Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, ta đi thử xem." Địch Áo thở dài, thật đúng là phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ nha, nhìn xem, phiền toái đã tới rồi này.

"Địch Áo, cẩn thận một chút." Tác Phỉ Á lo lắng nói, tuy thoạt nhìn con Hỏa Hống Thú kia đã một bộ hữu khí vô lực, nhưng dù sao hình thể vẫn còn, rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.

"Yên tâm đi, vạn nhất có chuyện gì thật thì chắn chắn ta sẽ chặn ở trước mặt Địch Áo." Ca Đốn lời thề son sắt nói, kỳ thật hắn cũng biết yêu cầu của mình có chút đường đột, bất quá con Hỏa Hống Thú này quả thật quá quan trọng với hắn.

"Ngươi? Hay là thôi đi, chờ ngươi kịp phản ứng thì phỏng chừng ta đã sớm bị Hỏa Hống Thú xử lý." Địch Áo vừa đi về phía Hỏa Hống Thú, vừa cười nói.

Sắc mặt Ca Đốn bị kiềm hãm, bất quá hắn biết Địch Áo nói thật, ngay cả Phong Hệ võ sĩ cũng không kịp làm ra phản ứng thì hắn cũng không làm gì được.

Do dự một chút, Ca Đốn vẫn đi theo, trong lòng quyết định chủ ý, dù gì đi nữa cũng không để Địch Áo bị thương.

Hỏa Hống Thú thấy Địch Áo và Ca Đốn đi tới, nhất thời mạnh mẽ đứng dậy, cúi đầu, đưa hai sừng hướng về phía Địch Áo và CA Đốn, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ.

"Ngươi đừng tới đây, tự ta đi." Địch Áo cũng không quay đầu lại nói với Ca Đốn. Đối với một con dã thú mà nói, nhất là một con dã thú bị thương tất nhiên sẽ giữ cảnh giác với nhân loại, lúc này càng nhiều người lại càng khó đánh mất địch ý của Hỏa Hống Thú.

Tuy rằng Hỏa Hống Thú không rõ lắm mục đích của Địch Áo, nhưng thấy Địch Áo vẫn đứng ở đằng đó, không làm ra hành động công kích gì cũng dần bình tĩnh lại, trừng một đôi ánh mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Địch Áo, xem ra vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Hai tay Địch Áo chậm rãi mở ra, ý bảo không có vũ khí, sau đó lại chỉ chỉ cái chân bị thương của Hỏa Hống Thú.

Trong mắt Hỏa Hống Thú toát ra một tia nghi hoặc, hiển nhiên vẫn không hiểu được nhân loại kỳ quái trước mặt mình muốn làm cái gì.

Lúc này Địch Áo bắt đầu động, thong thả đi từng bước về phía Hỏa Hống Thú. Kỳ thật đại đa số dã thú đều vậy, khi nhân loại không xâm phạm đến chúng thì chúng rất ít khi chủ động công kích nhân loại. Chuyện khó giải quyết nhất vẫn là vừa rồi, con Hỏa Hống Thú này mới bị đám người Trân Lâm công kích qua nên lúc này là lúc nó cảnh giác nhất.

Hành động của Địch Áo kỳ thật có chút mạo hiểm, tốc độ của Hỏa Hống Thú tất cả mọi người đều nhìn thấy, lấy thực lực hiện tại của Địch Áo, muốn trong nháy mắt tránh thoát quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.

Cước bộ của Địch Áo không chút do dự, thong thả mà kiên định, dần dần đến gần Hỏa Hống Thú. Tất nhiên có nguy hiểm nhưng so với việc thu lấy nó quả thật hồi báo cũng không kém là bao.

Mà Hỏa Hống Thú thấy ánh mắt Địch Áo dừng ở trên người mình, vội bày ra tư thế như gặp đại địch, lùi về sau vài bước. Địch Áo thật cẩn thận đi về phía trước, thời khắc đề phòng Hỏa Hống Thú đột nhiên bạo xuất.

Trên thực tế, đến bây giờ con Hỏa Hống Thú này còn đứng được đã là một chuyện rất khó rồi. Đầu tiên là giãy đóng băng, sau lại phóng xuất hỏa cầu, lúc đấy đã dùng hết khí lực rồi. Sở dĩ không ngã xuống là vì cỗ ý chí mãnh liệt ở sâu đáy lòng chống đỡ, tựa hồ có một ít dã thú thiên sinh để chiến đấu, chỉ cần chưa đến giây phút cuối cùng sẽ vĩnh viễn không khuất phục.

Địch Áo có thể thấy được sự phẫn nộ và không cam lòng từ trong mắt Hỏa Hống Thú, thoáng tạm dừng một chút, sau đó hắn tiếp tục từ từ đi đến bên cạnh Hỏa Hống Thú, muốn nhìn kỹ xem vết thương ở chân nó, nhưng Hỏa Hống Thú cố hết sức chuyển mình qua một bên, vẫn dùng hai sức nhọn chỉ về phía Địch Áo.

Vì thế Địch Áo đành phải tiếp tục đi qua một bên, tình hình nơi này có chút quái dị, thoạt nhìn giống như Địch Áo từ từ đi quanh Hỏa Hống Thú, mà Hỏa Hống Thú cũng chuyển động vòng vòng theo hắn. Có điều thân thể nó chỉ có thể dùng ba cái chân để chống đỡ, hiển nhiên có chút không chịu nổi phụ hà từ động tác này, nhiều lần suýt té ngã.

Chợt Địch Áo phát hiện ra một biện pháp tốt, cứ tiếp tục đi như vậy thì sớm hay muộn gì con Hỏa Hống Thú này cũng sẽ té.

Quả nhiên sau khi Địch Áo đi hơn mười vòng, Hỏa Hống Thú vốn bảo trì cân bằng không tốt rốt cục bị Địch Áo làm cho chóng mặt, lảo đảo ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, cát bắn tung tóe lên mặt Địch Áo.

Cũng không phải Địch Áo không trốn được mà lúc này hắn không dám làm ra động tác quá lớn để tránh Hỏa Hống Thú cảm thấy bất an, dù sao không phải chữa khỏi miệng vết thương là xong mà còn phải làm Hỏa Hống Thú đánh mất địch ý với đám người mình. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Địch Áo chậm rãi ngồi xuống, tay đưa về phía chân bị thương của Hỏa Hống Thú, Hỏa Hống Thú phát hiện động tác của Địch Áo, chân bị thương mạnh mẽ run rẩy một chút nhưng cũng chỉ đến thế, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có thì sao có thể ngăn cản Địch Áo đây?

Lúc này Địch Áo mới nhìn rõ, cái chân này của Hỏa Hống Thú quả thật vô cùng thê thảm, chung quanh đều là da thịt bị xé rách, tất cả đều là vết thương của Tích Dịch cắn xé để lại, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, thậm chí lộ ra cả xương cốt.

Trên toàn bộ cái đùi không có một chỗ hoàn hảo, căn bản không thể xuống tay được.

Mà lúc này Hỏa Hống Thú cũng nhận ra được nhân loại này tựa hồ khác những người mình thấy, vừa không thương tổn nó, cũng không bắt giữ nó, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn miệng vết thương của nó, trong mắt không khỏi toát ra vài phần mê hoặc.

"Tìm ít băng vải và dây thừng, ngươi lại đi hỏi Tác Luân một chút xem có thuốc trị thương không..." Địch Áo quay đầu nói với Ca Đốn, võ sĩ không cần thuốc trị thương, vận chuyển nguyên lực là loại phương pháp chữa trị tốt nhất rồi nhưng với người thường mà nói, chỉ có thể dựa vào thuốc trị thương. Địch Áo không biết cái loại thuốc trị thương này có hiệu quả với Hỏa Hống Thú không nhưng ít nhiều phải thử một chút.

Ca Đốn ngẩn ra, sau lại lộ ra vẻ vui mừng. Nếu Địch Áo nói như vậy hiển nhiên là có hy vọng chữa khỏi Hỏa Hống Thú, vội vàng xoay người chạy về phía đoàn xe.

Không lâu sau, Ca Đốn mang theo băng vải và thuốc trị thương quay về, từ thật xa ném cho Địch Áo.

Địch Áo thật cẩn thận lui về sau mấy bước, nhặt băng vải lên, sau đó đến phía sau cái chân bị thương của Hỏa Hống Thú.

Thân thể Hỏa Hống Thú run lên, giãy dụa xoay nửa vòng, dùng hai sừng nhọn nhắm ngay Địch Áo.

"Địch Áo, cẩn thận..." Ca Đốn kêu lên, thông qua đợt chiến đấu vừa rồi, hắn đã nhìn ra mỗi khi Hỏa Hống Thú phát động công kích, hai đầu nhọn đều tản mát ra hồng quang yêu dị.

Địch Áo lập tức dừng động tác, trên thực tế, sức quan sát của hắn mạnh hơn Ca Đốn nhiều, cũng hiểu được hai sừng đỏ lên có nghĩa là gì.

Đứng nhìn chằm chằm cùng Hỏa Hống Thú một lát, Địch Áo linh cơ vừa động, nhẹ nhàng huýt sáo.

Hỏa Hống Thú vẫn đứng im, khẩn trương nhìn chằm chằm Địch Áo.

Lúc đầu là thử thanh, dần dần điệu sáo càng ngày càng liên miên không dứt, cuối cùng hợp thành một khúc nhạc nhỏ du dương êm ả.

Ca từ che dấu ở bên trong là: Hãy để chúng ta cùng nhau vượt sóng, thuyền nhỏ ra khơi...

Thứ như âm nhạc hẳn là ở đâu cũng có tác dụng, ngay cả ở thế giới kia, phi thuyền bay vào sâu trong vũ trụ cũng mang theo đĩa nhạc là một minh chứng hữu lực nhất. Cho nên, Địch Áo muốn thử xem có hữu hiệu hay không.

Trong sa mạc mênh mông vô bờ chỉ còn lại tiếng sáo của Địch Áo, không thể không thừa nhận, tạo nghệ của Địch Áo ở mặt này vượt qua kỹ xảo chiến đấu rất xa, bất quá, trước kia luyện huýt sáo chỉ để đùa giỡn nữ đồng học, bây giờ lại dùng để trấn an Hỏa Hống Thú.

"Địch Áo còn biết cái này nữa à..." Lôi Mông thì thào nói.

Tiếng huýt sáo du dương mà uyển chuyển phiêu đãng khắp thiên địa, Tác Phỉ Á cười nhẹ, nàng không ngờ Địch Áo có kiên nhẫn đến vậy. Lúc này trong đầu nàng xuất hiện một bức ảnh huyền ảo, Địch Áo ngồi trên giường, nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi, mà trong nôi lại có một đứa nhỏ của bọn họ vừa xuất thế không bao lâu, Địch Áo dùng tiếng sáo nhẹ nhàng ru đứa nhỏ đi vào giấc ngủ.

"Tác Phỉ Á, trước kia ngươi từng nghe Địch Áo huýt sáo chưa?" Lôi Mông hỏi, thấy Tác Phỉ Á không phản ứng, thanh âm hắn cao lên một chút: "Tác Phỉ Á?"

"Không... không có..." Tác Phỉ Á như mới bừng tỉnh trong mộng, có chút kinh hoảng trả lời.

Hỏa Hống Thú lẳng lặng nhìn Địch Áo, hồng quang trên sừng nhọn cũng dần dần ảm đạm xuống, mà đầu cũng ngày càng thấp, toàn bộ thân mình đều núp sau hai sừng.

Địch Áo không ngừng huýt sáo, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm vào vết thương trên đùi Hỏa Hống Thú, thấy Hỏa Hống Thú không có phản ứng mới lấy thuốc trị thương, mở nắp, đổ lên vết thương, sau đấy dùng băng vải băng bó.

Kỳ thật năng lực khôi phục của loại Yêu Thú biến dị này rất cường đại, mà việc Địch Áo cần làm vẻn vẹn là khống chế không cho đổ máu, việc này cũng không khó.

Dùng chừng mười phút, cuối cùng Địch Áo cũng băng bó được vết thương chân của Hỏa Hống Thú, mà điệu sáo của hắn vẫn chưa từng gián đoạn, cuối cùng, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt trên lưng Hỏa Hống Thú, vừa rồi hắn cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể Hỏa Hống Thú cao hơn dã thú nhiều lắm, sờ có chút phỏng tay.

Thấy một màn này, biểu tình của Ca Đốn có chút quái dị, lúc trước khi Địch Áo trị thương cho hắn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, chẳng lẽ hắn còn kém một con Hỏa Hống Thú?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK