Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, đám người Địch Áo cũng từ từ hiểu được tại sao học viện lại an bài học viên như vậy.

Nếu như Tử Vong Chi Ca học viện xây dựng đầy đủ nhà cửa, bọn họ ở trong phòng ngủ đúng quy cách sẽ sinh hoạt chung với những học viên khác. Lúc đó sẽ biến thành hình thức nhân loại tụ cư phổ biến.

Nhiều người tự nhiên phát sinh nhiều chuyện, các đồng học đến từ đông tây nam bắc đủ loại chủng tộc màu da. Tóm lại hễ làm quen một người sẽ sinh ra vài ba chuyện. Sự tình ngày hôm nay chính là một ví dụ cụ thể. Ngày mai bọn hắn lại hàn huyên rất hòa hợp với những người khác, vòng đi vòng lại mỗi một ngày sẽ xuất hiện chút ít biến hóa khó lường.

Nhưng Tử Vong Chi Ca học viện tách toàn bộ học viên ra, mỗi gian phòng ngủ cách xa nhau chỉ có vài người rất khó tổ chức hoạt động tiêu khiển. Thời gian sinh sống với nhau, những khuôn mặt quen thuộc nhìn mãi cũng phát chán.

Đây là cách thức để cho tâm tình tiến vào trạng thái cô độc một cách tự nhiên.

Mấy ngày trôi qua, đám người Địch Áo bắt đầu cảm thấy thời gian nhíc đi từng chút một khô khan nhàm chán. Trước kia Lôi Mông và Ca Đốn thường xuyên cãi vả không nghỉ, tất cả mọi người cảm thấy rất có ý tứ, đó là bởi vì bọn họ có mục tiêu. Một khi đang làm chuyện gì, hoặc là chuẩn bị đi làm chuyện gì thì không khí cực kỳ khẩn trương, Lôi Mông và Ca Đốn mâu thuẫn đúng lúc biến thành liều thuốc hóa giải tâm tình cho mọi người.

Nhưng cùng một liều thuốc ngày ngày phải uống, sáng uống tối uống, tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ trở nên nôn nóng. Ngay cả tâm thái người làm trò cũng từ từ phát sinh biến chuyển.

Hơn nữa, tòa học viên này không có quá nhiều quan hệ, có lẽ là bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm quá lâu, tính cách ít nhiều cũng phải biến thành lạnh lùng, hoặc trầm mặc hơn trước. Tình cờ gặp nhau trong rừng nhiều lắm là gật đầu, lên tiếng chào một cái rồi thôi, tuyệt đối không thể nào xuất hiện tình cảnh mới gặp lần đầu đã thân như thủ túc.

Phổ Lai Tư là một trường hợp đặc biệt, hắn chẳng những thường xuyên qua lại với đám người Địch Áo, mà còn nhiệt tình mời Địch Áo mang theo các bằng hữu đến nhà hắn làm khách. Lần đầu tiên đi, hai tên Lôi Mông, Ca Đốn còn có chút ít hứng thú, nhưng mà đồng bạn Phổ Lai Tư phản ứng quá lãnh đạm, chỉ hàn huyên mấy câu qua loa là mặc kệ hết thảy. Người ta chỉ đặt lực chú ý lên người các nàng Tác Phỉ Á làm cho Lôi Mông và Ca Đốn cảm thấy không thích thú gì lắm. Sau này Phổ Lai Tư lại muốn mời, bọn họ liền hừ hừ ha hả nhanh chóng chuyển dời đề tài sang nơi khác.

Thế nhưng, bọn họ nhận được rất nhiều tin tức từ Phổ Lai Tư, ví như dựa theo thường quy trong học viện, trong vòng một tháng một gian thạch động chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ là được rồi.

Tử Vong Chi Ca học viện không có ý chèn ép học viên tới chết. Vì thế để cho học viên có đầy đủ thời gian tu luyện, đầy đủ thời gian lắng đọng kinh nghiệm.

Còn nữa, học viện ban bố nhiệm vụ không chỉ hoàn toàn là nhiệm vụ tập thể, có đôi khi đám lão sư học viện sẽ phân phối nhiệm vụ đến từng người. Không cho phép tìm kiếm bất luận kẻ nào trợ giúp, phải một mình hoàn thành. Nếu như ăn gian, một khi bị phát hiện sẽ bị trừng phạt lập tức. Nhiệm vụ đó biến thành vô hiệu, sau đó dưới tình huống bị giám thị gắt gao phải đi hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm có độ khó cao hơn.

Dùng cách nói của Phổ Lai Tư thì ban đầu chính là nhiệm vụ bình thường, khả năng thành công và thất bại là 5-5, nhiệm vụ trừng phạt lại là cửu tử nhất sinh, không chết cũng phải trọng thương, vì thế không có người nào dám ăn gian trong chuyện này.

Ở chỗ này, đám người Địch Áo dùng thời gian trên việc tu luyện nhiều hơn ngày thường, bởi vì ngoại trừ tu luyện ra, bọn họ thật sự không có việc gì khác để làm.

Hơn nữa, đôi khi mọi người có hứng thú nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình cũng sẽ chuyển đề tài đến nội dung có liên quan tới tu luyện. Chỉ có như thế, mọi người mới có thể đàm luận lâu hơn một chút.

Từng có người nói một câu như thế này, sinh sống ở Tử Vong Chi Ca học viện sẽ đồng thời trải qua hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau, đó là nhàm chán và kích thích. Cái trước là do không gian sinh hoạt khô khan, cái sau là bởi vì luôn có đủ loại nhiệm vụ chờ đợi ngươi đi làm.

Đạo sư chịu trách nhiệm ban bố nhiệm vụ tính toán thời gian vô cùng chính xác, vết thương trên người Địch Áo mới vừa tróc vảy, khôi phục lại trạng thái bình thường. Người truyền đạt nhiệm vụ đã xuất hiện ở trước thạch động của bọn họ.

Lúc này đám người Địch Áo đang ăn thịt Dã Thố do Phổ Lai Tư đưa tới. Loài Dã Thố miễn cưỡng cũng có thể tính là yêu thú biến dị, chẳng qua là thiên phú của chúng nó thật sự là buồn cười. Những yêu thú biến dị khác ít nhiều gì cũng được cường hóa thân thể ở mức độ nào đó. Còn vị trí Dã Thố được cường hóa lại là cái dạ dày, điều đó trực tiếp dẫn đến kết quả chính là loài Dã Thố có sức ăn kinh người, con nào con nấy mập mạp béo tốt, nhìn qua không khác gì mấy đầu heo nái.

Thịt Dã Thố vô cùng thơm ngon, cho dù là dùng để quay hay nấu cũng tản mát ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, cắn một ngụm xuống là có nước thịt béo ngậy chảy vào răng, quả thực là món thịt thơm ngon trời cho, càng ăn càng thấy ít.

"Thật là làm cho người ta hâm mộ nha! Lúc ta mới tới không có được hưởng đãi ngộ như các ngươi." Một gã thanh niên thân hình cao lớn, tướng mạo thật thà mỉm cười đi tới, khách khí chào hỏi với đám người Địch Áo.

"Có muốn ngồi xuống cùng nhau ăn một miếng không?" Lôi Mông lên tiếng chào hỏi.

"Ta cũng muốn vậy lắm, đáng tiếc là cái bụng không đáp ứng." Gã thanh niên làm ra vẻ vô cùng tiếc hận thở dài: "Sớm biết các ngươi ăn bữa trưa thịnh soạn như vậy. Ta không có đi qua phòng ăn làm gì, ai dà, lại bỏ lỡ một bữa ăn ngon."

Mấy người Địch Áo cùng nở nụ cười, nói: "Nếu như vậy thì cứ mang về một ít."

"Cảm ơn hảo ý của các ngươi, thế nhưng xế chiều còn có việc." Hắn cười cười nói: "Ta tên là Tư Thản Bố Nặc, lần này tới là thay đạo sư ban bố nhiệm vụ cho các ngươi."

Mấy người Địch Áo tự giới thiệu một vòng, sau đó nhận lấy tờ giấy ghi chép nhiệm vụ. Sau khi nhìn kỹ rõ ràng nội dung phía trên, Địch Áo bỗng nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tới gã thanh niên tên là Tư Thản Bố Nặc: "Tại sao bỗng nhiên tách chúng ta ra?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đây là lệ cũ của học viện, nhiệm vụ không chỉ là nhằm vào cả đoàn đội, đôi khi sẽ để cho từng người đi thi hành." Tư Thản Bố Nặc nhận ra thái độ Địch Áo không đúng, mỉm cười hiền hòa nói: "Ta nghĩ đây là suy nghĩ cho các ngươi, trong tất cả tân sinh, thực lực của các ngươi coi như là mạnh. Nhưng bên trong đội ngũ vẫn còn có vài người thực lực không theo kịp."

Giờ phút này, trên mặt Địch Áo đã lộ ra thần sắc không vui. Tư Thản Bố Nặc vội vàng giải thích: "Ví như nhiệm vụ lần này là muốn các ngươi độc lập hoàn thành, nhưng đó không phải là tôn chỉ của học viện. Nói cho đúng hơn, muốn mỗi một học viên phải nhận được rèn luyện thích hợp mới là chuyện học viện cần làm."

"Rèn luyện thích hợp?" Địch Áo cười lạnh một tiếng: "Để cho chúng ta đi đối phó yêu thú hai lần tiến hóa cũng là rèn luyện thích hợp? Ngươi biết nếu lần đó chúng ta đi hết sẽ có hậu quả gì không?"

Tư Thản Bố Nặc gãi gãi đầu, thẹn thùng nói: "Lần trước đúng là học viện thất ngộ, nghe nói viện trưởng đại nhân đã tự mình hỏi tới. Các ngươi yên tâm, nhiệm vụ lần này đã điều tra qua rồi, hoàn toàn thích hợp với từng người một trong nhóm."

Địch Áo trầm mặc lại, bên phía học viện tự nhiên không thể nào làm hại bọn họ. Chỉ cần có Lôi Mông ở đây, có cho tiền bọn họ cũng không có lá gan đó. Chẳng qua là cách làm của học viện khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái nên hơi bực tức trong người mà thôi.

Thật ra Địch Áo không thể không thừa nhận, lời đối phương quả thật rất đúng. Thực lực Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ khá thấp, nhiệm vụ nhằm vào Cực Hạn võ sĩ thì các nàng căn bản không thể nào tham dự. Kết quả chính là những người như Địch Áo đi trước xử lý, vừa bảo đảm Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ an toàn, đồng thời cũng sẽ làm cho các nàng mất đi cơ hội rèn luyện.

Sự thật chính là sự thật, nhưng để cho Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ thoát ly bọn họ, tự mình đi hoàn thành nhiệm vụ thì Địch Áo bắt buộc phải lo lắng. Hắn rất hi vọng Tác Phỉ Á có thể tăng cường thực lực, nhưng lại sợ các nàng Tác Phỉ Á phát sinh chuyện gì ngoài ý giờ phút này tâm tình Địch Áo đang cực kỳ mâu thuẫn.

"Cho chúng ta xem một chút." Những người khác tiến lại gần xem nhiệm vụ trên tờ giấy. Trong đó có ghi hai nhiệm vụ, một là giết chết mười con Mật Lâm cự viên rồi mang răng nanh về. Nhiệm vụ còn lại là thu thập trường linh (lông dài) dưới cổ Thạch Kê, ngoài ra còn chú thích thực lực và vị trí hai loại yêu thú cặn kẽ, lại còn quy định hai nhiệm vụ này phải đồng thời tiến hành.

Dụng ý của học viện đã rất rõ ràng, Mật Lâm cự viên là do Cực Hạn võ sĩ đối phó, còn Thạch Kê là việc Quang Mang võ sĩ có thể đảm nhiệm. Lần trước lấy trộm trứng Hỏa Long Tích Dịch, học viện tất nhiên là phân tích thực lực đàn Hỏa Long Tích Dịch sai lầm. Thế nhưng Địch Áo cũng chọn lựa phương thức mưu lợi để hoàn thành, đúng như lời Tư Thản Bố Nặc nói, học viện luôn hi vọng mỗi một học viên đều được rèn luyện chứ không phải là riêng một người nào. Nói trắng ra nghĩ là Tử Vong Chi Ca không cần anh hùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK