Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Địch Áo tự nhiên không phản đối Mạc Lâm yêu cầu, có hai vị Thánh giả bảo hộ thì bọn họ sẽ được bảo đảm an toàn rất lớn, cho nên đoàn người chậm rãi đi vào trong cửa động tối om kia.

Nhờ có ánh mặt trời chiếu xạ, mấy người Địch Áo có thể thấy bên trong động tràn đầy khói bụi, hẳn là do cổ lực lượng lúc nãy thổi tung bụi đất lâu ngày trong động lên.

Mấy người Địch Áo đạp lên trên mặt đất vững chắc, từng cục đá xanh lớn nối liền nhau kéo dài vào trong. Đúng như lúc trước Địch Áo tưởng tượng, toàn bộ lòng núi đã bị đào rỗng rồi, từ chân núi lên đến đỉnh cao chừng sáu, bảy mươi thước tạo thành một không gian sâu và rộng rãi. Lúc ban đầu Địch Áo còn giật mình vì cánh cửa đá khổng lồ ở ngoài kia, nhưng khi bước chân vào đây nhìn thấy không gian rộng lớn như thế nhất thời cảm nhận sâu sắc hơn nhiều.

Ở trong không gian rộng lớn thế này, chỉ có tiếng bước chân mấy người Địch Áo quanh quẩn bên tai, tĩnh mịch, hoang vắng đến lạnh người. Thỉnh thoảng đạp nhầm một hòn đá nhỏ sẽ gặp truyền ra thanh âm rõ ràng.

Lại đi về phía trước một đoạn, ánh sáng từ từ yếu xuống, do bụi đất cản trở tầm mắt nên mọi người cũng không thể hoàn toàn thấy rõ tình hình trong động. Mặt đất bằng phẳng tựa hồ không có bố trí cơ quan, nghĩ đến cũng đúng, lấy thực lực và danh tiếng của Bất Hủ Vương An Đức Sâm hẳn là không bày ra mấy thủ đoạn nhỏ này làm gì.

Thật ra mấy người Địch Áo muốn xua tan bụi đất là việc rất đơn giản, không cần Á Nhĩ Duy Tư động thủ, Địch Áo có thể buông thả vài cơn gió lốc là xong. Nhưng có giáo huấn lúc nãy, không có một ai dám tùy tiện buông thả bí kỹ, vì sợ làm kinh động tên gia hỏa khủng bố ở trong cung điện.

Một lát sau, mấy người Địch Áo từ từ thích ứng với bóng tối, lúc này bọn họ mới nhận ra trong cung điện có tồn tại chút ít ánh sáng, vách tường bốn phía không biết dùng tài liệu gì lại có thể tản ra quang mang nhu hòa. Mặc dù ánh sáng cực kỳ yếu ớt nhưng cũng đủ chiếu sáng đường đi phía trước.

Mấy người Địch Áo đi tới một gian đại sảnh rộng lớn, bốn cái cột đá to chừng mấy người ôm đứng sừng sững bốn góc. Toàn bộ không gian trong đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ bụi đất trôi lơ lửng ra thì không còn thứ gì nữa.

Mấy người liếc nhau hội ý rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, nơi cuối cùng đại sảnh xuất hiện một cánh cửa mở rộng.

Dựa vào luồng ánh sáng mờ nhạt, mấy người Địch Áo thấy phía sau cánh cửa có một lối đi dài và hẹp. Cho tới bây giờ hết thảy đều phù hợp với phong cách mấy kiến trúc trăm năm trước, chỉ có điều thể tích rộng lớn gấp nhiều lần mà thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đi xuyên qua hành lang này hẳn là có thể tiến vào nội bộ cung điện.

Dọc theo đường đi Lao Lạp luôn ở trước nhất, không phải là những người khác thiếu can đảm, mà là vì Lao Lạp dựa vào trực giác dã thú phát huy tác dụng ở nơi này rất tốt. So sánh trên phương diện này, cho dù là Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư cũng thua kém một bậc, nhất là hiện tại không ai dám buông thả bí kỹ, vì thế ưu thế của Lao Lạp lại càng nổi bật.

Lao Lạp dẫn đầu bước chân vào hành lang, sau đó là Địch Áo và Miêu Tử. Ngay khi Mạc Lâm mới vừa dẫm lên mặt đất hành lang, bước chân thứ hai còn chưa kịp nhấc lên thì Lao Lạp đột nhiên dừng bước, phần lưng khẽ cong lại y như con mèo nhỏ bị kinh hãi.

Sau một cái nháy mắt, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ phía trong hành lang hiện ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian. Địch Áo và Mạc Lâm, Á Nhĩ Duy Tư sợ hãi tái mặt, thân hình cứng ngắc ngay tại chỗ, nhưng may mắn là không biết là do nguyên nhân gì, con gia hỏa thần bí ở trong cung điện kia lần này không có phát động công kích.

Lực lượng cuồng mãnh giống như cơn sóng thủy triều thoáng qua rồi biến mất, Lao Lạp lúc này mới buông lỏng xuống, xoay người nói với Địch Áo: "Thú linh… tức giận."

Địch Áo cười khổ, ta dĩ nhiên phát hiện tâm tình con gia hỏa kia không tốt, vấn đề là nguyên nhân ở đâu?

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Địch Áo hỏi.

"Bọn... họ … không được … vào." Lao Lạp duỗi ngón tay ra chỉ chỉ Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư.

"Làm sao?" Mạc Lâm nhíu mày tiến lên một bước, giờ phút này hai chân Mạc Lâm đã dậm lên trên hành lang. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Không đợi Lao Lạp trả lời, cổ khí tức kia lại trào dâng mãnh liệt, hơn nữa còn có khuynh hướng càng lúc càng nghiêm trọng. Sắc mặt Mạc Lâm nhất thời khó coi, nếu như là ở một nơi khác, Mạc Lâm không bao giờ e ngại một con yêu thú, nhưng nơi này không giống. Mạc Lâm không dám động thủ dù chỉ một lần, chẳng lẽ bọn họ dám biến cung điện của Bất Hủ Vương trở thành chiến trường, đó là hành vi khinh nhờn mà không có bất kỳ thành viên Thần Vực nào dám làm, cũng không nguyện ý làm.

Mạc Lâm lui về sau một bước, thối lui ra khỏi phạm vi hành lang, cùng lúc đó cổ khí tức kia lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Quả là thế, bây giờ đã không có người nào hoài nghi lời Lao Lạp nói nữa. Nhưng Địch Áo và Mạc Lâm đều có một nghi vấn, đó là tại sao Lao Lạp hiểu rõ mọi chuyện như thế?

Suy nghĩ đến thân phận bí ẩn của Lao Lạp, Địch Áo không nói ra nghi vấn này, chẳng qua là quay đầu lại nói với Mạc Lâm và Á Nhĩ Duy Tư: "Nếu đã như vậy thì ta và Lao Lạp đi vào là được, yên tâm, chúng ta sẽ không có chuyện gì."

"Cẩn thận một chút." Vẻ mặt Mạc Lâm cực kỳ trầm trọng, sự tình phát triển cho tới bây giờ hắn cũng không có biện pháp nào khác. Nếu như không muốn phát sinh xung đột với con gia hỏa bên trong rồi hủy diệt cả tòa cung điện này, bọn họ chỉ có thể để cho Địch Áo và Lao Lạp đi vào trong tìm hiểu.

Á Nhĩ Duy Tư nhìn Địch Áo gật đầu đồng ý, mặc dù không nói gì nhưng trong ánh mắt toát ra vẻ ân cần và lo lắng nhàn nhạt.

"Ta biết rồi." Địch Áo cười cười, xoay người đi theo Lao Lạp tiến vào trong hành lang.

Hành lang không kéo dài thẳng tắp, sau khi men theo ánh sáng mờ nhạt tiến về phía trước, quẹo qua vài ngã rẽ, Địch Áo bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng le lói cuối đường hầm, có vẻ giống như là ánh đèn? Địch Áo nghi ngờ không dứt, loại đèn gì mà trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn còn cháy sáng thế kia?

Mang nghi vấn rời khỏi hành lang, Địch Áo từ từ nhận ra luồng ánh ở phía xa xa là thế nào. Bên đó cũng là một gian đại sảnh rộng lớn, chỗ khác biệt chính là có tới mấy chục cột sáng từ trên cao hạ xuống, quang mang đủ màu sắc làm cho không gian nơi này có mấy phần yêu mị như mộng như ảo.

Bên kia đại sảnh có hai cánh cửa điêu khắc hoa văn tinh mỹ, chia ra hai bên trái phải đều đóng chặt im lìm. Địch Áo không chú ý chỗ đó, mà tập trung vào thạch đài màu trắng ở chính giữa đại sảnh.

Thạch đài chiếm cứ diện tích mấy chục thước, phía trên là một bộ hài cốt dã thú to lớn, Địch Áo vừa nhìn thấy bộ hài cốt dã thú này nhất thời giật mình ngây người. Bởi vì ở trong mắt Địch Áo, bộ hài cốt này hình như đang sống lại, Địch Áo rõ ràng cảm nhận bên trong hài cốt tản mát ra uy áp bàng bạc như núi như biển. Trong lúc nhất thời Địch Áo cảm giác lồng ngực mình nặng nề hít thở không thông.

Địch Áo từng tiếp xúc với không ít Thánh giả, nhưng trong đó không có người nào khiến cho Địch Áo rung động như thế, cảm giác này giống như Địch Áo lần đầu tiên gặp gỡ Lan Bác Tư Bản. Đối phương chỉ cần nhúc nhích một ngón tay là có thể làm cho hắn tan xương nát thịt.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Địch Áo dần dần thanh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân lạnh như băng, mồ hôi lạnh trên trán chậm chạp chảy xuống. Lúc này Địch Áo mới chú ý thấy Lao Lạp đã quỳ rạp xuống đất vô cùng thành kính, Miêu Tử luôn luôn hoạt bát cũng ngoan ngoãn nằm gục ở bên cạnh Lao Lạp, không dám động đậy chút nào.

Đây chính là thú linh? Địch Áo cảm thấy hết thảy mọi thứ đang diễn ra trước mắt hoàn toàn phá vỡ nhận thức từ trước đến giờ, rõ ràng là một con yêu thú chết từ lâu, tại sao có thể thả ra lực lượng cuồng bạo có thể nghiền nát hết thảy?

Lao Lạp vẫn im lặng quỳ ở nơi đó, còn Địch Áo cũng không nói tiếng nào, thực lực thú linh đúng là đáng sợ. Địch Áo chắc chắn một điều, nếu đối phương muốn đối phó bất kỳ người nào trong này, lấy thực lực bọn họ không thể nào chạy thoát.

Trong đại sảnh lâm vào yên tĩnh tuyệt đối, thời gian phảng phất như ngừng trôi.

Một lúc lâu sau, Lao Lạp rốt cuộc có động tác, đầu tiên là cung kính bái lạy mấy cái, sau đó mới chậm rãi đứng lên. Lúc này Địch Áo mới nhìn thấy Lao Lạp đã lệ rơi đầy mặt.

Kể từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lao Lạp cho tới nay, cho dù là ở trong hoàn cảnh gian khổ cỡ nào, Địch Áo chưa từng thấy Lao Lạp rơi một giọt nước mắt. Tình hình trước mắt quá mức quỷ dị rồi.

Địch Áo rất muốn hỏi Lao Lạp đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, nhưng lại lo lắng mở miệng nói chuyện sẽ quấy nhiễu đại gia hỏa ở trên thạch đài.

Khi Địch Áo nóng lòng như lửa đốt, một thanh âm xa lạ đột ngột nổ vang trong đầu Địch Áo.

"Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc hậu duệ An Đức Sâm cũng xuất hiện."

Địch Áo hoàn toàn có thể xác định thanh âm này không thuộc về tiếng nói nhân loại, lỗ tai Địch Áo cũng không nghe thấy gì hết. Nhưng đoạn tin tức này trực tiếp xuất hiện ở trong đầu hắn.

Địch Áo khiếp sợ mãnh liệt, cho nên không kịp điều chỉnh tinh thần của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK