi?

"Ta đây không có lôi kéo hắn nha, là bản thân hắn muốn đi." Ca Đốn vội vàng tránh tội.

Lôi Mông há miệng nhưng phát hiện lời mình muốn nói đã bị Ca Đốn giành nói trước, đành phải buông ra một câu: "Ta cũng vậy."

Địch Áo cười cười: "Không có nghiêm trọng lắm! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, hiện tại đã tốt rồi."

"Dù sao ta không muốn ngươi lại bị thương." Tác Phỉ Á kiên định lắc đầu: "Hoặc là ngươi mang Phí Đức Sĩ theo."

Địch Áo buồn rầu nhức đầu, rồi lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Tác Phỉ Á, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ vài thứ, nhất định phải tìm thời gian cẩn thận nói chuyện với Tác Phỉ Á. Quả thật nhờ có Phí Đức Sĩ là Cực Hạn võ sĩ ở cùng một chỗ, Địch Áo căn bản không thể nào gặp phải bất kỳ nguy hiểm. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, chừng nào hắn mới có khả năng trưởng thành? Chừng nào mới trở thành cường giả chân chính? Nếu cứ như thế, còn không bằng ở lại trang viên, chẳng phải nguy hiểm sẽ nhỏ hơn hay sao?

Mấy người Địch Áo mới vừa bước vào thôn liền ngửi thấy mùi hôi thối nồng đậm, tiếp tục đi về phía trước phát hiện trên con đường mòn hai bên thôn trang nằm ngổn ngang mười mấy thi thể. Xem tình hình hẳn là vừa chết đi không lâu, vết thương không có xuất hiện dấu hiệu rửa nát.

Từ vị trí vết thương và dấu vết lưu lại trên mặt đất, có thể nhìn ra được những người này trước khi chết có tiến hành chống trả kịch liệt. Chuyện này thật kỳ quái, lúc bình thường thôn dân phát hiện mình không phải là đối thủ của giặc cướp sẽ bỏ qua chống cự. Dù sao đám giặc cướp chỉ cần tiền tài, nếu không có nguyên nhân đặc thù sẽ không giết người lung tung, cái đó là đạo lý bất kỳ ai cũng hiểu, bởi vì nếu giết sạch thôn dân, sau này bọn chúng sẽ đi đâu cướp bóc.

Mấy người tiếp tục đi thẳng về phía trước, khi tới quảng trường giữa thôn thì thấy mặt đất nơi này có rất nhiều dấu chân và vết tích ẩu đả, chung quanh là cây gỗ, bồ cào nằm rải rác, thậm chí có cả thái đao (dao mổ heo). Từ đó có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu lúc đó nhất định rất kịch liệt, hiển nhiên bọn cướp bị thôn dân chống cự đợt thứ hai ở chỗ này.

Thế nhưng khiến cho mấy người bọn họ nghi ngờ, chính là ngoại trừ mấy cỗ thi thể nằm ở ngoài thôn thì không còn phát hiện bất kỳ thi thể nào nữa. Việc này tựa hồ không hợp với lẽ thường, chiến đấu càng kịch liệt thì người chết càng nhiều mới đúng.

Mấy người đi một vòng trong thôn, khi không còn phát hiện gì nữa đang định rời khỏi nơi này, Ca Đốn vừa vặn đi ngang qua một cái giếng nước, lơ đãng nhìn thoáng qua bên trong. Ngay sau đó tựa như bị sét đánh đột ngột, hắn quay đầu lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn mấy người Địch Áo.

"Tại sao?" Lôi Mông tò mò đi tới, tò mò nhìn vào trong giếng, sau một lát Lôi Mông vội rụt đầu trở về, miệng hung hăng xì một tiếng khinh miệt: "Thật sự không còn nhân tính nữa rồi."

Địch Áo và Phí Đức Sĩ cũng đi tới bên cạnh giếng, cả hai cũng tò mò vì sao Ca Đốn và Lôi Mông biểu hiện kinh hãi như thế. Thì ra ở trong giếng chất đầy thi thể, số lượng cụ thể không có cách nào tính nổi, nhưng dựa theo chiều cao giếng nước để tính, ít nhất cũng có mấy chục thi thể.

Bên cạnh còn có bốn cái giếng, tất cả đều chất đầy thi thể, không hề có ngoại lệ.

Đối với thôn nhỏ như thế này thì nhân khẩu chỉ chừng một trăm người. Nói cách khác, thôn này hiển nhiên không phải bị cướp bóc bình thường, chuyện tình tàn sát cả thôn không thể nào chỉ là phát rồ nhất thời có thể làm được. Mặc dù người lớn có tội nhưng con nít thì có gì sai chứ? Địch Áo nhìn thấy rõ ràng ở trong giếng có mấy khuôn mặt non nớt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Đừng có để cho ta biết là ai làm!" Ca Đốn lạnh lùng nói.

Lôi Mông nhìn sang Ca Đốn, mặc dù Ca Đốn luôn có khuynh hướng đi tìm phiền toái, nhưng tình hình hiện tại hắn không có chỉ trích làm gì. Chuyện này quả thật quá mức tàn nhẫn.

"Chôn bọn họ đi." Địch Áo thản nhiên nói, bất luận ở thế giới nào cũng sẽ có chuyện như vậy phát sinh, có lẽ không thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho kẻ sát nhân, nhưng đôi khi hành động như vậy lại có thể thỏa mãn những người có tâm lý âm u bạo ngược.

Lôi Mông đi tới trước, hít sâu một hơi, hai cánh tay gân thịt nổi lên, sau đó gầm lên một tiếng, ánh sáng màu hoàng kim bỗng nhiên nở rộ, hai nắm đấm của hắn nện mạnh vào thành giếng. Một tiếng nổ chấn động vang dội, thành giếng làm bằng đá xanh dưới một quyền của Lôi Mông lại yếu ớt như đậu hủ, tất cả lập tức biến thành từng khối vụn rơi xuống dưới. Đợi đến khi bụi mù tan hết, toàn bộ miệng giếng đã bị đá xanh lấp mất. Có lẽ từ đây về sau sẽ không còn có ai biết được ở dưới cái giếng này mai táng mấy chục mạng người.

Lúc này Địch Áo đột nhiên cảm giác được chân mình dẫm lên cái gì đó cứng rắn, cúi đầu xuống nhìn thì thấy đó là một cái huy chương. Địch Áo nhặt cái huy chương từ dưới đất lên, đặt vào trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát, bề mặt huy chương điêu khắc một con Song Đầu Xà rất sống động, bên dưới là hình sợi dây đeo bằng bạc, hẳn là trong lúc chiến đấu bị giật rớt xuống.

Đồ vật này thường sẽ xuất hiện trên người quân đội chính quy hoặc là võ sĩ gia tộc, tự nhiên xuất hiện ở nơi này hiển nhiên là có điểm dị thường. Địch Áo nghiên cứu hồi lâu không có tìm được đầu mối, tiện tay ném cho Ca Đốn, nói: "Nhìn cái này xem!"

Mấy người vừa đi ra khỏi thôn vừa nghiên cứu lai lịch cái huy chương này, thế nhưng không có ai cho ra kết luận hữu dụng, ngay cả Phí Đức Sĩ cũng lắc đầu tỏ vẻ chưa từng thấy qua.

Khi mấy người Địch Áo đi ra khỏi thôn trang mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một đội kỵ sĩ, tên kỵ sĩ cầm đầu đang nói chuyện với Tác Phỉ Á.

Thấy đám người Địch Áo từ trong thôn đi ra, mấy tên kỵ sĩ lập tức giục ngựa tiến lên ngăn chặn.

Địch Áo nhíu mày, phảng phất như không nhìn thấy mấy tên kỵ sĩ này, vẫn bình thản đi thẳng tới trước.

"Đứng lại." Một gã kỵ sĩ vừa quát lên đã cảm thấy hoa mắt một trận, bóng dáng Địch Áo tự nhiên biến mất, đến lúc kịp phản ứng thì Địch Áo đã xuất hiện ở phía sau lưng hắn.

Mấy tên kỵ sĩ nhất thời lộ ra thần sắc tức giận, đang định quay đầu ngựa đuổi theo Địch Áo, lúc này Phí Đức Sĩ đã đi tới cạnh bọn họ.

"Tránh ra!" Phí Đức Sĩ nói vô cùng bình tĩnh, không thấy hắn có động tác gì cả, tự dưng bên cạnh mấy tên kỵ sĩ hiện ra mấy ngọn lửa, đám kỵ sĩ vẫn có thể giữ vững trấn định nhưng chiến mã thì không làm được điều này. Toàn bộ chiến mã kinh hoàng thối lui, đám kỵ sĩ liều mạng nắm chặc dây cương cũng không làm được gì, thoạt nhìn giống như lời Phí Đức Sĩ nói có sức sát thương cực lớn vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK