Mục lục
Thần Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Địch Áo không ngờ rằng loại yêu thú được Lao Lạp gọi là Mạch này có sinh mệnh cực kỳ ương ngạnh, nửa đoạn thân thể đã bị nổ tung rồi nhưng nửa đoạn còn lại vẫn có thể di động. Nó chỉ co rút thống khổ vài lần rồi tiếp tục đánh tới Địch Áo.

Như vậy cũng được? Địch Áo nhìn thấy miệng vết thương trên người con quái vật ngọa nguậy ghê rợn, còn có máu me phun tung toé ở giữa không trung trong lòng sinh ra cảm giác tởm lợm. Địch Áo tình nguyện đối mặt mười mấy địch nhân cường hãn chứg không muốn chiến đấu với loại quái vật này.

Mắt thấy con quái vật nhào tới, Địch Áo bay ngược về phía sau đồng thời thả ra Phá Không Trảm, thanh mang xuyên thẳng vào trong thân thể quái vật, chém từ đầu đến đuôi thành hai mảnh, chất lỏng đỏ thẫm phun ra như suối chảy trên mặt đất, trong đó còn có cơ quan nội tạng bể tan tành trôi dạt ra ngoài.

Lần này con quái vật rốt cuộc không di động nổi nữa, chỉ có vị trí vết cắt xuất hiện tình trạng co rút lại. Địch Áo đi tới cẩn thận quan sát thì thấy bên ngoài thân thể quái vật có một lớp lông ngắn thô cứng, hoặc có thể gọi là xúc tua, hẳn là nó dựa vào thứ này để di động trong lòng đất.

"Ngươi nói con vật này tên gì?" Địch Áo quay đầu nhìn về phía Lao Lạp.

Lao Lạp cũng không ngại bẩn dùng tay chạm vào lớp da lông thô cứng kia, một hồi lâu sau mới gật đầu nói: "Không sai, chính là Mạch."

Lao Lạp lại kiểm tra thân thể con quái vật, bắt đầu chuyển qua cơ quan nội tạng của nó, Địch Áo không nhịn được nhíu mày nói: "Có cần xem xét kỹ vậy không?"

Lao Lạp cố chấp lắc đầu, vẫn tiếp tục hành động của mình, chốc lát sau bàn tay đã dính đầy máu tanh hôi khó ngửi. Lao Lạp làm như không phát giác, bộ dạng lạnh nhạt không ngừng vuốt lên vuốt xuống. Đám võ sĩ bốn phía có người không nhịn được chạy qua một bên nôn ói mật xanh mật vàng. Tuy bọn họ là võ sĩ tinh nhuệ trong quân đoàn, cũng từng thấy qua không ít cảnh tượng tanh máu, nhưng tình huống trước mắt cực kỳ rung động. Nhất là khuôn mặt ngây thơ của Lao Lạp đứng cạnh thi thể ghê rợn kia tạo thành một bức tranh bài xích mãnh liệt.

Nói thật ra Địch Áo cũng có chút khó chịu, nhưng ở trước mặt nhiều võ sĩ thuộc hạ như vậy làm sao cũng phải giữ gìn thể diện, vì thế hắn đành phải trợn mắt nhìn Lao Lạp hành động kiểm tra thi thể kia.

Qua một lúc sau Lao Lạp rốt cuộc dừng động tác đứng lên, võ sĩ bốn phía bao gồm cả Địch Áo đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng may đã ăn cơm tối rồi, nếu không sợ rằng không có người nào nuốt trôi nổi sau khi nhìn thấy một màn "kinh diễm" này.

"Có phát hiện gì không?" Địch Áo chú ý thấy vẻ mặt Lao Lạp hình như có chút lo lắng.

"Con này chỉ là diễn sinh thể, mẫu thể nhất định ở cách nơi này không xa." Nàng nhíu chặt lông mày suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: "Nếu như không giết chết mẫu thể thì diễn sinh thể sẽ càng ngày càng nhiều." Lúc này đã có võ sĩ cơ trí mang nước tới cho Lao Lạp. Nàngphải rửa đi rửa lại nhiều lần mới tẩy sạch lớp máu đen bám vào tay.

"Cái gì?" Địch Áo lấy làm kinh hãi, cao giọng hỏi: "Còn có mẫu thể?"

Lao Lạp gật đầu xác nhận rồi giảng giải một lần cho Địch Áo nghe, thì ra loại yêu thú Mạch này đáng sợ là vì nó có thể không ngừng sản sinh ra diễn sinh thể nhỏ hơn, mẫu thể di động cực kỳ chậm chạp, toàn bộ đều phải dựa vào diễn sinh thể tìm kiếm thức ăn cho nó. Vùng biển phía bắc của Băng Xuyên bộ lạc, chủng loại yêu thú Mạch này chính là bá chủ một phương, một khi diễn sinh thể đạt tới số lượng nhất định sẽ có thể khống chế vùng biển rộng lớn.

"Nhưng mà từ trước tới giờ chưa từng nghe qua Mạch có thể hoạt động ở trên đất bằng." Lao Lạp lấy làm khó hiểu, cuối cùng nói chắc chắn một câu: "Nhất định là có vấn đề ở điểm này."

Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Trong bộ lạc các ngươi có người nào từng thuần phục loại yêu thú này không?"

"Không thể nào." Lao Lạp lập tức lắc đầu: "Mạch mẫu thể di động quá chậm, thuần phục cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa đám diễn sinh thể ngoại trừ kiếm ăn ra không làm được gì nữa hết, căn bản là không có cách nào khống chế."

"Không thể khống chế?" Địch Áo trầm tư suy nghĩ, con diễn sinh thể này đã đánh giết không ít thôn dân nơi này. Địch Áo vừa phát ra tiếng vang là lập tức hấp dẫn nó chạy tới, đúng là trí tuệ không cao.

Nhưng Địch Áo chưa thể hiểu được tại sao yêu thú sống ở phía bắc Băng Xuyên lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này. Thật ra không cần phí sức suy đoán cũng biết là có người cố ý mang nó đến nơi này, vấn đề là tại sao đối phương phải làm như vậy?

Không thể khống chế cũng có nghĩa là không có tác dụng thực tế, cho dù thả nó vào chiến trường cũng chỉ có kết quả lưỡng bại câu thương. Cho nên Địch Áo cảm thấy hành vi này không giống tính cách của Quân Đồ Minh, dĩ nhiên, nếu có thể khống chế làm ra hành động cụ thể lại là một chuyện hoàn toàn khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nếu đã nghĩ không ra nguyên nhân, Địch Áo đành phải đặt vấn đề này sang một bên: "Ngươi có thể tìm được mẫu thể không?"

"Thử một chút xem sao." Lao Lạp nói không quá chắc chắn: "Chỉ cần khoảng cách đủ gần, ta sẽ có thể khóa được vị trí mẫu thể, nhưng nếu khoảng cách quá xa đành chịu thôi."

"Theo dõi diễn sinh thể thì sao? Lúc nãy ngươi nói đám diễn sinh thể dùng để đi kiếm ăn cho mẫu thể đúng không? Vậy chúng nó chung quy sẽ quay trở lại chỗ mẫu thể."

"Cũng có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là diễn sinh thể kiếm được đầy đủ thức ăn."

Nghe Lao Lạp trả lời câu này, Địch Áo có chút nhức đầu. Nếu như diễn sinh thể chỉ bắt dê bò gà vịt thì hắn có thể lấy khoanh tay đứng nhìn, nhưng mấy con này rõ ràng là không hề chê thứ gì cả, món nào cũng nuốt, cũng không thể trơ mắt nhìn người dân bị chúng nó ăn sạch đi?

"Đúng rồi, ngươi vì sao xác định nó không phải là mẫu thể ?" Địch Áo nhớ tới cảnh lúc nãy Lao Lạp tra xét thi thể con quái vật, vội vàng hỏi tới.

"Ta từng nghe ông nội nhắc tới loại yêu thú này, hình dáng mẫu thể và diễn sinh thể hoàn toàn giống nhau, chỉ khác nhau kích thước mà thôi. Ngoài ra mẫu thể có tâm tạng và đại não, diễn sinh thể lại không có, cụ thể thì diễn sinh thể giống như là cơ quan tiêu hóa cho mẫu thể, sau khi phân giải con mồi thành chất dinh dưỡng sẽ truyền vào trong cơ thể con mẹ."

"Nói cách khác, diễn sinh thể cần phải tiêu hóa thức ăn một lần, sau đó mới đưa cho mẫu thể?" Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, rồi chợt nhớ tới điều gì đó, nói gấp: "Những người kia hẳn là diễn sinh thể còn chưa kịp tiêu hóa?"

"Những người đó không thể nào sống sót." Lao Lạp lắc đầu nói: "Bên trong diễn sinh thể chứa đầy chất độc, ngay cả voi cũng không thể nào chịu nổi một phút."

Thôn nhỏ được ánh lửa chiếu sáng leo lét, những người may mắn còn sống chui vào trong góc run rẩy, không có người nào nhảy ra phản kháng nữa. Diễn sinh thể xuất hiện đã triệt tiêu ý chí chiến đấu ít ỏi của đám thôn dân này. Cho dù là tiểu đội Địch Áo ít ra còn thuộc phạm trù con người, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng thấy qua con quái vật nào đáng sợ như vậy, tinh thần chưa có hỏng mất phát điên đã là đáng quý lắm rồi.

Địch Áo suy tính một hồi, không có ý định vội vã đi tìm mẫu thể Mạch, mà dẫn tiểu đội chạy trở về đại doanh liên quân. Địch Áo hoài nghi loài vật này không chỉ có một ít, nếu không tại sao mình mới đi dạo xung quanh một vòng là đụng tới một con vậy chứ?

"Còn có loài vật này?" Nghe được Địch Áo miêu tả, ngay cả Đạt Tư Ngũ Đức là Thần Vũ Giả cũng cảm thấy khó tin, rất nhiều loài yêu thú trong tự nhiên có sinh mệnh lực ngoan cường, nhưng bị cắt đứt nửa người vẫn có thể di động công kích đúng là hiếm thấy. Nghiêm trọng nhất chính là nó chỉ là diễn sinh thể, vậy thì mẫu thể sẽ cường hãn đến trình độ nào đây?

"Trước tiên cho binh lính rút về." Thi Lạc Tư suy tư một lát liền cho ra quyết định. Mặc dù bây giờ không thể xác định số lượng của loài yêu thú biến thái này, nhưng võ sĩ bình thường rất khó lòng đối phó. Võ sĩ của hắn chỉ có thể chết ở trên chiến trường, không thể nào biến thành thức ăn cho quái vật được, bởi vì chết kiểu đó chính là sỉ nhục và là hi sinh vô ích.

"Phải cẩn thận một chút, ta hoài nghi đây là ý đồ củaQuân Đồ Minh." Mạc Lâm suy nghĩ sâu xa hơn: "Mấy lão gia hỏa chúng ta đã xuất động khá lâu rồi mà bên kia vẫn không có động tĩnh. Mọi người chia nhau ra điều tra xung quanh, ít nhất phải bảo đảm con đường đi thông đế đô không thể xuất hiện loài vật này."

"Không có khả năng mà? Diễn sinh thể không phân địch ta, ngay cả thôn dân cũng bị đuổi giết." Địch Áo thì hoài nghi phương diện này.

Mạc Lâm cười cười nói: "Xem ra ngươi không hiểu rõ tình hình ở Băng Xuyên. Ngay cả Thánh giả cũng chưa chắc dám xâm nhập vào sâu trong đó, huống chi là điểm cuối Băng Xuyên biển Nạp Gia Lạp. Ngươi đã thấy được diễn sinh thể lợi hại thế nào rồi, người bình thường có thể vận chuyển mẫu thể tới đây không? Đường xa lắm đó nha, ha hả!"

Địch Áo suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý, ngay cả Thánh giả muốn chống lại nó đã khó, huống chi lại còn phải bắt sống mẫu thể, vận chuyển đường xa như vậy mà không cho phép làm thương tổn nó. Nên biết mẫu thể ít nhất cũng to gấp mấy lần diễn sinh thể, coi như là Phong hệ Thánh giả cũng không thể xách nó phi hành nổi. Từ đó vấn đề duy nhất cần xem xét là ai đủ khả năng mang nó đi ra khỏi Vĩnh Đống băng xuyên?

Ý tứ Mạc Lâm rất rõ ràng, ít nhất cần phải có mấy vị Thánh giả, thậm chí là Thần Vũ Giả tham dự vào chuyện này mới có thể vận chuyển mẫu thể tới đây. Ở trong Nguyệt Ảnh đế quốc chỉ có mỗi Quân Đồ Minh mới có khả năng điều động đội hình khổng lồ như vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK