Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt đã qua một tuần lễ, có một ngày Phổ Lai Tư dẫn Địch Áo đi tìm đạo sư trao đổi mảnh vỡ tinh thần. Địch Áo trở về rất muộn, gần đến giữa đêm hắn mới xuất hiện ở trong thạch động.

"Địch Áo, có phải là đám đạo sư cố ý làm khó ngươi không?" Ca Đốn hỏi, nhận liên tiếp mấy nhiệm vụ nguy hiểm làm cho hắn có cảm giác toàn học viện ẩn tàng địch ý và mưu đồ. Vì thế hễ gặp phải chuyện gì sẽ nghĩ đến chỗ xấu trước.

"Không có." Địch Áo lắc đầu nói: "Lúc trở lại gặp được Thương Nam, hàn huyên với hắn một hồi."

"Ngươi đi chừng bốn giờ, thế mà gọi là hàn huyên một hồi?"

Địch Áo cười cười không có đáp lại, xoay người đi tới một góc thành động, vươn tay phủi phủi lớp bụi trên vách động xuống, một đồ án hình ngôi sao sáu cánh kỳ quái từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.

Địch Áo điểm một cái ở giữa vị trí ngôi sao sáu cánh, một tiếng va chạm rất nhỏ truyền ra, tiếp theo là bộ phận trung tâm ngôi sao sáu cánh thụt vào bên trong. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Địch Áo lại móc ra một viên mảnh vỡ tinh thần đặt vào trong đó, chốc lát sau ngôi sao sáu cánh đột ngột bộc phát quang mang mãnh liệt.

Địch Áo nghiêng người tránh ra một bên, đạo quang mang kia không có khuếch tán, mà ngưng tụ lại bám vào vách động, hơn nữa độ sáng từ từ gia tăng cuối cùng biến thằng trắng noãn.

"Đây là cái gì?" Lôi Mông giật mình lẩm bảm: "Hình như là..."

Địch Áo không để ý tới Lôi Mông, đi tới một góc khác dựa vào ánh sáng ít ỏi trong động quan sát một hồi, lại là một đồ án hình ngôi sao sáu cánh xuất hiện.

Khi Địch Áo lại đặt mảnh vỡ tinh thần vào lần nữa, luồng ánh sáng từ bên trong bắn ra mạnh mẽ, lực lượng hai luồng ánh chạm vào nhau, không ngừng dung hợp, giao điểm hai đồ án chậm rãi di động về phía vùng trung tâm. Có lẽ chúng nó đang tìm một điểm thăng bằng, sau đó hai luồng sáng chợt rung động cực nhanh.

"Còn có thứ này?" Lôi Mông đã hiểu ra: "Vì sao chúng ta không phát hiện nhỉ?"

Rất nhanh, Địch Áo tìm được ở trong sơn động bốn đồ án khác, đặt mảnh vỡ tinh thần vào hết, sáu luồng ánh sáng tại dung hợp vào chính giữa sơn động, giao điểm vùng sáng mở rộng ra đến khi to bằng cái chậu thì ngừng lại, nguyên lực dao động kịch liệt và tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong thạch động.

"Địch Áo, là Phổ Lai Tư chỉ cho ngươi?" Lôi Mông kêu lên: "Đám hồn đản kia tại sao không nói cho chúng ta biết."

"Phổ Lai Tư nói cho chúng ta biết, chỉ có điều không muốn ta trao đổi mảnh vỡ tinh thần." Địch Áo nói.

"Trời đất, vậy lưu học phần lại làm gì?" Lôi Mông nói.

"Bởi vì Y Toa Bối Nhĩ còn không phải là Cực Hạn võ sĩ." Địch Áo nói: "Y Toa Bối Nhĩ, hôm nay ngươi ra ngoài lều cỏ nghỉ ngơi, ta và Ca Đốn đi qua rừng cây bên cạnh ở tạm một ngày."

"Tốt." Y Toa Bối Nhĩ lộ ra thần sắc cô đơn và thất vọng. Trong sơn động tràn ngập nguyên lực càng lúc càng nồng nặc, tu luyện trong hoàn cảnh này một ngày có thể so bằng mười ngày ở ngoài, đáng tiếc là nàng không có phúc hưởng thụ.

"Tác Phỉ Á, bốn người các ngươi tu luyện ở chỗ này." Địch Áo nói: "Tâm thái phải vững vàng, không nên quá gấp gáp, lực lượng mảnh vỡ tinh thần có thể duy trì khoảng năm giờ."

"Vậy còn chàng?" Tác Phỉ Á hỏi.

"Ta không cần."

Bên kia Y Toa Bối Nhĩ đã rời khỏi sơn động, nhìn bóng lưng Y Toa Bối Nhĩ, thần sắc Địch Áo có vẻ đăm chiêu.

Tác Phỉ Á cũng chú ý tới điểm này: "Địch Áo, chàng đi khuyên nhủ Y Toa Bối Nhĩ nhé!"

"Ừ."

"Địch Áo, ngươi đổi lại bao nhiêu mảnh vỡ tinh thần?" Ca Đốn hỏi.

"Không nhiều lắm, chúng ta còn còn dư lại hơn hai ngàn học phần, còn lại đổi hết." Địch Áo nói: "Đúng rồi, có một việc mọi người phải chú ý. Trong vòng hai, ba tháng này, chúng ta tốt nhất nên giữ vững ở Cực Hạn võ sĩ cấp ba, nếu không sẽ có phiền toái…"

"Phiền toái? Phiền toái gì?" Lôi Mông tò mò hỏi.

"Hàng năm vào mùa xuân, Tử Vong Chi Ca học viện sẽ cử hành một cuộc tranh tài, nếu như không chú ý khống chế bản thân. Đến lúc đó chỉ sợ phải đánh với học viên bộ cao cấp, chúng ta sẽ không có phần thắng." Địch Áo giải thích: "Hơn nữa, các ngươi nên biết tỷ tỷ cái tên Đạt Nhĩ Sâm là học viên bộ cao cấp, lỡ may bước vào đó quá sớm rất bất lợi đối với chúng ta."

"Ta hiểu ý của ngươi." Ca Đốn cười híp mắt nói: "Còn không bằng ở đây khi dễ người mới, có thể đánh lên vị trí đệ nhất, phần thưởng học phần rất lớn nha!"

"Đừng suy nghĩ quá đơn giản." Địch Áo nói: "Không nói đến nhóm Đạt Nhĩ Sâm, chỉ riêng đám người Phổ Lai Tư, các ngươi có nắm chắc tất thắng không?"

"Phải đánh với đám Phổ Lai Tư?" Ca Đốn hơi giật mình, nói thật ra Phổ Lai Tư rất nhiệt tình với bọn họ, coi như đã giành được tình hữu nghị của bọn họ. Nếu như đánh với Phổ Lai Tư, hắn thật sự không đành lòng hạ thủ.

"Không nhất định, ta chỉ nói là có thể." Địch Áo nói.

"Ta nói này Địch Áo, không phải là chúng ta còn có tinh thần kết tinh hả? Nếu như đặt tinh thần kết tinh vào đó, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn." Lôi Mông nói.

"Ta vừa mới nói, ngươi đảo mắt cái là quên?" Địch Áo nói: "Mấy tháng này, cho dù chúng ta có thể tiến vào bộ cao cấp cũng rất là phiền phức. Hơn nữa, còn có Y Toa Bối Nhĩ, các ngươi không thấy được sao? Tâm tình của nàng có vẻ không tốt lắm."

"Hiểu." Lôi Mông nghiêm mặt nói.

"Lao Lạp, chúng ta đi thôi." Địch Áo không muốn làm chậm trễ thời gian đám người Tác Phỉ Á tu luyện, dù sao năng lượng trong mảnh vỡ tinh thần cũng có hạn.

Lao Lạp tựa hồ không nghe thấy Địch Áo, giương cặp mắt to nhìn chằm chằm vào luồng sáng phát ra từ mảnh vỡ tinh thần trong sơn động. Tiểu Miêu Tử đã sớm chạy đến phía dưới tìm tư thế thoải mái nhất nằm im bất động.

Địch Áo cười cười không nói gì nữa, xoay người rời khỏi thạch động, lúc hắn đi vào lều cỏ thì thấy Y Toa Bối Nhĩ ôm hai gối ngồi thù lù trong góc. Không thể trách tâm tình nàng quá kém, giờ phút này nàng có cảm giác bị bài xích ra bên ngoài.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Không nghĩ gì hết." Y Toa Bối Nhĩ lộ ra nụ cười miễn cưỡng: "Tại sao ngươi không đi tu luyện?"

"Ta đã là Cực Hạn võ sĩ cấp ba." Địch Áo cười nói.

"Nhanh như vậy." Y Toa Bối Nhĩ ngạc nhiên.

"Ừ, sau khi chúng ta giết chết đàn Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, không giải thích được tự nhiên thăng cấp."

"Nguyên Lực Luân không hề biến hóa chút nào?" Y Toa Bối Nhĩ ngập ngừng chốc lát, trong mắt đột nhiên lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vàng hỏi: "Địch Áo, nếu như các ngươi đều thăng cấp, học viện có thể tách chúng ta ra hay không?"

"Không thể." Địch Áo nói: "Nếu học viện thực có can đảm an bài như vậy, ta sẽ mang theo các ngươi đi đập nát cửa nhà Tử Thản Sâm viện trưởng, để cho danh tiếng chúng ta lại bộc phát lần nữa."

"Đừng có nói giỡn." Y Toa Bối Nhĩ cười khổ nói: "Lôi Mông xuất thủ đã hại chúng ta khổ lắm rồi, ngươi cũng muốn lộn xộn?"

"Đây không phải là lộn xộn." Địch Áo mỉm cười nói: "Chẳng qua để cho bọn họ thấy được lập trường của chúng ta, chúng ta là bằng hữu, bất kể thế nào cũng không bao giờ tách ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK