Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không nên dùng hắn để đùa giỡn." Lôi Mông khoát tay nói: "Chờ sau khi các ngươi đến đế đô, dĩ nhiên sẽ nghe nói đế những việc Khố Kỳ hay làm, ha hả."

"Một con người sẽ biến thành cái dạng gì một phần là do thiên tính của hắn, một phần là do sinh hoạt lâu ngày trong môi trường nào đó, còn có một bộ phận là do giáo dục mà thành." Ca Đốn nói: "Điều kiện sống của Khố Kỳ hẳn là không quá kém chứ?"

"Nên nói thế nào đây." Lôi Mông trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ca Đốn, lần đầu tiên ngươi biết mình không giống người khác, trong lòng sẽ có ý nghĩ gì?"

"Ta? Ta không có chỗ nào không giống người khác?" Ca Đốn nói.

"Ý ta là nhận thức đối với thế giới này đột nhiên thay đổi, từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng có kinh nghiệm như thế hả? Khi đó ngươi sẽ phát hiện những người chung quanh, còn có sự việc nào đó, hoặc là nhóm đồng niên bỗng nhiên thay đổi cách đối xử với ngươi."

Lôi Mông dừng lại lấy hơi, đồng thời suy nghĩ cách nói chuyện cho thích hợp: "Ví như ngươi đột nhiên phát hiện địa vị của mình vượt xa những người bên cạnh, mọi thứ tồn tại ở trong thế giới này tựa hồ đang xoay tròn chung quanh ngươi. Tất cả mọi người đều phải phục vụ cho ngươi, dĩ nhiên trước kia bọn họ cũng như vậy, nhưng bản thân ngươi chưa nhận ra điều đó, chỉ xem như một tập quán bình thường. Sau khi ngươi biết mình có quyền hạn rộng lớn vô cùng, bất kỳ chuyện gì xuất phát từ ngươi đều biến thành chân lý thì sao?"

Ca Đốn trầm mặc suy nghĩ, ánh mắt cũng biến đổi cực kỳ phức tạp.

"Ha ha, thoạt nhìn ngươi từng có kinh nghiệm này, lúc nào?"

"Khi Bái Tác Tư gánh tội thay ta, tiếp nhận trừng phạt." Ca Đốn thấp giọng nói: "Ta là một đứa nhỏ, hắn cũng thế. Cho nên lúc đó ta một mực nghĩ ngợi tại sao hắn lại cam tâm tình nguyện thừa nhận khổ nạn thay ta? Thế nhưng ta tuyệt đối không xem những chuyện đó như chân lý, cho nên ta chạy trốn ra ngoài."

"Ta cũng không nghĩ thế." Lôi Mông cười cười nói: "Nhưng tên Khố Kỳ kia lại cho là như thế."

"Cái tên Khố Kỳ đã làm rất nhiều việc xấu?" Y Toa Bối Nhĩ nói.

"Ha hả, nếu ta muốn kể hết tất cả chuyện xấu hắn từng làm từ đầu tới cuối. Đoán chừng ít nhất cũng phải nói mấy ngày mấy đêm." Lôi Mông nói: "Bởi vì trong lòng hắn đã có một chân lý, hắn là cao nhất, hắn rất là hưng phấn vì mình là người có địa vị cao nhất. Mặc dù đôi khi điều đó được thành lập trên sự thống khổ của người khác, nhưng đám bình dân hèn mọn phải cảm thấy vinh hạnh."

"Khố Kỳ là hậu duệ của Bất Hủ Vương, hẳn là phải có truyền thừa Bất Hủ chứ? Tại sao Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn có thể trơ mắt nhìn hắn đọa lạc mãi như vậy?" Ca Đốn nói.

"Ngươi cũng biết truyền thừa Bất Hủ? Ha ha, ta trước kia vẫn coi thường ngươi rồi." Lôi Mông cười nói.

"Ngươi một mực xem nhẹ ta cho nên ngươi vẫn đang cố gắng ảnh hưởng ta, không để cho ta đụng cái này, không để cho ta làm cái kia. Trên thực tế ta rất là cảm kích khi được ngài dốc lòng che chở, ta đứng ở đây chân thành cám ơn ngài, Lôi Mông nãi nãi." Ca Đốn thản nhiên nói.

Đám người Tác Phỉ Á phì cười thành tiến, Lôi Mông bắt đầu nghe thế còn mặt mày hớn hở, nhưng sau khi nghe mấy chữ cuối cùng, khuôn mặt của hắn cứng ngắc lại, hai tròng mắt trợn tròn xoe ngó chừng Ca Đốn.

"Các ngươi đừng làm rộn nữa." Tác Phỉ Á nói: "Lôi Mông, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề kia. Tại sao Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn để mặc cho Khố Kỳ đọa lạc?"

"Ta không rõ ràng chuyện này lắm." Lôi Mông trợn mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào Ca Đốn, hồi lâu sau mới chuyển tầm mắt sang nơi khác, lắc lắc đầu.

Con ngươi Y Toa Bối Nhĩ xoay một vòng, nói: "Bản thân ta có thể đoán được chút ít."

"À? Ngươi nói xem." Tác Phỉ Á hỏi.

"Cái tên Khố Kỳ kia không nhỏ tuổi chứ?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.

"Xem như gần bằng chúng ta." Lôi Mông nói.

"Có lẽ vẫn không có thấy ưu thế Bất Hủ truyền thừa trên người Khố Kỳ, cho nên Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đã bỏ mặc hắn." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Còn có thể là Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn không hi vọng trên đại lục xuất hiện một Bất Hủ Vương nào khác. Cho dù cái tư chất Khố Kỳ vô cùng tốt, Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn cũng sẽ biến hắn thành một người khốn kiếp bất trị."

"Ngươi nghĩ Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn xấu xa như vậy?" Lôi Mông buồn bực nói, trong lời nói tựa hồ có sự bất mãn: "Nếu như vậy tại sao còn phải mang Khố Kỳ về đế đô làm gì?"

"Không phải là ta nghĩ xấu Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, mà là chúng ta nhìn thấy thế giới này quá thuần khiết." Y Toa Bối Nhĩ mỉm cười nói: "Ví như nói, nếu cái tên Khố Kỳ kia sinh sống ở trong địa phương khác, bị các cường giả Thần Vực may mắn còn sống sót bảo vệ. Hắn sẽ có hi vọng trưởng thành thì sao? Thân là vương giả, dĩ nhiên phải khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay của mình mới là chân lý."

Đoàn người Địch Áo dừng lại ở Lôi Âu Na thành mấy ngày rồi sử dụng xe ngựa Y Cáp Mạc cung cấp chạy tới đế đô. Y Cáp Mạc muốn phái người hộ tống bọn họ nhưng bị Lôi Mông cự tuyệt, bởi vì làm như vậy bọn họ sẽ mất tự nhiên.

Mặc dù Y Cáp Mạc rất muốn giữ Lôi Mông ở lại thêm vài ngày để gia tăng tình cảm hai bên. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng hành trình của Lôi Mông không phải là người như hắn có tư cách quyết định. Bên phía đế đô đang có không biết bao nhiêu người chờ đợi hắn trở về.

Đưa tiến một đoạn đường rất xa, Y Cáp Mạc mới lưu luyến không rời quay trở lại phủ thành chủ, một gã võ sĩ đã sớm chờ ở chỗ này.

"Xử lý thỏa đáng chuyện kia chưa?" Y Cáp Mạc ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.

"Rồi, thưa đại nhân." Gã võ sĩ khom người trả lời.

"Vậy thì tốt." Y Cáp Mạc gật đầu, hai mắt khẽ híp lại, chuẩn bị có trò hay để nhìn rồi, thật đúng là đáng mong đợi mà.

Cách Lôi Âu Na thành rất xa là Phổ Lan thành, Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước đang xem một phong thư trong tay, cười cười khinh miệt, tiện tay ném tờ giấy sang một bên.

Một người trung niên đứng phía sau Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước tò mò cầm lên, đợi đến khi thấy rõ nội dung trong đó, nhất thời lộ ra thần sắc tức giận nói: "Phụ thân, cái tên Y Cáp Mạc thật là quá đáng. Hắn nghĩ mình là ai chứ?"

"Chuyện này có gì kỳ quái?" Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước cười cười nói: "Người ta dù sao đều là người từ trong Vương cung đi ra, khẩu khí hơi lớn cũng là bình thường."

"Không phải là một gã thị vệ hay sao?" Người trung niên cười lạnh nói: "Có khác gì một con chó? Hắn không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng chuyện này, muốn vuốt đuôi những người ở đế đô còn bảo chúng ta phải phối hợp với hắn? Tại sao phải làm thế?"

"Ngươi cứ nói đi?" Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước nhìn thoáng qua đứa con của mình: "Chỉ bằng vào chúng ta không chọc nổi những người ở đế đô, chuyện lần này cứ làm theo ý Y Cáp Mạc. Chờ sau khi chiêu đãi xong xuôi, thỏa mãn mọi yêu cầu của bọn họ là hết chuyện, số tiền thất thoát này ta vẫn còn chịu được."

"Phụ thân?" Người trung niên kia hơi ngạc nhiên, hắn biết rõ mâu thuẫn từ xưa đến nay giữa Y Cáp Mạc và phụ thân, vị trí thành chủ Lôi Âu Na thành vốn thuộc về hắn. Mặc dù Lôi Âu Na thành chỉ là một tòa thành nhỏ ở rìa biên giới đế quốc, nhưng bởi vì vị trí đặc thù, chỉ cần hắn có thể lên làm thành chủ có cơ hội tấn thăng lên Bá tước. Sau đó dựa vào vị trí này làm ván cầu, chưa chắc không có cơ hội tiến thêm một bước.

Người trung niên dĩ nhiên còn có con đường thứ hai có thể đi, đó là chờ đợi kế thừa tước vị của cha mình. Nhưng lực lượng Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước đang ở vào thời kỳ phát triển mạnh, có lẽ qua mấy chục năm nữa vẫn còn sống rất tốt. Hắn muốn thừa kế tước vị không biết phải đợi tới khi nào, người trung niên không muốn dừng lại ở vị trí Nam tước quá lâu. Ở trong Sư Tâm trong đế quốc mỗi khi muốn gia tăng tước vị đều phải trải qua quá trình khảo nghiệm rất nghiêm khắc, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ rất khó tìm được cơ hội thích hợp.

Nhưng hết thảy những điều đó lại bị Y Cáp Mạc từ trên trời rơi xuống phá hư hết, nếu quả thật là bị người trong tộc chiếm đoạt vị trí này, bọn họ sẽ không nói gì. Vấn đề là Y Cáp Mạc xuất thân bần hàn, có thể nói là không hề có bối cảnh, chẳng lẽ bản thân hắn không sánh bằng một tên nhà quê chân đất? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước tự nhiên rõ ràng con của mình đang suy nghĩ gì. Nếu như thời cơ thích hợp hắn sẽ không ngần ngại làm khó Y Cáp Mạc một lần. Nhưng lần này hiển nhiên là không được, trong thơ Y Cáp Mạc đã nói rất rõ ràng, người đến là thiếu gia của đại gia tộc, chỉ có điều thân phận không thích hợp tiết lộ cho hắn. Người có thể làm cho Y Cáp Mạc trịnh trọng như thế thì đúng là chuyện lạ, lai lịch dĩ nhiên sẽ không nhỏ, bản thân hắn không cần thiết tự rước họa vào thân.

"Thế nào? Bây giờ ngay cả lời của ta cũng không nghe rồi?" Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước nhíu mày, có tiếc rằng mình rèn sắt không thành thép: "Mọi việc đều phải động não cho nhiều vào, những người ở đế đô ngươi có thể chọc được sao? Cơ hội thu thập Y Cáp Mạc có không ít, nhưng lần này tuyệt đối không được."

Người trung niên biết điều ngậm miệng lại, cúi đầu thấp xuống, Cát Nhĩ Bá Đặc Hầu tước phất phất tay nói: "Đi báo cho đám người phía dưới hiểu rõ ràng đặc thù trong chuyện này, một khi phát hiện gì lạ phải lập tức phái người báo cho ta biết."

Người trung niên kính cẩn đáp ứng, nhưng vừa đi ra khỏi phủ thành chủ, trên mặt của hắn đã thay đổi sang vẻ mặt khác, nhếch miệng cười lạnh nói với tùy tòng của mình: "Buổi tối bảo Thản Đinh tới gặp ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK