Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người Địch Áo rời đi không hề dừng lại lần nào, sau khi đáp ứng sẽ đến thăm khu phòng ở của Mã Tư Thái Ân, bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài. Cảm giác bị nhiều ánh mắt như vậy ngó chừng đúng là không hề dễ chịu, nói là đứng ngồi không yên cũng không có chút khoa trương, cho đến khi bọn họ đi ra rất xa vẫn có thể cảm giác sau lưng của mình nóng rát y như bị kim chích.

Ra khỏi khu vực đấu trường, mấy người Địch Áo mới thở phào nhẹ nhõm, Tác Phỉ Á hờn dỗi liếc sang Địch Áo: "Nhìn đi, là do ngươi rước lấy đó."

Địch Áo vô cùng thông minh im lặng không nói một lời, lúc này phản bác nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Y Toa Bối Nhĩ đứng ở một bên đảo đảo cặp mắt mấy vòng, rồi nói: "Các ngươi coi như tốt, ít nhất còn vung tay múa chân được một hồi, về phần ta lại không làm gì cả. Thế mà phải phụng bồi các ngươi bị mọi người ngó chằm chằm, ta đây còn chưa nói gì đó."

Tuyết Ny rất ít khi nói chuyện bỗng nhiên nở nụ cười: "Thì ra ngươi cũng nghĩ như vậy, tốt lắm, lần sau tranh tài ta và ngươi thay đổi vị trí, để cho ngươi cảm thụ một chút."

Y Toa Bối Nhĩ lắc đầu nói: "Ta không thèm."

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được vấn đề nằm ở đâu, Địch Áo tạo thành oanh động lớn như thế, trận đấu tiếp theo chắc chắn sẽ có vô số người quan sát, còn nhiều hơn lúc nãy gấp nhiều lần. Mặc dù nói Y Toa Bối Nhĩ coi như nhân vật phong vân ở Thánh Đế Tư học viện, nhưng cho dù là tất cả học viên Thánh Đế Tư học viện ở chung một chỗ cũng không nhiều người bằng bộ sơ cấp của Tử Vong Chi Ca. Y Toa Bối Nhĩ không bao giờ làm quen với cảm giác "kinh khủng" kia.

"Các ngươi nói không đúng, phải dựa vào rút thăm quyết định, ta nhớ lúc ấy Địch Áo đã nói, nếu như có thể chiến thắng thì chúng ta sẽ rút thăm quyết định chọn người, đúng không?" Lôi Mông cười hì hì nói.

"Rút thì rút, ta sợ ngươi à? Vận khí của ta luôn luôn tốt." Y Toa Bối Nhĩ nhíu mày, vểnh môi nói.

"Rút thăm cũng được, nhưng mà các ngươi không được sơ suất." Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Hôm nay là do chiến thuật của đám người Mã Tư Thái Ân xuất hiện vấn đề. Nếu như bọn họ không quá chú tâm giành được thắng lợi sẽ không bố trí trận hình như vậy. Bọn họ mà thủ vững đánh chắc thì chúng ta cũng không thể thắng bọn họ dễ dàng như vậy."

"Đúng là thế, nhưng ta đoán lần tranh tài sau, bọn họ vẫn nhằm vào ngươi." Ca Đốn cười cười nói: "Ta phát hiện trên phương diện thu hút lực lượng công kích, ngươi tỏ ra xuất sắc hơn Lôi Mông nhiều."

"Vậy có thể trách ta sao?" Lôi Mông căm tức nói: "Sớm biết thế ta không thèm thi triển Bàn Thạch Thủ Hộ làm gì, dù sao cũng không có người đánh ta."

Tác Phỉ Á cười nói: "Nếu như tình huống vẫn là như thế, chúng ta có nên thay đổi chiến thuật không?"

"Dùng ta làm mồi?" Địch Áo vừa tức giận vừa buồn cười: "Chuyện như vậy mà các ngươi cũng nghĩ ra được, ta là Phong hệ võ sĩ, không có năng lực phòng ngự."

"Dù sao cũng không có người nào đánh trúng ngươi." Y Toa Bối Nhĩ không nhịn được liếc sang Địch Áo, sau đó hăng hái bừng bừng bắt đầu thảo luận chiến thuật với đám người Tác Phỉ Á.

"Chờ một chút." Khi đám người Y Toa Bối Nhĩ hàn huyên khí thế ngất trời, một vị đạo sư bỗng nhiên chạy tới.

Đợi đến lúc vị đạo sư nói rõ ý định xong, đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, quả nhiên lại bị cảnh báo.

"Được rồi." Địch Áo nhún vai nói: "Nhưng ta hi vọng đây là một lần cuối cùng."

Sắc mặt vị đạo sư khá là lúng túng, hai lần khảo nghiệm thực lực đối với cùng một học viên đã nói lên học viện có vấn đề, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác, nhân số học viên kiện cáo nhiều lắm, học viện nhất định phải có câu trả lời hợp lý mới được.

Dưới sự hướng dẫn của vị đạo sư, mấy người Địch Áo đi tới một gian tiểu lâu, trong phòng đã có mười mấy vị đạo sư ngồi sẵn. Hiển nhiên là chờ đợi đã lâu, A Phổ Lý Nhĩ cũng ở trong số đó, hắn tự mình yêu cầu tới đây tham dự, bởi vì hắn muốn nhìn xem đến tột cùng có phải là mình thất ngộ hay không.

Gian phòng rất rộng, nhìn qua không gian nơi này được bảo mật rất tốt, có vẻ giống như là phòng tu luyện vậy. Địch Áo bị yêu cầu đứng ở chính giữa, dốc toàn lực buông thả Phong Nhận tới một vị đạo sư.

Địch Áo gật đầu, vừa định buông thả Phong Nhận thì nhớ lại cảnh tượng lần trước A Phổ Lý Nhĩ khảo nghiệm mình: "Không cần có người đặt tay trên người ta à?"

Đám đạo sư mỉm cười lắc đầu: "Ngươi có dốc hết toàn lực hay không, chúng ta ai nấy đều có thể thấy được. Hơn nữa không gian nơi này tương đối kín, không cần phải tiếp cận mới có thể cảm nhận được nguyên lực dao động bên trong cơ thể ngươi."

Địch Áo thản nhiên nói: "Hay là ổn thỏa một chút mới tốt, ta không muốn ba ngày hai bữa lại bị gọi đến khảo nghiệm."

Đám đạo sư ngạc nhiên liếc nhìn nhau dò xét, khóe miệng A Phổ Lý Nhĩ lại nổi lên nụ cười. Địch Áo biểu hiện càng tin tưởng, hắn lại càng cao hứng. Trên thực tế trước khi đến đây, trong lòng hắn vẫn hơi thấp thỏm bất an, nếu quả thật là do hắn thất ngộ quả thật là mất hết mặt mũi.

Mặc dù giọng nói Địch Áo không dễ nghe, nhưng đám đạo sư cũng không tức giận. Dù sao chuyện lần này là vì bọn họ đề ra yêu cầu không hợp lý. Một vị đạo sư lớn tuổi nhất đứng lên, đi tới phía sau Địch Áo, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu đi, hi vọng biểu hiện của ngươi cũng vững vàng y như lòng tin của ngươi vậy."

Thật ra đám đạo sư trong phòng có ấn tượng đối với Địch Áo rất tốt, bọn họ không hi vọng kết quả cuối cùng là Địch Áo che giấu thực lực. Bởi vì Tử Vong Chi Ca học viện đã nhiều năm không xuất hiện thiên tài như vậy rồi.

Địch Áo hít sâu một hơi, thanh mang bắt đầu ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, chốc lát sau, một đạo Phong Nhận bắn nhanh ra.

Vị đạo sư đứng ở đối diện Địch Áo phất tay một cái, đạo Phong Nhận do Địch Áo phóng ra lập tức biến mất ở trong lòng bàn tay hắn. Vị đạo sư nhắm mắt cảm thụ lực công kích của nó, lát sau mở miệng nói: "Cấp ba, nhưng cường độ công kích đã tiếp cận cấp bốn."

Vị đạo sư lớn tuổi nhất đứng ở phía sau Địch Áo cũng chậm rãi thu tay về: "Trụ cột rất vững chắc, đã lâu không nhìn thấy người thanh niên nào nguyện ý lãng phí thời gian trên phương diện này."

"Kết quả của ngài là gì?" A Phổ Lý Nhĩ hỏi.

"Cực Hạn võ sĩ cấp ba, hẳn là sắp đột phá cấp bốn."

A Phổ Lý Nhĩ mỉm cười nhẹ nhõm, đây là đáp án hắn muốn nghe thấy nhất, cũng là kết quả tất cả mọi người đều vui vẻ. Địch Áo không cần bị trừng phạt, mà Tử Vong Chi Ca học viện lại xuất hiện một thiên tài chói mắt.

"Thật ra chúng ta rất là kỳ quái, ngươi rõ ràng có thể giải quyết chiến đấu từ sớm, tại sao hết lần này tới lần khác lại lựa chọn phương thức trêu chọc người ta vậy hả?" Vị đạo sư nhận trách nhiệm khảo nghiệm cường độ Phong Nhận mỉm cười nhìn về phía Địch Áo. Thực lực Địch Áo không thể nghi ngờ là người mạnh nhất bộ sơ cấp, tính về tốc độ buông thả Phong Nhận hay là cường độ mạnh yếu đều vượt xa những học viên khác. Nếu lúc đó Địch Áo buông thả Phong Nhận thì hai tên Phong hệ võ sĩ đối phương có khả năng rất lớn không thể tránh thoát nổi.

Trên thực tế vấn đề muốn hỏi nhất của đám đạo sư không phải là việc này, mà là tại sao Địch Áo có thể buông thả Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh liên tục. Thế nhưng với thân phận như bọn họ không thể nào nói ra miệng được, mỗi người đều có quyền lợi giữ bí mật của riêng mình.

Địch Áo suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là ta có hảo cảm đối với bọn họ, ít nhất bọn họ không có phát động đánh lén khi Lôi Mông xoay người ra sau. Còn nữa, dù sao đây cũng là tranh tài, mọi người không phải là thù nhân sinh tử, không cần thiết phải đổ máu."

Đám đạo sư gật đầu, trong mắt tràn đầy thưởng thức không hề che dấu. Trong lịch sử Tử Vong Chi Ca không thiếu nhân tài tiến cảnh nhanh chóng, nhưng có rất ít người đạt được tâm thái như Địch Áo. Tuyệt đại đa số mọi người đều xem thắng lợi là mục đích duy nhất, về phần thủ đoạn như thế nào, có tạo thành thương tổn với những học viên khác hay không, hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của bọn họ. So sánh xuống, cách làm của Địch Áo rất là đáng quý.

"Các ngươi trở về đi, chúng ta sẽ công bố kết quả khảo nghiệm lần này cho tất cả mọi người, tin tưởng sau này sẽ không có ai dị nghị vấn đề này nữa."

Đám người Địch Áo lễ phép cáo biệt đám đạo sư rồi chậm rãi rời khỏi tiểu lâu, đi trở về khu thạch động của mình.

Trong tiểu lâu, vị đạo sư lớn tuổi nhất nhìn lướt qua mọi người, nói: "Chuyện này phải báo cho Tử Thản Sâm viện trưởng, tư chất gã thanh niên tên là Địch Áo này quá ưu tú, nhất định phải trọng điểm bồi dưỡng."

Một vị đạo sư trong đó cười nói: "Sợ rằng viện trưởng đại nhân đã sớm biết rồi, nếu như ngài biết được viện trưởng phân nhiệm vụ cho bọn họ thế nào sẽ hiểu rõ ràng mọi chuyện. Viện trưởng đại nhân đang cố ý rèn luyện những tiểu tử này."

"Như vậy là tốt rồi." Vị đạo sư lớn tuổi nhất vui mừng vuốt vuốt hàm râu dài của mình: "Ta có thể cảm giác được hình như hắn đang cố ý áp chế tiến cảnh của mình. Thế nhưng chuyện này rất bình thường, dù sao đối với bọn họ thì học phần quá trọng yếu. Nghe nói hắn báo danh thi đấu cá nhân ở bộ cao cấp? Ha hả, bây giờ ta rất là mong đợi để xem hắn biểu hiện như thế nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK