Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngõa Tây Lý yên lặng đứng ở trong đình viện, mặc dù trận tỷ thí lúc nãy khiến hắn cực kỳ mỏi mệt, cũng biết mình cần nghỉ ngơi nhưng trong lòng hắn vẫn sóng gió ngập trời, rất khó khôi phục bình tĩnh.

Từng hình ảnh chiến đấu lướt nhanh qua đầu hắn, song phương đều di chuyển siêu việt cực hạn tốc độ, bí kỹ chủ chiến chỉ có mỗi Phong Ngân làm cho sinh ra cảm giác quái dị giống như là đang giao thủ với chính mình vậy.

Địch Uy là do hắn tự tay nuôi lớn, đồng thời cũng truyền thụ tất cả kinh nghiệm và kỹ xảo không hề giấu diếm, Địch Uy cũng rất cố gắng học tập tất cả ưu điểm của hắn. Địch Uy hiểu rõ hắn bởi vì từng sống sau lưng hắn trong thời gian dài, hắn cũng hiểu rõ Địch Uy bởi vì tận mắt thấy toàn bộ quá trình Địch Uy trưởng thành.

Dĩ nhiên hai người cũng có chỗ khác nhau, Địch Uy buông thả Phong Ngân có khí phách quét ngang thiên hạ, Ngõa Tây Lý Phong Ngân linh động và phiêu dật. Người trước giống như đại tướng trấn giữ biên cương, chỉ huy thiên quân vạn mã, người sau lại là hiệp khách hành tung bất định, là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Bọn họ đều tận lực điều động Phong nguyên lực có trong thiên địa, tựa hồ thế giới bị chia làm hai nửa, hai cổ Phong nguyên lực đối địch không ngừng va chạm vào nhau, chèn ép lẫn nhau, đánh được một lúc Ngõa Tây Lý biết hắn lâm vào hạ phong.

Nếu như là bị Địch Áo vượt qua, Ngõa Tây Lý sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng bị tên nghịch đồ áp chế khiến cho hắn không chịu được, mất mác trong nội tâm không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

"Địch Áo." Ngõa Tây Lý đột nhiên mở miệng.

"Lão sư." Địch Áo vẫn im lặng đứng ở sau lưng Ngõa Tây Lý vội vàng đáp. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ngươi biết Thần Điển có ý nghĩa gì đối với ta không?" Ngõa Tây Lý chậm rãi nói, tinh thần của hắn đang hoảng hốt bất chợt. Rất nhiều năm trước cũng có một hài tử giống như Địch Áo vậy, luôn luôn im lặng đứng ở phía sau nghe hắn chỉ dạy, ghi nhớ mỗi một lần hắn miêu tả cảm thụ về lực lượng. Khi đó hắn không có phòng bị, cũng không nghĩ tới tương lai sẽ trở nên tàn khốc như thế, nhưng ngã đau một lần, hiện tại hắn đã có đầy đủ sự phòng bị, thanh niên đang đứng phía sau hắn lại dùng hành động thực tế hóa giải trạng thái cảnh giác của hắn từng chút từng chút.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng Địch Áo đánh chết Thủ hộ giả Phù Y rồi cắm đầu chạy trốn là Ngõa Tây Lý cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này thật sự rất sợ hãi. Dưới tình huống biết rõ chênh lệch thực lực quá xa vẫn có thể quên mình xông ra, cố gắng hấp dẫn tất cả kẻ địch chú ý sáng tạo một đường sinh cơ cho các bằng hữu, ngay cả một người như vậy mà không tin tưởng, hắn còn có thể tin tưởng ai đây?

Hơn nữa còn hoàn toàn tín nhiệm, giao bảo vật vô giá Thần Điển cho hắn, hắn còn có thể yêu cầu cái gì xa vời nữa đây? Vậy là đủ rồi.

Nhà của hắn đã bị Quân Đồ Minh triệt để hủy diệt, giờ phút này hắn lại có một gia đình mới.

"Không biết." Địch Áo đáp.

"Loại cảm giác này giống như một người sắp chết khát trong sa mạc đột nhiên thấy được dòng cam tuyền." Ngõa Tây Lý cười cười: "Thứ này không chỉ giúp ta cảm ngộ, thậm chí là trọng sinh."

"Trọng sinh?" Địch Áo vừa mừng vừa sợ, tựa hồ Ngõa Tây Lý có được lợi ích không nhỏ từ đó.

"Nếu như không có Thần Điển, ở trong trận chiến lúc nãy có lẽ ta đã thua từ sớm." Ngõa Tây Lý mỉm cười càng lúc càng sảng khoái: "Mặc dù những người đó liên tiếp vẫn lạc theo năm tháng, nhưng không có nghĩa là bọn họ thất bại. Bọn họ lĩnh ngộ nguyên lực không hề thua kém chúng ta, Thần Điển là kết tinh trí tuệ của vô số cường giả, giá trị của nó là không thể đo lường, biết không? Có vài đoạn ở trong đó thật sự làm cho ta mừng rỡ như lụm được chí bảo, cũng có vài đoạn đưa ta vào ý cảnh sâu xa, rất lâu rất lâu vẫn không nỡ lui ra ngoài."

"Lão sư, ngài đánh bại hắn?" Địch Áo cuối cùng đã tìm được cơ hội hỏi vấn đề then chốt.

"Không, hiện tại hắn đã mạnh hơn ta, ta không có cơ hội." Ngõa Tây Lý lắc đầu nói: "Trừ phi hắn nguyện ý thừa nhận một đòn siêu hạn kỹ của ta."

"Hắn đâu? Vẫn còn ở nơi này?" Địch Áo ngây ngẩn cả người.

"Hắn là người cực kỳ thông minh, có thể đã rời khỏi đây rồi." Hai mắt Ngõa Tây Lý lấp lánh hữu thần, kể từ khi bắt đầu chạy trốn tới nay hắn vẫn sống trong thống khổ và tự trách, tâm linh cũng bị thù hận mịt mờ che mắt. Có thể nói nếu như không có lực lượng vô cùng mạnh mẽ chống đỡ, hắn đã biến thành một lão già điên khùng gần đất xa trời rồi.

Lúc mới nhìn thấy Địch Áo, hắn đã nói tính mạng của mình gần cạn kiệt, một người luôn giắt chữ chết nơi khóe miệng, tùy thời khắc chuẩn bị tiếp nhận dấu chấm kết thúc cuộc sống, làm sao có thể sinh ra hứng thú đối với chuyện gì, làm sao ánh mắt có thần được?

Trận chiến này đối với Ngõa Tây Lý là một trận đánh phá rồi lại lập, Địch Áo mang hi vọng đến cho hắn, còn có linh cảm tự hắn nắm giữ được ở trong chiến đấu, nói hắn vừa được trọng sinh cũng không sai.

Ngõa Tây Lý khôi phục thần trí sáng suốt lập tức trở lại là vương giả trong thế giới hắc ám, Phong Ngân lại được hồi sinh.

Ngõa Tây Lý cường đại không chỉ là lực lượng của hắn, mà là vô số lần tỷ thí, vô số lần đấu tâm đấu trí, vô số lần truy sát cùng bị truy sát, hắn đã rèn luyện ra trí tuệ, kinh nghiệm, kỹ xảo đủ để hắn đứng vững vàng trên đỉnh đại lục.

Địch Uy cường đại nhất là vì hắn có một đạo sư tốt, nếu không có Ngõa Tây Lý tận tâm tài bồi, hắn tính là cái gì?

Ngõa Tây Lý lại hoàn toàn khác hẳn, từ khi đi theo bên cạnh Quân Đồ Minh đại đế, hắn trải qua không biết bao nhiêu lần khiêu chiến, bao nhiêu lần đấu đá nội bộ, đối kháng Thần Vực, đối kháng Thiên Không Thành, đối kháng Sư Tâm đế quốc, hoàn toàn là một đường gió tanh mưa máu mới đột phá tới cảnh giới hiện tại.

Có lẽ Địch Uy cố ý tạo ra cho mình một phong cách khác là vì hắn biết nếu đi theo con đường của Ngõa Tây Lý, hắn căn bản không có biện pháp vượt qua, bởi vì hắn không có cơ hội tôi luyện tương đồng.

Sau mỗi một lần đại quyết chiến, bài vị của các cường giả dưới trướng Quân Đồ Minh đại đế sẽ xuất hiện biến hóa, có người vẫn lạc, có người thăng hoa, có thể còn sống tới ngày nay, tùy tiện tìm một người đứng ra cũng có khả năng làm cho thiên địa biến sắc.

"Hắn đi rồi?" Địch Áo cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.

"Biết tại sao ta phản bội Quân Đồ Minh đại đế không?" Không đợi Địch Áo trả lời, Ngõa Tây Lý đã nói ra đáp án: "Bởi vì cho dù ta có giữ vững lòng trung thành hay không, kết quả của ta đều giống nhau."

"Tại sao?"

"Sau khi Thần Vực bị hủy diệt, trên đại lục xuất hiện một lời đồn đãi." Ngõa Tây Lý mỉm cười nói: "Nếu như có người đủ khả năng giết Quân Đồ Minh đại đế đang lên như mặt trời ban trưa, người đó nhất định là Ngõa Tây Lý."

"Hình như là có người cố ý truyền bá lời đồn đãi?" Địch Áo phản ứng rất nhanh, lập tức ý thức được lời đồn đãi này sẽ tạo thành tai nạn rất lớn đối với Ngõa Tây Lý.

"Không sai !" Ngõa Tây Lý dùng thưởng thức ánh mắt nhìn Địch Áo một cái: "Lời đồn đãi truyền ra từ Thiên Không Thành, bọn họ không có biện pháp bắt ta liền nghĩ ra thủ pháp mượn đao giết người, khiến cho Quân Đồ Minh nghi kỵ, dùng Quân Đồ Minh để đối phó ta. Ha hả. Có thể làm cho Quân Đồ Minh đại đế cảm thấy bất an, không biết đây là vinh hạnh của ta hay là bất hạnh đây."

"Thiên Không thành cũng quá vô sỉ đi?" Địch Áo nói.

"Tiểu tử ngốc, chúng ta ở hai trận doanh đối địch, không có gì phải kinh ngạc." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói: "Lực lượng của Địch Uy được ta truyền thừa, cũng có nguyên lực dị hoá là Phong Ngân. Nếu như Quân Đồ Minh cảm thấy bất an đối với ta, vậy thì cũng sẽ hoài nghi Địch Uy, nếu giết ta thì hắn chính là người duy nhất nắm giữ Phong Ngân, ngươi hiểu chưa?"

"Nói cách khác, một khi không có ngài, lại hủy diệt hắn, trên thế giới sẽ không còn Phong Ngân nữa." Địch Áo gật đầu: "Hắn lo lắng Quân Đồ Minh."

"Ừ, gần như thế !" Ngõa Tây Lý than nhẹ một tiếng, sau đó cười khổ: "Không biết ta đang suy tư cái gì nữa? Hai năm rồi ta y như xác sống biết đi vậy, yên lặng du đãng trên đại lục. Sau khi gặp ngươi, ta mới cảm thấy nhân sinh có một ít niềm vui thú, thật ra. Đáng lẽ ta phải hiểu từ sớm, ta mới là bùa hộ mệnh của hắn, giết ta xong sẽ đến phiên hắn."

"Thế nào?" Địch Áo sửng sốt, nghe khẩu khí Ngõa Tây Lý hình như trận chiến lúc nãy cũng không chiếm được một chút ưu thế.

"Địch Áo, ngoại trừ ta và Tác Phỉ Á ra, còn có người hi vọng ngươi có thể nhanh chóng trưởng thành." Ngõa Tây Lý nói.

"Hắn?"

"Chỉ cần hắn không phải là người duy nhất nắm giữ Phong Ngân, hắn sẽ tạm thời an toàn." Ngõa Tây Lý cười cười: "Có ít người thật sự rất đáng buồn, khi hắn đứng ở trên đỉnh không hề úy kỵ khiêu chiến, thậm chí khát vọng có thể gặp được một đối thủ đáng giá hắn dùng toàn lực ứng phó. Thế nhưng cái chỗ kia quá cao, cũng quá lạnh, đứng trên đó quá lâu, ý chí chiến đấu của hắn từ từ thoái hóa, từ khát vọng khiêu chiến chuyển thành chán ghét, bài xích bất cứ uy hiếp gì, ha hả. Mặc dù hắn còn rất trẻ tuổi, nhưng tâm hắn đã khô mục không chịu nổi, có thể xem lời đồn đãi nhàm chán thành lời tiên đoán không tốt, ngươi có thấy hắn quá yếu ớt không?"

"Ha hả." Địch Áo cười cười, hắn đột nhiên phát hiện trên người Ngõa Tây Lý có thêm một thứ gì đó, hoặc có thể nói là thứ mà lúc trước Ngõa Tây Lý còn thiếu..

Đó chính là tự tin bễ nghễ thiên hạ.

Giờ phút này Ngõa Tây Lý nói nói cười cười, dùng giọng chế nhạo bình luận Thần Vũ Giả đệ nhất thiên hạ Quân Đồ Minh, hắn lúc này mới là Phong Ngân khiến cho vô số cường giả vừa nghe là sợ bể mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK