Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo mọi người chia nhau ra tu luyện, nhóm nữ tử Tác Phỉ Á có thể ở chung một chỗ, bởi vì các nàng đều là Thủy hệ võ sĩ. Còn đám người Địch Áo và Ca Đốn nhất định phải tách ra là vì thuộc tính nguyên lực không giống sẽ gây ảnh hưởng lẫn nhau.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn, mọi người mới đoàn tụ chung một chỗ ăn bữa tối, sau đó cùng nhau đi dạo và hoạt động gân cốt một chút. Đó là môn bắt buộc mỗi ngày, vừa có thể tận dụng thời gian trao đổi tâm đắc với nhau, vừa nói ra chỗ bản thân mình không hiểu, rồi cả đám hợp lại lý giải, chung quy sẽ dễ dàng hơn tự mình đi quanh co có thể dẫn đến tu luyện sai lầm.

Đôi khi sẽ học viên gần đó đi ngang qua, cái tên Đạt Nhĩ Sâm đòi mua Ca Đốn Hỏa Hống Thú cũng ở trong đó. Bọn họ đứng ở xa xa thấy đám người Địch Áo đều lộ ra sắc mặt vô cùng kỳ lạ, còn hướng bên này chỉ chỉ chõ chõ khiến cho đám người Địch Áo rất là khó chịu.

Chốc lát sau, Phổ Lai Tư và các bạn của hắn đi tới. Bọn họ lộ vẻ mỏi mệt, quần áo xốc xếch khó coi, tựa hồ mới vừa trải qua một trận chiến đấu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cho tới khi nhìn thấy đám người Địch Áo, Phổ Lai Tư hơi do dự một lát rồi định đi tới. Kết quả lại bị bằng hữu túm lại, thần sắc của bọn họ không khác gì cái tên Đạt Nhĩ Sâm và những học viên khác.

Thế nhưng, sau đó Phổ Lai Tư vẫn kiếm cớ đi ra ngoài, vội vã đi tới gần hạ giọng xuống thật thấp, câu nói đầu tiên dĩ nhiên là: "Lôi Mông, ngươi điên rồi hả?"

"Hả? Ta thế nào?" Lôi Mông khó hiểu hỏi ngược lại.

Đám người Địch Áo cũng hai mặt nhìn nhau không hiểu gì cả, bọn họ có thể ý thức được nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Nếu không, thần sắc mọi người không thể nào quỷ dị như vậy.

"Ngươi còn giả bộ hồ đồ?" Phổ Lai Tư nóng nảy kêu lên: "Ngày hôm qua không phải là ngươi đi tìm viện trưởng đại nhân phản ứng vấn đề phân nhiệm vụ hay sao? Ai bảo ngươi đập hỏng cửa phòng viện trưởng đại nhân chứ?"

"Ta... ta không có..." Lôi Mông ôm một bụng oan khuất nhưng không thể nói ra.

"Còn nói không có?" Phổ Lai Tư làm ra vẻ vô cùng đau đớn nói: "Chuyện này đã truyền khắp Tử Vong Chi Ca học viện rồi. Lôi Mông ơi là Lôi Mông, ngươi bảo ta nên nói gì với ngươi đây?"

"Ta thật sự không có." Lôi Mông cơ hồ muốn chỉ tay lên trời mà thề.

"Đạo sư nói lúc ấy tiếng viện trưởng đại nhân hét ầm lên truyền ra xa tới vài dặm, ngươi còn định gạt ai hả?" Phổ Lai Tư cười khổ nói: "Lôi Mông, ta biết ngươi xuất thân rất cao, nhất định là từ đại gia tộc ở đế đô."

"Tại sao nói như vậy?" Y Toa Bối Nhĩ tò mò hỏi.

"Còn phải giải thích sao? Nếu như không phải vậy, hắn có dám đập phá cửa phòng viện trưởng đại nhân không? Thậm chí còn chọc cho viện trưởng đại nhân nổi giận lôi đình, mà bây giờ vẫn có thể sống sót sờ sờ đứng ở trước mặt chúng ta, đây chính là một minh chứng rõ ràng." Phổ Lai Tư nói, sau đó lại dời tầm mắt chuyển lên trên người Lôi Mông: "Nhưng xuất thân tốt tuyệt đối không phải là lý do ngươi có thể gây rối ở Tử Vong Chi Ca học viện. Lôi Mông ơi là Lôi Mông, đừng bảo là ngươi, coi như là phó viện trưởng Tử Vong Chi Ca học viện cũng không dám càn rõ trước mặt viện trưởng đại nhân đó, biết không?"

"Ta không có làm mà." Lôi Mông cũng cười khổ nói: "Cánh cửa kia quá nát, ta chỉ gõ tùy tiện mấy cái nó liền tự ngã, có thể trách ta sao?"

"Tại sao người khác gõ không có chuyện gì, ngươi gõ một cái là nó ngã?" Phổ Lai Tư nói.

Đám người Địch Áo cũng tái mặt, chẳng trách những học viên kia thấy bọn họ đều lộ ra thần sắc quái dị như vậy, thậm chí khiến cho bọn họ cảm giác như tránh xa rắn rết vì sợ phát sinh liên quan với bọn họ, thì ra là sợ dính líu tới chuyện này.

"Ta không phải cố ý." Lôi Mông gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Ta gõ hồi lâu nhưng bên trong không có phản ứng, cho nên mới dùng khí lực lớn hơn một chút, ai có thể ngờ được cánh cửa kia cũ quá..."

"Lôi Mông, có phải ngươi nghĩ rằng có người gài bẫy ngươi hay không?" Ca Đốn chậm rãi nói, viện trưởng Tư Thản Sâm coi như là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù không có tấn thăng lên Thần Vũ Giả nhưng có thể làm chiến hữu của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn hiển nhiên phải có năng lực phi phàm. Cho dù Lôi Mông là cháu ruột của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cũng tuyệt đối không có tư cách đi tìm Tư Thản Sâm gây chuyện.

"Ta nói tất cả đều là sự thật, ta không hề cố ý." Lôi Mông cũng gấp đến điên ruột lên rồi: "Mụ nội nó, nói hết chưa? Ngày hôm qua bị lão già kia mắng mấy canh giờ, hôm nay các ngươi lại cầm chuyện này ra kể lể không tha, còn để cho ta thời gian để thở không hả?"

"Lôi Mông, đây là đại sự quan hệ đến an nguy của mọi người." Sắc mặt Địch Áo không tốt chút nào, nếu như Tư Thản Sâm ghi hận trong lòng chắc chắn sẽ không làm gì đối với Lôi Mông. Nhưng gần lửa thì dễ cháy, tình cảnh của bọn họ nhất định không tốt lắm, thậm chí có thể bị Tư Thản Sâm dùng biện pháp thương tổn bọn họ để trả thù Lôi Mông.

"Ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không có vấn đề ." Lôi Mông bắt buộc phải chỉ tay lên trời hạ lời thề son sắt.

"Nếu đã vậy, không bằng … chúng ta len lén chạy trốn?" Ca Đốn nói, hắn không dám tin tưởng lời thề của Lôi Mông.

Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã liên hồi, quả thực là bất đắc dĩ tới cực điểm: "Những người khác không rõ ràng nhưng các ngươi vẫn phải phải hiểu chứ? Cùng lắm thì hắn chỉ có thể đuổi ta đuổi đế đô mà thôi, không thể nào cố tình gây chuyện với ta được?"

Lôi Mông nhìn thoáng qua vẻ mặt mấy người, bỗng nhiên tỉnh ngộ ra vấn đề: "Có phải là các người lo lắng hắn bắt nạt mình không?" Mọi người im lặng không lên tiếng, coi như là chấp nhận lời Lôi Mông nói.

Lôi Mông vừa tức giận vừa buồn cười, nhẹ giọng nói: "Ta thấy rằng tâm lý của các ngươi quá cứng ngắc đi? Người ta đường đường là cường giả Thánh cấp, là viện trưởng Tử Vong Chi Ca. Chẳng lẽ ngay cả điểm độ lượng nho nhỏ này cũng không có? Đừng nói ta vốn không phải cố ý, coi như là cố tình đi nữa cũng chỉ là một cánh cửa mà thôi, cho dù người ta khí lượng nhỏ nhặt đến mức nào cũng không thể lấy đó làm cớ được mà? Nói ra còn không phải khiến cho người ta cười đến rụng răng?

Thật ra không phải là mấy người Địch Áo thần hồn nát thần tính, mà là dọc theo con đường đi tới nay, phần lớn thời gian căn toàn là lẩn trốn hoặc ẩn núp. Không nói trước Miêu Tử là một tồn tại đặc thù, chỉ riêng là thân phận nhóm Địch Áo và những tinh thần kết tinh, tinh thần hạch cũng đủ để bọn họ phải cẩn thận ứng phó. Tư Thản Sâm là chiến hữu của Sư Tâm Vương không sai, nhưng Địch Áo bây giờ vẫn chưa rõ ràng thái độ Sư Tâm Vương như thế nào, làm sao dám khẳng định Tư Thản Sâm sẽ không có ác ý đối với bọn họ.

Chuyện này không liên quan gì tới việc tín nhiệm Lôi Mông hay không, mà là vì thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn làm cho bọn họ cảm thấy nguy cơ dâng lên trong lòng.

"Bọn họ nói ở rất xa vẫn có thể nghe thấy thanh âm Tư Thản Sâm viện trưởng?"

"Thôi mà !" Lôi Mông cười khổ nói: "Từ nhỏ hắn đã nhìn ta không thuận mắt rồi, bây giờ cũng như vậy, la mắng ta mấy câu là một chuyện rất bình thường?

Mấy người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, Lôi Mông còn có đoạn kinh nghiệm này?

"Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ? Cẩn thận nói ra xem nào, tại sao hắn nhìn ngươi không thuận mắt?" Địch Áo hỏi.

"Ta làm sao biết?" Lôi Mông thẹn quá thành giận, hắn dĩ nhiên nói ra tình huống thật sự. Bởi vì như vậy chẳng phải cho thấy hắn khinh nghèo yêu giàu?

"Y như ta thấy ngươi không vừa mắt vậy, có cần lý do không? Hoàn toàn không cần nha!" Lôi Mông dời sang đề tài khác rất xảo diệu, lập tức chỉa đầu mâu về phía Ca Đốn.

Ca Đốn đầu tiên là ngây người ra, sau đó trừng mắt lên, sừng sộ: "Ngươi cho rằng ta thấy ngươi thuận mắt hả? Chớ có tự mình tự tung tự tác."

Mặc trong lời dù Lôi Mông nói có che giấu một vài chuyện, nhưng tin tức lộ ra đã đầy đủ lắm rồi. Nếu lúc nhỏ Tư Thản Sâm đã nhận thức Lôi Mông, vậy thì thân phận Lôi Mông không chỉ là cháu ruột Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, đồng thời cũng là vãn bối Tư Thản Sâm. Hẳn là không thể chỉ vì một cánh cửa mà nổi giận lôi đình, trong chuyện này phải có nguyên nhân khác.

Về phần nguyên nhân đó đến tột cùng là gì, nếu Lôi Mông không muốn nói ra thì mấy người Địch Áo cũng không tiếp tục truy vấn. Ai mà không có một vài bí mật của riêng mình chứ? Chỉ cần Tư Thản Sâm không làm gì đối phó bọn họ là tốt rồi.

Phổ Lai Tư đứng ở một bên càng nghe càng kinh hãi, lúc nhỏ Lôi Mông từng gặp Tư Thản Sâm? Điều này sao có thể được? Bất kỳ người nào trong Sư Tâm đế quốc cũng biết Tư Thản Sâm viện trưởng đã mấy chục năm không rời khỏi Tử Vong Chi Ca học viện. Nếu như điều Lôi Mông nói là sự thật, vậy thì cái người mà Tư Thản Sâm phải lặng lẽ rời khỏi học viện đi gặp sẽ có thân phận gì? Phổ Lai Tư từ từ nhớ lại, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy gia tộc sau lưng Lôi Mông tuyệt đối không thể coi thường. Giờ phút này Phổ Lai Tư bỗng nhiên cảm thấy mình rất may mắn, bản thân mình và đám người Lôi Mông mặc dù vẫn không thể coi là bằng hữu, nhưng ít ra quan hệ cũng không tệ. Không giống như thằng ngốc Ước Sắt Phu kia, Phổ Lai Tư bây giờ bắt đầu tỉnh ngộ, có lẽ Ước Sắt Phu biến mất là do nguyên nhân sâu xa nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK